Nhịn ăn nhịn mặc, sống lén lút bên xứ người để kiếm tiền gửi về nhà vậy mà khi trở về tôi đã phải bật khóc
Ôi dào, anh cứ lo bò trắng răng, em nghe đâu anh ta đang ốm thập tử nhất sinh bên đất người đấy, có mò được về nhà thì cũng là ma rồi’…
Sau khi hai vợ chồng lấy nhau được một năm, vì muốn đổi đời nên chúng tôi bàn với nhau sẽ đi lao động xuất khẩu để kiếm tiền. Nói là làm, vợ chồng tôi gom hết của hồi môn và phải vay mượn bên ngoài nữa mới đủ tiền cho tôi đi.
Khi chưa đi chưa biết, cứ nghĩ kiếm tiền ở xứ người dễ dàng nhưng thực tế không phải vậy. Những tháng đầu tôi nhớ vợ con quay quắt nhưng cố kìm nén để làm việc. Làm được bao nhiêu tiền tôi gửi về cho vợ để trả nợ hết, còn mình thì chi tiêu tằn tiện chỉ sống với mức tối thiểu, lúc nào cũng ki cóp như đàn bà. Nhiều lúc bạn bè rủ đi làm một cốc bia tôi cũng phải lấy lí do là đau dạ dày không uống được nhưng thực tế tôi thèm lắm mà điều kiện không cho phép.
Ngoài làm việc ở xưởng tôi còn đi ra ngoài làm tăng ca để tăng thêm thu nhập. Làm việc như con thiêu thân nên sau một năm tôi gầy sụp đi trông thấy. Nhưng vì tiền tôi chấp nhận tất cả miễn sao vợ con được ấm no, hạnh phúc là vui rồi.
Sau 3 năm xa quê hương đã đến lúc tôi được về với mảnh đất chôn rau cắt rốn, đang hí hửng chờ ngày về thì vợ gọi điện sang và bảo:
- Em thấy nhiều người hết thời gian lao động ở nước ngoài họ còn trốn ở lại để làm tiếp đấy, sao anh không làm vậy cho gia đình mình có thêm chút tiền nữa.
- Làm thế là bất hợp pháp và bị bắt đấy em biết không?
- Ôi đàn ông mạnh mẽ như anh mà sợ bắt à, họ bắt thì trốn, lo gì, chứ anh về bây giờ lấy tiền đâu để xây tiếp nhà chứ?
Tôi lén lút làm việc trong một xưởng điện tử để gửi tiền về nhà cho vợ (Ảnh minh họa)
Trước những lời động viên có phần khích tướng của vợ, tôi ngoan ngoãn vâng lời mà không phản kháng gì, đành ở lại tìm việc để làm.
Vì visa hết hạn rồi nên tôi không thể công khai làm việc như trước nữa đành phải lén lút làm việc trong một xưởng điện tử. Mỗi khi đang làm việc mà có báo động công an kiểm tra là bọn tôi lại phải chạy thục mạng, trốn ra ngoài bìa rừng ẩn nấp. Nếu họ bắt được thì chắc chắn sẽ bị giam cầm và tra tấn rồi trục xuất. Nhiều lúc nhớ nhà muốn gọi điện về cũng không thể vì hết tiền, chủ xưởng chưa trả họ muốn giữ chân mình nên để mấy tháng trả một thể.
Làm việc cực nhọc, ăn uống chẳng ra gì khiến tôi kiệt sức ốm triền miên. Trong một lần chạy đuối sức, tôi đã bị bắt. Thế rồi tôi bị trục xuất về nước, cũng may trước đó mấy ngày tôi đã gửi hết tiền về cho vợ con rồi nên không còn gì tiếc nuối nơi đất người nữa. Ngồi trên máy bay tôi nhẩm tính sau 5 năm lao động vất vả mình đã trả hết nợ và có ngôi nhà hai tầng khang trang cùng với ít vốn làm ăn. Có được số vốn đó tôi sẽ mở cửa hàng để buôn bán tự làm chủ, chẳng phải làm thuê cho ai nữa. Vất vả mấy năm có chút vốn khiến tôi về nhà cũng được mở mày mở mặt với bạn bè và người thân, nghĩ vậy tôi tự thưởng cho mình nụ cười hạnh phúc.
