Nhật ký nghỉ lễ
Nhận ra đó là… nhị vị phụ huynh. Nuốt trọn vẹn cục tức vào bụng cho tiêu hóa luôn.
Ngày… tháng… năm…
Nghỉ lễ cộng với nghỉ cuối tuần nên tha hồ sướng. Nhưng sướng gì thì sướng, không cái sướng nào bằng cái sướng được ngủ nướng, ngủ no nê, ngủ đã đời.
Cơn say còn đang tiếp diễn thì nghe tiếng gõ cửa rất mạnh, tiếng gõ cửa này, bình thường chỉ được nghe khi mấy bác trong tổ dân phố đi thu tiền vệ sinh các kiểu, hay là hàng xóm chạy sang phàn nàn chuyện gì đó, cùng lắm là đến mấy em tiếp thị siêu khuyến mãi. Kệ. Tung chân gác lên bụng giai bé, úp mặt xuống gối. Đến oải.
“Cốc cốc… cộc cộc…”, tiếng gõ cửa vẫn không buông tha. Đâu ra người lì thế không biết, người ta đã không muốn tiếp thì phải biết đường mà… Bực cả mình, vừa nghĩ vừa với tay gỡ 3 tầng chốt cửa và mở hai ổ khóa. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, trước khi nhắm tịt mắt lại vì chói đã kịp nhận ra đó là… nhị vị phụ huynh. Nuốt trọn vẹn cục tức vào bụng cho tiêu hóa luôn.
Thật đúng là gừng càng già càng cay, nhìn cái kiểu dò xét từng ngóc ngách, xó xỉnh trong nhà của hai bậc tiền bối thì ai cũng biết là hai cụ đang “thanh tra” nơi ăn chốn ở của hai thằng mình. Ừ thì đã đành là thế, nhưng thà hai cụ nói luôn là bố mẹ lên xem hai anh em ăn ở thế nào thì đã thành một nhẽ, đằng này thì luôn mồm nói: “Bố mẹ lên đây chơi ngày lễ, hai cậu ấm làm hướng dẫn viên nhé” trong khi đó tay mẹ thì nhặt từng cái áo, cái quần của mình lên… ngửi, còn bố thì đi lắc rồi sờ, nồi nắn từ cái ổ cắm, đèn, quạt, cho đến cái giường, cái tủ, chả thèm để ý đến cái mặt nghệt như ngỗng “…” của hai thằng con.
Ngày… tháng… năm…
Cả ngày lễ hôm qua, thiên hạ đưa nhau đi chơi ầm ầm thì bố mẹ cứ nhất định ở nhà dọn dẹp và sửa chữa đồ đạc cho hai thằng con. Đúng là bố mẹ, hic, lo trước thiên hạ vui sau thiên hạ.
Đến sáng nay, mới 6 giờ, bố đã từ trên giường phi xuống, đá đít giai bé gọi dậy. Thật là may vì nếu đó không phải là giai bé thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mẹ vẫn nhắc đi nhắc lại là “Giai lớn là chúa hay gắt ngủ” mà.
Video đang HOT
Trước lúc khởi hành, bố hí hửng thông báo: “Hôm nay bố sẽ làm hướng dẫn viên. Cả nhà, lên đường!”
À, tự nhiên mình nhớ ra “Giai Cực Đại” (tức bố) có một cái thú du lịch rất… khác người là không bao giờ đi đến những nơi người ta thường đến. Hôm nay chắc cũng chả khác được.
