Nhật ký vú em rơi vào tay… chuột
Lời nhật ký: “Sau chiến dịch dọn dẹp quay cuồng của giai bé, mình như bị bỏ rơi”.
… “Mà đúng là bị bỏ rơi thật. Thấy thân hình tàn tạ của mình, giai bé liền vứt ngay mình vào tủ sách cũ. Tại đây mình gặp bết bao nhiêu là bạn cũ: này anh Đô-rê-mon tuột gáy, này anh Tam Quốc chí mọt xuyên táo, này anh Giáo trình toán cao cấp khỏa thân… Thôi thì đủ cả.
Nhưng cái mình mừng nhất là gặp lại người tình trong mộng thuở nào: Em Pờ-lây-Boy. Mình đã từng khao khát em hằng đêm. Cho đến đêm nay ở bên em, dẫu cho mùi hương đã từng ăn sâu vào tâm trí mình nay đã không còn, thay vào đó là mùi ẩm, mùi mốc, mùi phân chuột… thì nỗi khao khát ấy vẫn còn và càng bùng lên dữ dội. Mình hít hơi, chuẩn bị tinh thần. Em chớp mắt…
Chưa kịp hàn huyên tâm sự thì màn đêm đã buông xuống. Hai anh em cậu chủ đã khóa cửa đi chơi. Phòng tối thui. Mình vốn quen với bóng tối nhưng mình không quen với cái nơi bí bách này. Sợ hãi. Mình khẽ huých anh Những người khốn khổ:
- Anh này…
- Suỵt. Đây là lúc nguy hiểm nhất, giặc sắp tràn vào. Chú liệu mà giữ mồm giữ mệng.
Mình chưa kịp hỏi lại thì đã nghe thấy tiếng thét hiệu lệnh của quân địch: “Chít… Chít…”. Mình chỉ kịp rú lên: “A, bây giờ thì em đã hiểu…”. Tiếng rú ấy chưa tròn câu thì đã nghe đau nhói ở phía góc: Một tên giặc chuột đã phát hiện ra mình và ngay lập tức tấn công.
Mình mê đi, không biết gì nữa…”
*
* *
Ngày hôm qua:
Thật là một ngày may mắn. Lão giai bé dọn dẹp nhà cửa. Biết chuyện, mình đã chuồn đi từ sớm nên thoát thân. Gớm, nom cái thây thằng chuột nhắt mà sợ chết khiếp. Cái thằng liều mạng ấy, mình đã bảo chuồn đi mà nó không tin. Ngu thì chết cứ bệnh tật gì.
Tối:
Trở lại giang sơn cũ, gọn gàng đến mức khó tin.
Có mùi gì thoang thoảng đâu đây, nghe như mùi bánh mì trứng. Hít hít… Đúng mùi bánh mì trứng rồi. Lao vội đến theo tiếng gọi của cái dạ dày, đâm ngay vào một cuốn sổ cũ. Đen thế chứ lại. Ngửi đi ngửi lại, mùi hương quyến rũ ấy đúng là nằm trong cuốn sổ này chứ không phải ở đâu khác. Bới đi bới lại, thấy mỗi mẩu vụn bánh bé tí dính lại trên cái bìa sổ. Điên tiết, đã thế ta nhay cho bằng nát.
Nhai mãi cũng mỏi răng, mình đành tha quyển sổ về ổ để xả stress dần.
Ngày hôm nay:
Ngao ngán mở mắt ra. Sực nhớ đến chiến lợi phẩm hôm qua. Vội bò đến.
Nhớ rồi, cuốn sổ này mình vẫn thấy giai lớn thỉnh thoảng lôi ra ghi ghi chép chép. Sẵn tò mò, mình mở ra xem. Thấy may mắn vì ngày xưa “tác nghiệp” ở trường học nên cũng học mót được cái chữ.
“Ngày… tháng… năm…
…
Ngày… tháng… năm…
…”
Thì ra là nhật ký của giai lớn. Một ý tưởng chợt lóe lên: ta sẽ viết nhật ký tiếp sức cho giai lớn. Ta sẽ kể lại những chuyện từ ngày xửa ngày xưa, những chuyện còn sót lại trong bộ óc đã sắp thành tinh này…
Theo Bưu Điện VN
Nhật ký vú em bất đắc dĩ (ngày 11-7)
Thằng bạn thắc mắc: "Sang ngày 12 mà còn lửng lơ gõ nhật ký ngày 11?".
Cái thằng dở hơi thật, giờ mới là chiều ngày 12 thì viết nhật ký ngày 12 thế quái nào được. Viết ra người ta đọc được lại chả lòi cái đuôi bốc phét ra à. Từ trước mình đã biết đầu óc thằng này có vấn đề nhưng không nghĩ là vấn đề lại nghiêm trọng đến mức không thể bảo hành được như thế.