Bước xuống taxi tôi đi từ ngỡ ngàng rồi đến thất vọng, trước mắt tôi vẫn ngôi nhà cấp 4 đó, làm gì có nhà tầng nào mọc lên. Cánh cổng cũ nát đang mở toang, tôi bước đi mà sao thấy nặng nề đến vậy. Hình như có người ở nhà, lắng tai qua cánh cửa tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ:
- Thỉnh thoảng anh sang đây nhé, em nhớ anh lắm.
- Sang ít thôi, nhiều quá khu phố họ dị nghị, với lại chồng em biết được thì chết.
- Ôi dào anh cứ lo bò trắng răng, em nghe đâu anh ta đang ốm thập tử nhất sinh bên đất người đấy, có mò được về nhà thì cũng là ma rồi.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Nghe lời vợ nói tôi ức quá không nhịn nổi liền đẩy cánh cửa ra bước vào, thấy tôi xuất hiện, hai con người ăn vụng ăn trộm đó vơ vội quần áo khoác vào người:
- Tôi thật không ngờ đi làm cực khổ là vậy để cho vợ ở nhà hú hí với trai, bây giờ tôi mới biết con người thực của cô đấy.
Nhìn vẻ mặt vênh váo của thằng kia như thể đang ở thế thắng khiến tôi không nhịn được liền xông vào đánh tới tấp vào mặt hắn. Vợ tôi nhảy vào can ngăn thậm chí cô ấy còn ra sức cắn tay tôi để cho hắn chạy thoát. Đến lúc chỉ còn hai vợ chồng tôi bắt đầu tra khảo vợ:
- Bao nhiêu tiền của tôi làm ra đâu rồi, đưa đây cho tôi.
- Thì em trả nợ và ăn tiêu hết rồi.
- Cô nói cái gì, hai tỉ đồng chứ ít à mà cô ăn tiêu kiểu gì? Nhà hai tầng của tôi đâu mà bây giờ chỉ là ngôi nhà rách rưới này?
- Em… em.
(Ảnh minh họa)
Sự im lặng của cô ta khiến tôi tức điên người lên, vội chạy đi lục tung đồ để tìm kiếm tiền xem còn vớt vát được đồng nào không. Càng tìm tôi càng thất vọng khi nhìn những tủ quần áo giầy dép của vợ với những hàng hiệu đắt tiền. Dường như tôi đã lờ mờ hiểu được tiền của mình đã được vợ chiếm dụng cho bản thân mà cô ta không hề biết tiết kiệm, tích cóp cho gia đình. Đang buồn bực không biết phải giải quyết thế nào với cô vợ đã ngoại tình rồi lại còn phung phí công sức của chồng thì có mấy tên côn đồ ở đâu xuất hiện:
- Hôm nay cô phải trả hết tiền cho tôi nếu không cuốn sổ đỏ này sẽ thuộc về chủ nhân của tôi.
Tôi hốt hoảng chạy ra xem sự thể:
- Các anh là ai mà đến đây làm loạn vậy.
- Cô ta vay 500 triệu đồng của ông chủ tôi, đã nhiều lần cô ta hứa trả vậy mà chỉ toàn là lời nói với nước bọt thôi, hôm nay mà không trả chúng tôi sẽ san phẳng nhà để bán đất.
Nghe đến đây tôi khụy chân xuống không đứng vững nổi nữa và hét lên:
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, cô có phải là vợ là mẹ nữa không mà phá hoại chính ngôi nhà che mưa che nắng của mình vậy, cô cần tiền để làm gì mà nhiều vậy, tiền của tôi mang về chưa đủ đắp vào thân cô hay sao mà còn vay nặng lãi nữa.
Sau thỏa thuận bất thành với mấy tên côn đồ, vợ chồng tôi đành dọn ra ngoài để ở. Trong lúc khó khăn nhất thì cô ta đã để mặc bố con tôi mà trốn theo tình nhân, trong người tôi không còn một xu dính túi đành phải về quê bấu víu lấy bố mẹ đẻ. Nghĩ đến công sức vất vả cực khổ của mình suốt mấy năm bên xứ người bỏ ra đổ xuống sông xuống biển mà lòng tôi đau quặn cay đắng khiến những giọt nước mắt cứ chảy ra không kìm được.
Theo Ngoisao
Nghi ngờ vợ ngoại tình vì phải làm hết việc nhà, nhưng rồi vợ khiến tôi khâm phục bởi hành động này
Ở cơ quan là sếp hết người này đến người khác phục vụ, về nhà thì làm như ô sin. Mọi người mà biết anh làm những việc của đàn bà họ cười cho thối mũi'...