Bố đưa cả nhà ra cầu, cửa ngõ vào thành phố:
- Đây là điểm đặt chân đầu tiên của bố ở thành phố này. Bố đi xe khách đển bến xe đằng kia kìa, rồi nhảy xuống, lên xe điện nhé…
Cứ thế, bố dẫn cả nhà lòng vòng bở hơi tai mới đến trường đại học – nơi ngày xưa bố trau dồi kiến thức chuyên môn và kiến thức về… tình yêu. Bố vừa bắt đầu kể về chuyện tình yêu giữa bố và cô bạn hoa khôi ở trường bên thì mẹ đã mở to mắt, miệng hé mở thành dấu hỏi chấm vô cùng duyên dáng. Mẹ cứ giữ nguyên trạng thái ấy cho đến khi câu chuyện tình yêu của bố bước sang một bước ngoặt…
- Bước ngoặt gì thế? – Mẹ hỏi, có vẻ hồi hộp lắm.
- Anh đi lấy vợ.
- Thế là thế nào? Sao lại có cô hoa khôi nào ở đây? Sao mình… mình… anh… mình… yêu nhau lâu lắm cơ mà? Chẳng lẽ…
Bố tủm tỉm cười:
- Ừ, thế rồi anh cưới vợ, là em đấy. Còn cô hoa khôi ấy… sau này cũng có một gia đình rất hạnh phúc, cô ấy còn sinh được hai cậu con trai…
- Anh còn liên lạc với cô ta cơ à?
- Ơ kìa em. Thì đương nhiên rồi.
- Anh… – Mẹ chực khóc.
- Đương nhiên rồi, cô ấy… về làm vợ anh và sinh con cho anh cơ mà. Cả đời này anh chỉ có mỗi cô ấy thôi, hoa khôi chân ngắn ạ.
Hậu quả bố phải gánh chịu từ của câu chuyện đau tim ấy là một cú lườm xuyên lục địa được xoa dịu bằng nụ cười hạnh phúc của mẹ cùng điệu cười khả ố của hai giai choắt.
…
Phố phường hôm nay quang đãng đến lạ, chẳng thấy tắc đường mà cũng chẳng thấy rác rưởi bề bộn. Ước gì ngày nào cũng là ngày lễ.
Theo Bưu Điện VN
Tin vịt: Bị "triệt sản" vì cúp điện!
Tuần qua Điện lực Việt Nam đã bị một bác sỹ phẫu thuật đâm đơn kiện. Lý do là hôm đó ông đang điều trị cho một nam bệnh nhân mắc bệnh trĩ ngoại, bác sỹ chỉ định dùng một loại biệt dược đặc trị của Pháp bôi vào chỗ lồi của hậu môn để nó tự teo đi sau ít hôm.
Lúc bệnh nhân đang nằm úp sấp để chờ bôi thuốc thì bất ngờ cúp điện. Bệnh nhân khi đó lại tưởng đã xong bèn trở mình nằm ngửa và hậu quả là anh ta đã bị bôi thuốc để làm teo chỗ không đáng teo. Người vợ trẻ của bệnh nhân đã đau khổ phát đơn kiện bác sỹ ngay sau đó ít hôm. Còn vị bác sỹ kia cũng đâm đơn khiếu kiện về sự tắc trách của sở điện như đã biết.
*
* *
Ngậm bóng cạo râu
Ở một quốc gia vùng Tây Á có một tập tục kỳ lạ đó là khi cạo râu đàn ông tuyệt đối không được phồng má, do đó việc này thực hiện rất khó khăn. Các tiệm cạo râu, cắt tóc ở quốc gia này đã nghĩ ra cách cho khách hàng ngậm vào mồm một trái bóng nhỏ hơn bóng bàn chút ít, như vậy việc cạo râu ria trở nên dễ dàng hơn mà vẫn không vi phạm điều cấm kỵ. Tuy nhiên việc ngậm bóng để cạo râu như vậy cũng có đôi chút phiền toái, đó là có khá nhiều vị khách do ngủ gật mà nuốt cả trái bóng và họ sẽ phải mang trả lại tiệm vào hôm sau. Thật là vô phúc cho vị nào ngậm lại phải trái bóng đó.
*
* *
Vợ và thời sự quốc tế
Một nhà ngoại giao kỳ cựu khi về hưu đã đúc kết được sự tương quan giữa các vấn đề thời sự quốc tế và... vợ như sau:
Nộp lương cho vợ: Viện trợ không hoàn lại!
