Nhẹ nhõm khi hủy hôn ở phút 89
Một buổi tối, anh bất ngờ thông báo với tôi rằng, anh không muốn sinh thêm con nữa. Chúng tôi không thể đưa ra quyết định thỏa đáng cho cả hai nên đành phải hủy đám cưới.
Ảnh minh họa.
Tôi và anh sống thử 5 năm rồi mới nghĩ đến hôn nhân. Chúng tôi đã có một cậu con trai 4 tuổi. Đám cưới của chúng tôi dự định sẽ diễn ra ở quê, tại một nhà máy rượu tư nhân được bao quanh bởi những cánh đồng hoa cải nở rộ.
Anh và tôi quyết định chọn màu chủ đạo cho đám cưới là ngọc trai và đỏ tươi. Chiếc váy của tôi là kiểu chữ A quây. Dịch vụ ăn uống được lên kế hoạch rõ ràng cho khoảng 150 khách. Dịch vụ hoa cưới cũng bảo đảm và sẵn sàng với một triệu bông cúc đồng tiền đỏ tươi. Bạn thân của tôi gấp rút hoàn thành phát biểu của cô ấy. Những chiếc thiệp cưới đã sẵn sàng để gửi đi vào thứ Bảy tuần sau.
Nhưng một buổi tối, anh bất ngờ thông báo với tôi rằng, anh không muốn sinh thêm con nữa. Chúng tôi không thể đưa ra quyết định thỏa đáng cho cả hai nên đành phải hủy đám cưới. Vấn đề không thực sự là việc chúng tôi sinh thêm con hay không. Nhưng đám cưới bị hủy bỏ vì đủ loại lý do, không lý do nào trong số đó có thể biện minh. Vì vậy, tôi không thể giải thích hay đưa ra bình luận nào. Điều khiến tôi bất ngờ về bản thân là tôi không hề tuyệt vọng hay đau khổ. Thay vào đó, tôi cảm nhận rất rõ một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua mỗi khi tôi nghĩ đến việc hủy bỏ đám cưới.
Sự nhẹ nhõm này khác với sự phấn khích. Tôi chấp nhận thực tế và ngay lập tức chuyển sang thiết lập một cuộc sống tốt đẹp hơn. Có rất nhiều cảm xúc cần được sàng lọc, tôi cũng phải đối mặt với nhiều cuộc trò chuyện khó khăn, nhiều câu hỏi và câu trả lời đau lòng. Nhưng tôi tập trung vào việc giải tỏa và cân bằng.
Đám cưới càng lớn và càng cận kề ngày diễn ra thì tình cảm và tiền bạc từ những người xung quanh càng được đầu tư nhiều hơn. Đối với tôi, có nhiều áp lực trong việc kết hôn vì chúng tôi đã có con và tôi lựa chọn cách tránh xa hành động mà về cơ bản có thể sửa chữa sai lầm theo cách của tôi. Hơn nữa, tôi biết anh vẫn yêu tôi và yêu con của chúng tôi, thế nên chẳng có lý do gì để tôi cảm thấy tồi tệ. Lựa chọn tốt nhất với tôi lúc này là đấu tranh với tư cách là một bà mẹ đơn thân và đối mặt với những ý kiến của gia đình hơn là đưa ra cam kết về mặt pháp lý, tài chính đối với một cuộc sống mà tôi biết mình sẽ không có được hạnh phúc.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy mình được chồng sắp cưới yêu thương nhưng tôi cũng biết kết hôn không phải là hướng đi đúng đắn cho chúng tôi. Hôn nhân không chỉ là tình yêu. Hôn nhân là về tất cả các khía cạnh của cuộc sống: Tài chính, con cái, ước mơ, sự nghiệp, sức khỏe, sự an toàn, tự do và hạnh phúc…
Tôi đã chọn ngày nắng ấm để gửi đi những tấm bưu thiếp với một câu đơn giản: “Đám cưới giữa Diệp và Hải đã bị hoãn vô thời hạn…”. Đó là cách xử lý mà bố mẹ tôi cũng thấy thoải mái. Cuối cùng chúng tôi đã hoàn thành công việc. Không cần bất kỳ lời giải thích hay xin lỗi dài dòng nào. Sau này, khi gặp phải bất cứ điều gì khó khăn, nếu cảm thấy quá sợ hãi hoặc không biết nói gì, tôi đều viết nó ra và gửi cho người mà tôi muốn nhắn nhủ.
Cơm đã dọn mà chẳng kịp ăn, nàng dâu tương lai đứng dậy về thẳng khi mẹ chồng bế một đứa bé ra rồi yêu cầu: "Gọi mẹ đi"
Đang nói chuyện vui vẻ với bố Tuấn thì mẹ chồng tương lai bế ra một đứa trẻ rồi chỉ vào Hạnh nói với nói: "Nào, chào mẹ đi con.
Sau này dù sao cũng là mẹ con đấy".
Sự thành thật trong mối quan hệ nào cũng quan trọng. Đôi khi chỉ vì dối trá khiến cho mối quan hệ đi vào ngõ cụt.
Hạnh chuẩn bị kết hôn với Tuấn. Cả hai yêu đương hơn 1 năm nay, cũng tìm hiểu nhau kỹ càng rồi nên quyết định sớm về chung một nhà vào cuối năm nay.
Tuấn là một người đàn ông rất được, nhanh nhẹn và kiếm tiền ổn. Bản thân anh có điểm trừ là hay phải nhậu nhẹt rượu chè. Tuy vậy, anh bảo rằng vì công việc đặc thù như thế nên Hạnh cũng không xem đó là vấn đề.