Nói về lương thì hàng tháng tôi kiếm được tiền nhiều gấp 5 lần vợ, vì vậy tôi là thu nhập chính của gia đình, đồng thời rất được vợ chăm chút nể nang. Hàng ngày mở mắt ra tôi đã được vợ nấu sẵn bát mì hay bát phở đặt trên bàn, tôi chỉ việc ăn xong rồi phóng xe đi làm, đến tối thì có thể thỏa thích tụ tập bạn bè hay về nhà là đã có cơm để chén chẳng lo lắng gì cả. Còn mọi việc trong gia đình đã có bàn tay người vợ đảm đang của tôi lo hết. Ai cũng tấm tắc khen tôi sướng, có vợ hiền đảm đang.
Ấy vậy mà thời gian gần đây chẳng hiểu vợ làm thêm việc gì ở cơ quan mà thấy cô ấy đi tối ngày. Không còn cảnh mỗi ngày đi làm về có vợ đợi cơm sẵn, tôi thấy chán nản mệt mỏi, bụng đói cồn cào, tay chân rã rời vậy mà phải lao vào bếp nấu ăn. Cơm nước, tắm rửa cho mấy bố con xong đâu đấy rồi lại phải ngồi đợi vợ bên mâm cơm. Tôi thấy thèm những giây phút có vợ bên mâm cơm thế chứ.
Thương vợ nên tôi làm mọi việc nhà, đến cái bát vợ cũng chẳng phải đụng tay (Ảnh minh họa)
Khi cơm canh nguội lạnh rồi mới thấy mặt mũi vợ bơ phờ chở về nhà. Mà nào vợ có thèm ăn ngay đâu cô ấy kêu đau đầu rã rời tay chân, thương vợ tôi lại phải lấy dầu gió xoa bóp, vắt nước cam cho vợ uống và mát xa toàn thân cho vợ khỏe lên rồi tôi mới được ăn cơm. Để rồi cứ đến 12h đêm mới là thời gian cả gia đình tôi chìm vào giấc ngủ.
Thương vợ nên tôi làm mọi việc nhà, đến cái bát vợ cũng chẳng phải đụng tay, chỉ việc đi làm về rồi ngủ nghỉ cho khỏe. Vậy mà nhiều khi nhớ vợ muốn được vợ chiều một đêm nhưng em toàn kêu đau chỗ này chỗ kia, rồi nhắm mắt ngủ tít khiến tôi bức xúc khó chịu trong người.
Vợ đi làm từ sáng sớm đến tối khuya mới về thậm chí làm cả thứ bảy chủ nhật nữa khiến gia đình tôi lúc nào cũng buồn rầu như đưa đám. Nhiều lần hỏi vợ tăng ca đến bao giờ mới hết thì vợ chỉ ngao ngán lắc đầu:
- Em chịu, cái đó phải hỏi sếp em thôi.
- Anh chán cảnh em đi làm tối ngày lắm rồi, mọi việc đều đổ lên đầu anh, đàn ông gì mà rời cơ quan đã tất bật chạy đi đón con rồi lại phải quay ra chợ đi mua từ mắm, cuộn giấy đến cái chổi. Ở cơ quan là sếp hết người này đến người khác phục vụ, về nhà thì làm như ô sin vậy, mọi người mà biết anh làm những việc của đàn bà họ cười cho thối mũi.
- Anh tưởng em thích lắm à, nhiều tháng nay em có nhìn thấy ánh nắng mặt trời đâu, lúc nào cũng như người thiếu chất vậy.
- Ai biết được em làm việc hay hú hí với thằng nào?
- Sao anh lại nghĩ em vậy chứ, em không thích đâu.
Câu nói vu vơ của tôi khiến vợ bối rối lảng tránh sang chuyện khác. Nhìn thái độ khác lạ của vợ khiến tôi nghi ngờ nhưng không nói ra mà tự tìm hiểu sự việc.
Để kiểm tra độ thủy chung của vợ, tôi quyết định gọi mẹ tôi lên chăm sóc các cháu để tôi có thời gian theo dõi vợ. Đứng ngoài cổng cơ quan của vợ từ xa, tôi thấy mọi người về từ lâu rồi mà chẳng thấy vợ mình ra, cố chờ đợi trong màn đêm đang ngày càng dày đặc, lúc ấy khoảng gần 8h đêm, cuối cùng cũng thấy vợ tôi bước ra khỏi cơ quan. Hình như không chỉ mỗi vợ tôi mà có cả ông sếp bước ra nữa, tự nhiên trong lòng nổi cơn ghen muốn lao vào đập cho tan nát bộ mặt lão già béo ú kia để thỏa lòng.