Ngày 11-7:
Nhớ rằng đêm qua, trước khi xõa cánh thì mình đã lẩm nhẩm rằng nay là chủ nhật. Ngủ tẹt.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai, nhận ra là tiếng chuông mình cài riêng cho cuộc gọi của sếp. Quái cái ông này, sao chủ nhật rảnh rỗi không nằm ôm vợ mà lại gọi cho mình? Uể oải nhấc máy lên:
- Vâng, sếp!
- Cậu không đi làm hả?
- Ơ hôm nay là... - Chưa kịp nói đến chữ "chủ nhật" thì một luồng điện đã chạy dọc sống lưng: chính xác hôm nay là... thứ hai. Sao mình có thể lú lẫn đến thế được?
- Cậu xin phép nghỉ đến hết tuần. Cậu có muốn nghỉ luôn cả tuần này và nhiều tuần sau nữa không?
Lúc này thì trí nhớ của mình đã hồi phục hẳn, đi kèm với đó là sự láu cá cố hữu:
- Hề, sếp. Em xin nghỉ 2 ngày mà.
- Phải, 2 ngày: thứ bảy và chủ... Ơ... Và thứ hai. Ừ nhỉ.
Chắc ông sếp đang định hù dọa mấy câu, chẳng ngờ lại thành bào chữa cho mình. Hú hồn. Đến lạ, sếp mà cũng có lúc đãng trí quá thể, chỉ có mình là thông minh, hê hê...
Chẳng thấy thằng em đâu. Mình bật dậy: Chậu quần áo tích góp nửa tháng nay đổ kềnh giữa nhà. Phải quệt nhử mắt đến 2 lần mình mới phát hiện ra có một vật thể hình người đang nằm cạnh cái đống quần áo ấy. Mình nhao đến, lay lay. Thằng bé thều thào:
- Anh... bịt giúp em cái... mũi.
Thú thực là suốt ngần ấy năm sống trong cuộc đời, mình chưa thấy ai đang sắp ngạt thở mà lại có nhu cầu bịt mũi cả. Nhìn lại giai bé. Lúc này thì mình đã hiểu:
- Được, để đại ca bịt mũi cho mày. - Nói xong, mình chụp nguyên cái chậu quần áo vào mặt thằng ranh con. Nó vùng ngay dậy.
=> Phát hiện ra quần áo bốc mùi là một công cụ hữu hiệu để cấp cứu người sắp ngất.
...
Hôm nay là ngày đầu tiên mình triển khai "kế hoạch nhỏ" với sự biết điều của giai bé. Gì chứ trong cái kế hoạch nhỏ ấy có nhiều cái to to, trong những cái to to ấy có nhiều cái nho nhỏ... chú mày cứ ở đây, tha hồ mà "biết điều".
Hai anh em súc miệng bằng mấy tô phở tái. Thời buổi giá cả tăng cao, ngần ấy cũng đã đi đứt nửa ngày lương còm cõi. Có vẻ giai bé vẫn thòm thèm. Mình vỗ vai an ủi: "Ăn tạm thế thôi, về nhà có cái này tráng miệng hay cực". Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu. Ngoan quá mức cần thiết so với cái món tráng miệng đang đợi nó ở nhà.
9 giờ sáng:
Có mặt ở nhà.
- Nào, bây giờ thì tráng... miệng...
Mình cố kéo dài giọng ra cho giai bé thêm phần thích thú. Được cái thằng bé cứ có hứng là lại... nhắm tít mắt vào, quen mất rồi. Lần này cũng thế, lợi dụng lúc nó nhắm mắt tưởng tượng, mình vào phòng tắm, bê chậu quần áo ra. Thằng bé giãy nảy nhưng thoát làm sao được với cái uy quyền của mình.
11 rưỡi:
Đống quần áo đã được giải quyết xong. Một chầu phở cuốn, phở chiên trả công giai bé chắc cũng không phải là quá hào phóng.
Chiều:
Lại ngon ngọt dỗ được giai bé dọn cho cái ổ của con chuột cống nặng 62kg. Ổ to và bẩn kinh người.
7 giờ tối:
Giai bé vẫn chổng mông lên nhặt nhặt, móc móc. Căn phòng chưa được cải thiện là mấy. Thằng này làm việc chẳng hiệu quả gì cả. Mình hơi thất vọng.
7 gờ 15:
- Đói, sếp ơi.
- Kém tắm thế? Nào, đi ăn.
Đã từ lâu lắm rồi, bữa ăn của giai bé luôn là nỗi khiếp sợ thường trực trong mình. Cái thằng... ăn chẳng biết để nuôi cái gì nữa.
Lòng vòng trên phố mấy vòng cũng hết buổi tối.
Về. Tắm. Ngủ.
Mãi 15 này mới được tạm ứng lương.
Theo Bưu Điện VN
Nhật ký vú em bất đắc dĩ (chiều qua) Giai bé đã thi xong, tạm nghĩ là ngon lành. Mình lại lần giở quyển nhật ký. Nó đâu rồi nhỉ? Đang thong dong đi ra sân vận động cùng mấy thằng bạn, bất ngờ một cành cây bị gió quật gãy, rơi xuống, đè lên ngực mình. Khó thở quá, mình lơ mơ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bố mẹ,...