Bố mẹ Tuấn cũng rất tốt với Hạnh. Mấy lần có dịp đến nhà anh chơi, bố mẹ đều săn đón. Nhất là mẹ Tuấn, bác luôn thể hiện mình là người tân tiến, tâm lý. Gia đình Tuấn còn nói rằng kết hôn xong chẳng cần ở chung. Họ có điều kiện để giúp đỡ cặp đôi mua nhà để ra ở riêng.
Ảnh minh họa
Hai bên gia đình đi lại, gặp mặt, bàn chuyện cưới xin đều chẳng gặp vấn đề gì. Vì sắp đến hè nên cả hai bên thống nhất đợi đến mùa Thu mới tổ chức lễ cưới cho đỡ nóng nực quá.
Hạnh cũng đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ hạnh phúc cho đến dịp nghỉ lễ mới đây. Cô sang nhà Tuấn chơi như mọi lần.
Đang nói chuyện vui vẻ với bố Tuấn thì mẹ chồng tương lai bế ra một đứa trẻ rồi chỉ vào Hạnh nói với nói: "Nào, chào mẹ đi con. Sau này dù sao cũng là mẹ con đấy".
Nghe mẹ chồng tương lai nói mà Hạnh điếng người. Còn bà vẫn vui vẻ coi như chẳng có việc gì. Quay sang, Tuấn vẫn cười rồi bảo đứa bé: "Qua bố bế".
Hạnh hoang mang hỏi câu chuyện là sao, liệu có phải Tuấn nhận con nuôi không. Đến lúc này, mẹ chồng mới lên tiếng kể rõ mọi chuyện.
Hóa ra, cách đây 3 năm, Tuấn và người yêu cũ "lỡ" có một đứa con. Tuy nhiên, sau đó vì nhiều lí do mà gia đình anh không đồng ý cho cưới. Cô tình cũ bế con đi biệt tăm. Cách đây gần nửa năm, cô ta về đưa con cho Tuấn nuôi còn mình sẽ đi nước ngoài xuất khẩu lao động rồi có ý định cưới chồng, định cư bên đó.
Tuấn và cả gia đình anh chưa dám nói với Hạnh cùng gia đình cô. Càng nghe, Hạnh càng bàng hoàng hơn bao giờ hết. Mẹ chồng tương lai vẫn thoải mái lên tiếng nói thêm: "Thằng bé bố mẹ nuôi, hai đứa chẳng cần bận tâm gì cả đâu. Thêm đứa cháu thì thêm bát thêm đũa thôi mà. Nó không ở chung cùng hai đứa nên hai con vẫn như vợ chồng son, không cần bận tâm".
Hạnh tức giận tột độ. Cô sầm mặt xuống và quay sang chất vấn Tuấn tại sao không nói cho mình. Anh ta ấp úng chẳng nói nên lời. Mẹ chồng vẫn nói rằng đây là chuyện nhỏ. Đứa bé ông bà sẽ nuôi, không quan hệ gì đến hai đứa.
Ảnh minh họa.
Hạnh nói thẳng: "Con chưa nói gì đến chuyện ai sẽ nuôi con hay trách nhiệm như thế nào. Chuyện lớn như thế mà anh Tuấn và gia đình chọn cách giấu giếm, không nói với con dù hai đứa tìm hiểu cũng lâu là con không chấp nhận được. Ít nhất nếu như anh ấy báo trước, con cũng có thời gian tiếp nhận thì không vấn đề gì.
Bây giờ, ngày cưới đã ấn định, bỗng nhiên con phát hiện anh ấy có con riêng thì rất khó để chấp nhận. Hơn nữa sinh con ra thì có trách nhiệm. Làm sao một ông bố có thể bỏ con mình. Nếu như bỏ con được thì người vô trách nhiệm như vậy con cũng chẳng cần. Chuyện cưới xin con sẽ suy nghĩ lại. Con xin phép hai bác về trước".
Lúc đó, chị gái Tuấn bê mâm cơm ra vừa đặt xuống bàn mời mọi người vào ăn. Chẳng còn tâm trạng nào và thất vọng toàn tập, Hạnh vẫn về thẳng, chẳng màng ăn uống. Tuấn có chạy theo năn nỉ nhưng cô không muốn nghĩ thêm nữa.
Sau khi biết chuyện, gia đình Hạnh vô cùng tức giận và cho rằng họ bị lừa. Một đứa con riêng không phải là chuyện nhỏ. Hai người yêu nhau, tính chuyện lâu dài mà lại giấu giếm chuyện hệ trọng thì rất khó bền lâu.
Ngay sau đó, gia đình Hạnh cũng đến trả hết lễ ăn hỏi, tuyên bố hủy hôn vì không muốn con gái mình dính dáng đến chuyện con chung con riêng đầy phức tạp. Bản thân Hạnh cũng đồng ý. Người đàn ông luôn giấu giếm, che đậy việc lớn thì rất khó để xây dựng lòng tin với nhau.
Trước ngày cưới một hôm đi qua nhà vợ cũ, thấy cảnh này tôi về chỉ muốn hủy hôn ngay Chỉ là một cảnh tượng rất nhỏ, một sự việc chẳng đáng kể nhưng lại khiến tôi phải nhớ nhung quay quắt. Tôi và vợ cũ ly hôn cách đây hơn 1 năm, bây giờ nghĩ lại thực ra khi ấy cũng không có lý do gì quá to tát. Chỉ là tôi thấy hôn nhân nhạt nhẽo quá và vợ cũ thì...