Nhật ký người rừng: Ngày định mệnh
Cha con mình đang hạnh phúc yên ổn, tự dưng đến bắt đi rồi còn nói là giải cứu?!
Ngày… Tháng… Năm…
Buổi sáng trời vẫn đẹp như mọi ngày, gió vẫn mát, tiếng chim vẫn líu lo, hương rừng vẫn ngào ngạt. Mình đang chuẩn bị lên rẫy thì một đoàn người rất đông, già trẻ lớn bé đủ cả, rầm rộ kéo đến nhà mình.
Thì ra họ là những người văn minh mà cha vẫn kể, mình nghe danh đã lâu, nay mới hân hạnh được gặp mặt. Về cơ bản thì trông họ cũng không khác gì người mình, có khác chăng là họ mặc quần áo, đi giầy dép, đội mũ nón rất chỉnh tề, giống như lời cha vẫn kể. Nói chung là so với mình, họ chỉ khác vẻ bề ngoài.
Như mình được biết qua lời kể của cha thì người văn minh ứng xử theo rất nhiều quy tắc và luật lệ, tạm gọi là lịch sự. Nếu đúng như vậy thì mình hình dung rằng khi họ đến nhà mình thì họ phải xin phép, phải chào hỏi và trình bày mục đích cụ thể: đến để làm gì và cần gì? Đằng này tự nhiên cả một đám người với đồ nghề lạ hoắc hung hăng xông vào nhà mình, tự ý lục tung đồ đạc nhà mình lên nhòm ngó và bàn luận. Hết sức vô duyên!
Video đang HOT
Rồi họ ra ý bắt cha con mình đi nữa chứ. Đi đâu? Họ là ai? Họ nhân danh điều gì? Ai cho phép? Và tại sao lại bắt mình? Nghe nói người văn minh sống có luật pháp, luật pháp thì không giống luật rừng, họ dựa vào luật nào mà lại đến bắt mình? Hàng loạt câu hỏi trong đầu mình mà không có lời giải đáp, mình không biết tiếng họ và có vẻ họ cũng không cần giải thích gì cho mình cả. Hồi trước, cha cũng kể cho mình nghe người văn minh có luật pháp nhưng thỉnh thoảng vẫn có người thích sử dụng cái mà họi gọi là “luật rừng”, nhiều kẻ ỷ thế ép người, nhiều vụ cưỡng ép bắt bớ chả cần biết lý do, chả cần biết đúng sai tốt xấu, thích bắt là bắt, khiến cho nhiều người bị oan ức. Mà cũng biết đâu đấy, có thể họ bắt nhầm thì sao, vì thực tế đã có chuyện cười ra nước mắt.
Nhưng mình cũng bắt đầu cảm thấy hơi sợ, cha con mình chẳng đủ sức chống lại họ. Họ lục hết đồ đạc, gom một số thứ rồi trói tay mình lại và dẫn đi. Mình sống yên ổn ở đây đã mấy chục năm, chưa khi nào chứng kiến cảnh ép người quá đáng như vậy. Chẳng biết họ sẽ dẫn mình đi đâu, nhưng dự rằng họ không phải là người tốt. Cầu xin ông trời, cầu xin thần núi, xin con ma rừng phù hộ cho mình tránh được sự hãm hại của kẻ xấu.
Ngày… Tháng… Năm…
Hóa ra họ dẫn mình về nơi sinh sống của họ, nơi mà ngày xưa cha kể rằng những người văn minh sống rất khổ sở. Mình vẫn chưa hiểu lý do tại sao họ bắt mình về đây? Họ muốn chiếm đất, muốn phá rừng của mình ư? Có thể lắm nhưng chưa có cơ sở khẳng định. Chỉ thấy mọi người bàn tán, có người dịch từ tiếng kinh ra cho biết là họ muốn giải cứu, đưa mình hòa nhập với cuộc sống hiện đại.
Ô hay nhỉ! Giải cứu là thế nào? Cha con mình đang sống hạnh phúc yên ổn với khu rừng của mình, chả làm ảnh hưởng đến ai, chả cần cầu cứu sự giúp đỡ của ai, sao tự dưng đùng đùng đến bắt đi rồi lại bảo là giải cứu? Mà hiện đại là thế nào? Cuộc sống ở đây cha đã từng kể cho mình nghe rồi, cha sợ lắm, cha muốn trốn, muốn bỏ đi mãi mới được, mình thì cũng không có chút cảm tình gì, thế mà tự nhiên họ lại bảo giúp mình hòa nhập với cuộc sống của họ, rõ là cắc cớ!
Mà thôi, chả suy nghĩ nhiều làm gì nữa cho mệt, mình nghỉ làm rẫy đến đây vài bữa cũng có cái hay, để xem cụ thể cuộc sống của người văn minh nó như thế nào, trước giờ chỉ nghe cha kể, chưa chứng kiến tận mắt. Nhưng mà khi nghe cha kể, thực lòng mình không hình dung ra trên thực tế người văn minh lại phải sống chen chúc, chật chội và ngột ngạt như thế này.
Theo 24h
Tiền... nhuận khẩu cho 'người rừng' Việt Nam
Tôi ở rừng 40 năm không có tiền vẫn sống tốt, bây giờ hòa nhập với các bác nhưng chẳng khác nào thảo cầm viên.
- Chào cụ Thanh, chào anh Lang. Mấy ngày qua, hội nhập với cộng đồng cụ và anh thấy thế nào? - phóng viên hỏi cha con người rừng.
- Be bé cái mồm lại được không? Anh chưa biết cái thằng ngoài kia nó biết tôi trả lời anh là anh mất tiền đấy...- cụ Thanh nhắc khéo.
- Không sao! Không sao! Văn minh thời nay nó vậy! Cụ trả lời phỏng vấn thì cụ được tiền nhuận khẩu mà...
Người rừng được đưa về bản
- Tôi lấy tiền làm gì? 40 năm qua không có tiền tôi vẫn sống đó thôi! Bây giờ hòa nhập với các anh nhưng chẳng khác nào thảo cầm viên...
- Có phải ý cụ là bị xúc phạm khi thấy mình như thú trong thảo cầm viên, muốn xem thì mua vé?
- Anh giỏi thật đấy! Sao anh đoán biết suy nghĩ của tôi? Tôi bỗng thấy nhớ rừng, vào đó tôi được là người, được là mình...
- Thế cụ có định đưa anh Lang theo cùng?
- Hiện tại nó bị xiềng bởi điện thoại, xe máy, thuốc điếu. Bị trói, bị nhốt vì điều đấy mà không biết. Khi nó nói được tiếng người ắt nó sẽ vào sau!
- Cám ơn cụ! Cụ mà nói thêm nữa tôi xin theo cụ vào rừng không biết chừng...
Theo Datviet
Những dị nhân ở Quảng Ngãi Con người đất Quảng gần gũi thân thương nhưng cũng chứa đựng nhiều bí mật ít ai biết. 1. Bé gái 'mọc đuôi' Đó là trường hợp của bé Huỳnh Châu Hải Nhi (2 tuổi) tại huyện Tư Nghĩa, Quảng Ngãi. Gia đình bé Hải Nhi cho biết, khi mới chào đời vào tháng 8/2010, cơ thể bé đã có nhiều bất thường...