Nhìn 2 cây vàng giả mẹ chồng tặng, cảm động rơi nước mắt
Tưởng tôi không biết, mẹ chồng hào hứng đeo vào cổ, vào tay tôi vòng, lắc vàng. Bà còn nói sẽ yêu thương tôi như con gái ruột của mình.
Tôi là con gái một gia đình khá giả. Hiện tôi đang là phó phòng marketing của một công ty nước ngoài, lương khá cao và ổn định. Thế nhưng, chồng tôi lại hoàn toàn ngược lại. Anh chỉ là nhân viên một xí nghiệp xuất nhập khẩu nhỏ, lương cũng tầm trung bình. Gia đình anh lại rất nghèo khổ.
Chúng tôi quen nhau trong một lần tôi lủng lốp xe, phải dắt bộ đến công ty. Khi đi ngang qua xí nghiệp anh, anh đã chạy ra hỏi han rồi đem xe tôi vào gửi cho bảo vệ công ty, sau đó chở tôi đi làm. Lúc đó, tôi cũng nghi ngờ lắm, bởi chẳng ai tốt không điều kiện như vậy. Tôi định bắt taxi nhưng lại nghĩ, xe của mình nằm trong xí nghiệp của anh, nếu giờ tỏ ra xa cách thì chiều về lấy xe lại ngại. Bên cạnh đó, sợ trễ hội thảo nên tôi đành phải nhận sự giúp đỡ từ anh.
Rồi chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau hơn. Tôi tìm hiểu thì biết được, anh là người rất tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp người khác mà không tính toán. Có lần, vì giúp một người bị tai nạn giao thông, anh còn bị người nhà họ đánh cho một trận vì tưởng anh là người gây tai nạn.
Sau khi biết mọi chuyện, họ xin lỗi và ngỏ ý muốn trả lại tiền cho anh nhưng anh không nhận. Vì mến tính anh tốt nên chính tôi đã cầm cưa anh. Anh thì cứ lẩn trốn vì nhận thức được chúng tôi không cùng địa vị. Gần 1 năm theo đuổi, tôi mới chính thức trở thành người yêu của anh.
Ảnh minh họa
Gia đình tôi biết chuyện không những không ngăn cản mà còn rất quý mến người yêu tôi. Vậy mà, người ngăn cản chúng tôi lại chính là mẹ anh, một người đàn bà lam lũ, nghèo khổ. Ngay buổi đầu ra mắt mẹ anh, tôi đã thấy bà buồn. Rồi buổi trưa khi anh ngủ, bà đã gọi tôi ra nói chuyện.
Bà bảo: ‘Không phải bác không biết hai đứa yêu nhau. Nhưng con cũng thấy đó, nhà bác chỉ có hai mẹ con, lại rất nghèo. Con nhìn căn nhà ọp ẹp này chắc cũng hiểu. Cả cuộc đời, bác đã dành hết cho thằng D., giờ thấy nó yêu một người giàu có như con, bác cũng mừng.
Nhưng bác sợ, con không chịu được cảnh nghèo. Vả lại, nhà bác thế này, cũng không đủ tiền lo một đám cưới lớn cho con. Bác biết người như con có rất nhiều người theo đuổi. Thôi thì có ai hơn thằng D. nhà bác, con cứ mạnh dạn tiến tới’.
Video đang HOT
Những lời nói đó khiến tôi vừa đau lòng, vừa khâm phục và yêu quý mẹ anh. Tôi biết bà cũng mến tôi nhưng bà ngại tôi quen tính nết cũ, không chịu được cảnh nghèo khổ. Chúng tôi phải mất thêm năm nữa để chứng minh cho bà thấy, vì yêu anh, tôi có thể chấp nhận được tất cả.
Tôi thường xuyên lui tới nhà anh hơn. Tôi làm những việc trước giờ chưa từng làm như vặt lông gà, dọn cỏ… Dù mệt, nhưng cảm giác hạnh phúc ấy tôi chưa ai cho tôi được.
Ảnh minh họa
Khi bàn đến đám cưới, gia đình tôi ngỏ ý lo hết mọi chi phí tiệc tùng nhưng mẹ anh không chịu. Biết bà tự trọng nên tôi chỉ có thể âm thầm giúp bà thông qua người yêu.
Một hôm, anh thở dài rồi nói mẹ đã mua 2 cây vàng giả. Tôi trố mắt hỏi làm gì thì anh nói bà mua để ‘tạm thời’ tặng tôi. Bà không muốn tôi thiệt thòi trong ngày trọng đại của cuộc đời, nên bà mới làm thế. Bà còn nói sau này có tiền, bà sẽ mua dần dần thay thế vào đó để bù đắp cho tôi.