Vợ hết tiền tiêu: Khủng hoảng tài chính toàn cầu!
Vợ phát tiền cho chồng tiêu vặt: Gói kích cầu!
Vợ chồng tranh cãi: Vòng đàm phán DOHA!
Vợ giận chồng: Trái đất nóng lên!
Vợ thất thường về tâm sinh lý: Đối phó với biến đổi khí hậu!
Vợ bận "tám" với hàng xóm: Hội nghị G8!
Khi vợ chồng kéo con cái vào cuộc cãi vã: Vòng đàm phán đa phương!
Vợ chồng đóng cửa bảo nhau: Đàm phán song phương!
Chồng bị vợ... cấm vận: Quan hệ bị đóng băng!
Vợ giận chồng: Chiến tranh lạnh!
Vợ từ chối "abc": Cấm vận!
Bị vợ thu hết quỹ đen, không chi tiền tiêu vặt: Biện pháp trừng phạt kinh tế!
*
* *
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Tại một bãi biển ở Mỹ, người ta cắm một tấm biển: "Cứu được người đuối nước thưởng 1000 USD".
Tuy nhiên sau khi bản quản lý cắm tấm biển thì người chết đuối đâu chưa thấy, chỉ thấy đại đa số là người ta giả chết đuối rồi cứu để lấy 1000 đô chia nhau. Sau chừng chục vụ thưởng "oan" ban quan lý đã cho nhổ biển cũ, cắm biển mới có nội dung: "Vớt được xác người chết đuối thưởng 2000USD".
Quả nhiên tình hình rất khả quan, trong vòng 2 tháng chưa thấy ai được lĩnh thưởng. Tuy nhiên người ta vẫn e ngại rằng liệu trong tương lai có ai đó sắp chết đuối vẫn không được cứu bởi người ta còn chờ đến khi nạn nhân "die" hẳn rồi mới vớt hay không!
*
* *
Dục cầm cố tung
Trích Blog:
... Nhiều anh chàng sau khi cưới vợ một thời gian thường có tâm lý muốn vợ về nhà ông bà ngoại hoặc đi công tác xa để tìm lại cảm giác "tự do" thuở nào. Nhưng nhiều anh không khéo, cứ gợi ý chuyện này ra mặt, làm vợ sinh nghi mà ở nhà riết. Theo kinh nghiệm của tôi, trước mỗi lần vợ đi công tác xa hoặc về ông bà ngoại, mặc dù trong bụng ta có vui như mở cờ thì ta cũng nên ra vẻ buồn thê thảm, thậm chí còn tỏ ý: "Em nhanh về với anh nhé!" thì vợ ta sẽ rất yên tâm mà lên đường. Ngược lại thấy vợ sắp đi vắng nhiều ngày mà mặt mày ta cứ hơn hớn thì nhất định vợ sẽ đổi ý ở nhà hoặc rút ngắn thời gian vắng mặt...
Vậy mới có chuyện rằng:
Đến nhà bạn chơi thấy vẻ mặt buồn như đưa đám của chủ nhà, khách hỏi: "Sao cậu buồn vậy?". "Vợ tớ sắp đi công tác!". "Làm gì mà như vợ chồng son thế?". "(Hic) Nhưng nếu tớ không tỏ ra như vậy thì vợ tớ nhất định sẽ không đi nữa".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hình ảnh lạ về những cô nàng đỏm dáng Có thể bạn sẽ tự thay đổi khái niệm "đỏm dáng" trong từ điển của mình khi xem những hình ảnh dưới đây: Mất công trang điểm má hồng Ông họa sĩ ấy thì trông mong gì * Tự tin em sải bước đi Bao chàng lác mắt tại vì... khỏa thân * Cố công đỏm dáng chi nàng Cái hồn con cọp...