(Ảnh minh họa)
Nhưng hai người chỉ đi với nhau thì làm gì có đủ bằng chứng để mà kết tội họ chứ, với lại nhìn cách nói chuyện của vợ với lão già kia có vẻ rất đàng hoàng không như kiểu tình nhân tình ngãi. Sau một hồi suy tính tôi quyết định rút lui về nhà êm thấm coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhiều ngày sau đó tôi cũng giờ ấy tôi đến trước cổng cơ quan vợ tôi làm để tiếp tục theo dõi, mọi việc cứ lặp đi lặp lại giống nhau quá, cảm giác sắp mất vợ cứ len lỏi trong suy nghĩ của tôi khiến tôi không thể đứng từ xa theo dõi được nữa, nhân lúc bảo vệ đổi ca đi ăn cơm tôi lẻn vào trong tìm vợ. Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng đến được phòng vợ tôi, cô ấy đang một mình làm việc chăm chỉ.
Đứng ở ngoài nhìn vào thấy thương vợ quá, chợt tình thương của tôi bị khựng lại khi thấy lão sếp của vợ tự mở bước vào, hắn mon men lại bên vợ tôi rồi cười nói:
- Em làm việc tốt lắm, anh thật đúng khi đã chọn em làm việc này, thôi nghỉ tay đi em.
Vừa nói tay hắn vừa đụng vào vai vợ tôi, thấy vậy cô ấy vội đứng dậy khiến tay hắn hết cơ hội tiến xa hơn. Hắn nhăn mặt bảo:
- Cho anh làm tí rồi chức trưởng phòng sẽ là của em, ở đây có mỗi anh với em chẳng ai biết được đâu, em cho anh đi mà, anh sẽ giữ bí mật cho.
Vừa nói hắn vừa lao vào ôm vợ tôi, tôi đang định nhảy vào để bắt quả tang ai ngờ hành động của vợ khiến tôi chùn chân. Cô ấy đẩy hắn ra và ném tập tài liệu trên bàn vào mặt hắn rồi chửi:
- Vậy hóa ra anh bắt tôi làm việc về muộn mỗi ngày vì mục đích này sao, thảo nào tôi cứ thắc mắc sao anh không chọn những người khác mà cứ việc gì cũng là tôi. Tôi thật ngu ngốc để chồng con khổ sở ở nhà đến đây làm hùng hục cho người ta lợi dụng sờ mó lung tung. Anh hãy ôm lấy mớ giấy tờ này mà làm đi, từ nay tôi sẽ không làm về muộn nữa.
- Cô tưởng mình là ai chứ, ngày mai cô hãy nghỉ việc đi, không có cô tôi có người khác phục vụ tốt hơn.
Nghe hắn nói cho vợ tôi nghỉ việc, mặt cô ấy tái đi lo lắng nhưng một lát sau cô cầm chiếc túi rồi ra về ném lại cho hắn một câu:
- Tôi thà về với chồng con mình còn hơn chung đụng giường chiếu với kẻ dâm đãng như ông.
(Ảnh minh họa)
Bước ra cửa hai vợ chồng chạm mặt nhau, vợ bối rối nhìn chồng rồi úp mặt vào người tôi khóc nức nở, còn tôi dang tay ra ôm vợ, trong lòng cảm thấy hạnh phúc khi có người vợ yêu gia đình hết mực. Suốt mấy tháng qua vợ tôi đã cố gắng hết sức để làm việc cho vừa lòng sếp nhưng đến khi sếp đi quá giới hạn thì cô ấy đã biết tự bảo vệ hạnh phúc gia đình chứ quyết không đánh đổi gia đình để có công việc tốt. Từ nay tôi sẽ không bao giờ dám nghi ngờ vợ nữa. Chính em đã dạy cho tôi về lòng tin vào tình yêu, kể từ ngày ấy "anh yêu em nhiều lắm em biết không".
Theo Ngoisao
Tôi và anh yêu mãnh liệt dù cả hai đã có gia đình Tôi thật bế tắc, thấy mình sai nhưng tình cảm chúng tôi dành cho nhau cứ âm ỉ Tôi yêu anh, một tình yêu mà người đời không ai chấp nhận vì chúng tôi đã mất đi cái quyền yêu đương từ lâu, cả hai đều đang ràng buộc với người khác và trách nhiệm với những đứa trẻ. Ấy thế mà vẫn...