Nghe người yêu nói, mắt tôi lại cay cay. Không ngờ, mẹ anh lại suy nghĩ nhiều cho tôi như vậy. Tôi cũng đem chuyện này nói với gia đình mình. Ai cũng xúc động.
Ngày cưới, mẹ chồng tưởng tôi không biết nên vẫn hào hứng đeo vào cổ, tay tôi vòng, lắc vàng giả. Bà còn nói sẽ yêu thương tôi như con gái ruột của mình. Lúc đó, tôi hãnh diện, xúc động lắm. Vàng giả thì sao, tôi chỉ cần bà yêu thương tôi thật là được rồi.
Và cho đến ngày hôm nay, sau 2 năm làm dâu mẹ chồng, chưa một giây nào tôi hối hận vì đã làm dâu nhà nghèo. Số vàng giả kia, tôi vẫn trân trọng giữ lại bên mình, đó là minh chứng cụ thể nhất của tình yêu mẹ chồng dành cho tôi.
Theo Afamily
Một câu chuyện về cuộc ly hôn chắc chắn sẽ khiến bạn rơi nước mắt
Đừng bao giờ tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử, đừng bao giờ từ bỏ nếu bạn vẫn cảm thấy mình làm được. Đừng bao giờ nói mình không còn yêu người đó nữa nếu bạn không thể buông tay.
Một căp vợ chồng đã lấy nhau được 20 năm thì quyết định ly hôn. Nguyên nhân là từ khi kết hôn hai người luôn cãi vã, bất đồng ý kiến, tính cách không hợp. Nếu không phải lo cho con thì hai người đã đường ai nấy đi từ lâu rồi. Dường như chỉ cần đợi con trưởng thành, không để cha mẹ phải lo lắng thì 2 người sẽ sống cuộc sống tự do của mình, không cần phải nhẫn nhịn những cuộc cãi vã vô nghĩa nữa.
Cuối cùng, họ quyết định ly hôn.
Sau khi kí đơn ly hôn, 2 người đi ra từ văn phòng luật sư, người chồng đề nghị: "Ăn cơm cùng nhau một bữa nữa nhé!". Người vợ nghĩ rằng, tuy đã ly hôn rồi, nhưng hai người cũng không phải là kẻ thù, ăn bữa cơm cũng chẳng có gì không được cả. Vào nhà hàng ăn, người phục vụ mang lên một đĩa cá chua ngọt, người chồng liền gắp một miếng cá cho người vợ và nói: "Em ăn đi! Đây là món ăn em thích nhất mà."
Người vợ lúc ấy đỏ hoe 2 mắt, nói: "Em thất vọng quá, tại sao anh cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, cái gì cũng tự mình đưa ra rồi quyết định, không quan tâm đến cảm nhận của em vậy. Kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không biết cả đời này món em ghét nhất chính là cá sao?". Lúc này người chồng cũng nghẹn ngào nói: "Em luôn không hiểu tình cảm của anh dành cho em, lúc nào anh cũng nghĩ phải khiến em vui thế nào, luôn dành cho em những gì tốt nhất. Em biết không, cả đời này món mà anh thích nhất chính là...cá chua ngọt."
Hai người yêu thương nhau như thế, lại vì những vấn đề không hợp nhau mà chia cách. Đây là vấn đề tình yêu, hay là vấn đề về hôn nhân? Sau bữa ăn ấy mỗi người một ngả, anh đi đằng đông thì cô đi đằng tây, 2 người đều sợ mình sẽ hối hận, nên giao ước là trong 1 tháng sẽ không gọi điện cho nhau.
Người chồng đi được nửa đường thì có điện thoại gọi đến, là điện thoại của người vợ. Anh do sự rất lâu, cuối cùng cũng không nghe. Anh trở về nhà, cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, trong lòng nóng như lửa đốt, dằn vặt vô cùng. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã gọi điện cho vợ thể hiện sự hối hận của mình.
Lại không có ai bắt máy cả. Sau khi gọi rất nhiều lần rồi, cuối cùng có người nhận, lại là giọng của 1 người đàn ông lạ: "Alo, xin chào!". Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được. Đang lúc giận dỗi toan cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: "Cho hỏi anh là ai vậy? Trong điện thoại rõ ràng hiện lên 2 chữ: "ông xã".
"Alo, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?" Trong câu nói biểu lộ rõ ý thách thức. "À, tôi là bác sĩ, mời anh nhanh chóng đến bện viện XXX ngay, vợ của anh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu!" Lời bác sĩ như sấm đánh ngang tai anh, anh lao nhanh đến bệnh viện. Hóa ra sau khi 2 người chia tay ngày hôm đó, tinh thần cô ấy không ổn, lúc qua đường bị xe ô tô đâm vào. Người vợ trước khi bất tỉnh đã gọi điện cho chồng, nhưng anh lại không bắt máy.
"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu cô ấy! Tôi năn nỉ ông!" Nói rồi, anh quỳ gối trước bác sĩ. Bác sĩ liền đỡ anh ta đứng lên, "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, bây giờ đang phẫu thuật, đầu cô ấy bị va đập nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng trở thành người thực vật. Anh phải chuẩn bị tinh thần!".
Người chồng hoảng hốt, bất an, anh cứ đi đi lại lại ở hành lang, "Nếu như cô ấy chết đi, tôi phải làm sao đây? Tôi làm thế nào mới đối diện được với chính mình?"
Đèn phòng cấp cứu đã tắt. Các bác sĩ đẩy cửa bước ra, 1 vị bác sĩ già nhất đến trước mặt anh, "Chúng tôi đã cố hết sức, cô ấy có lẽ không sống được đến sáng mai. Anh vào thăm cô ấy đi, chuẩn bị hậu sự! Cô ấy đã không thể nói được nữa rồi". Anh dường như sụp đổ, đẩy cửa bước vào phòng.
Người vợ nằm trên giường đã không còn nhìn ra diện mạo, băng quấn quanh đầu chỉ chừa ra mắt và mũi. Người chồng đau như cắt, đến trước giường vợ nói: "Anh đến muộn mất rồi!" Nói chưa dứt lời, nước mắt anh đã trào ra. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, ngạc nhiên thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe ướt ướt, hai hàng nước mắt làm ướt vải gạc, miệng cô khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Anh vội ghé tai sát vợ, giọng cô yếu ớt, ngắt quãng: "Em... đã điện thoại cho anh, chỉ là muốn... nói với anh, trong tủ lạnh có sủi cảo, còn giấy bảo hiểm và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của anh, còn có mì sợi mà anh thích nhất, còn có.............em...yêu.........". Chưa nói dứt lời, cô không còn nói được nữa. Cô cũng không thở được nữa rồi. Anh bật khóc nức nở. Đến lúc này đây cô vẫn nhớ căn dặn anh, nhớ tới món mì sợi! Kết hôn bao nhiêu năm, anh chỉ thấy cô ốm có 1 lần, mà món mì cô làm lại rất khó ăn.
1 tháng sau, người chồng mở giấy bảo hiểm trong ngăn kéo, ngày làm thủ tục bảo hiểm là ngày đăng kí kết hôn, người thừa hưởng tất nhiên là tên anh. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu, nhưng ở giữa có kẹp một tờ giấy ghi chú, "Chồng yêu à, lúc anh thấy tờ phiếu này có lẽ em đang ở thế giới bên kia rồi. Cho dù chúng ta sau này có thế nào, nếu có ly hôn thì em vẫn muốn anh biết, tình yêu của em với anh trước sau không đổi, thiên chức làm vợ em không tiếp tục được nữa, cho dù em đi rồi, nhưng số tiền bảo hiểm này sẽ thay em, phần nào tiếp tục chăm sóc anh, giống như là em vẫn ở bên anh. Trên thiên đường em sẽ cầu chúc cho anh, yêu anh!"
Đọc những dòng này, anh nấc lên, khóc không thành tiếng. Cô ấy trước khi chết vẫn muốn nói "Em yêu anh"!
Sinh mệnh mong manh như thế, ngắn ngủi như thế, vậy thì chúng ta có nói được bao nhiêu lần lời yêu thương? Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung một chút. Cảm thông một chút. Hiểu nhau một chút. Đừng để trong cuộc sống xảy ra những điều đáng tiếc như vậy. Nếu không thì bạn sẽ bỏ lỡ một người cả đời yêu bạn, cuối cùng chỉ nói được một lần câu "anh yêu em." Lúc ấy thì có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nghe được lời bày tỏ yêu thương thêm lần nào.
Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không. Người ta nói: "Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối". Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.
Theo Thế giới phụ nữ
Rơi nước mắt biết lý do 3 năm chồng không động phòng Tôi ngồi phịch xuống ghế, không thể tin nổi. Hóa ra, anh làm như vậy để bảo vệ tôi mà tôi không biết. Viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Dù cố không cho nước mắt chảy ra nhưng nó như không nghe theo lý trí nữa. Tại sao tôi lại phải chịu nỗi đau lớn thế này chứ? Nhìn chồng nằm...