Nhật ký ký ức sinh viên của giai lớn
8h30 đến cơ quan, việc trước tiên phải làm là nheo mắt nhìn vào phòng qua cửa kính, không thấy sếp trưởng phòng đâu, thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh dạn ủn cửa bước vào. Quái lạ, ủn đến 2 phát mà cánh cửa vẫn nhún nhún không mở ra cho. Cúi xuống kiểm tra xem nó bị kẹt cái gì thì thấy sau lớp kính mờ là bóng dáng anh sếp thân yêu. Gớm, hai cái “lồng bàn” nhấp nhấp nhổm nhổm, chẳng hiểu ông anh đang làm gì. Quyết định… đẩy cửa thật mạnh rồi buông tay, sếp suýt cắm đầu xuống đất, may nhờ cái “hậu” nở quá nên giữ lại được. Mình phọt cả cười. Sếp quặm mặt lại:
- Dở à?
Thì ra anh sếp đang chổng mông lên… nhỏ keo 502 dán đế giày. Chẳng hiểu ông anh sáng nay mải chạy theo gái hay chạy cái gì mà bung được cả đế giày mới tài chứ.
Quan tâm hỏi:
- Giày anh bị sao thế?
Sếp nhấm nhẳng:
- Sáng nay dậy, con cún hàng xóm nhìn quả đầu mới này (vừa nói sếp vừa gõ gõ lên đầu) không nhận ra anh. Thế là lúc anh vừa mở cửa đi ra thì nó đuổi, chạy bán sống bán chết, may mà nhà ấy ra gỡ thế bí kịp.
Nhìn mái tóc mới… cạo của sếp mà mình giật cả mình. Mãi tóc bồng bềnh lãng tử đã biến mất, không còn dấu hiệu của tóc. Tự lý giải rằng có lẽ do sếp không chịu nổi giá nước, giá dầu gội, giá nhổ tóc sâu… giữa thời bão giá này.
Ngày… tháng… năm…
Giai bé khẩn khoản nhờ mình đi tìm nhà trọ cho gái bé hôm trước. Thằng ranh lại dại gái thế chứ, chả được như anh nó, khôn gái đến nỗi giờ vẫn còn… Chẹp chẹp… Lại còn thanh minh thanh nga không phải em dại gái, rồi là chỉ là trách nhiệm với bạn bè. Gớm, cái thằng…
Nhìn cái mặt làm nũng của giai bé có muốn từ chối cũng không được, tức cả mình.
Ngày… tháng… năm…
Tìm được một dãy phòng trọ, đưa giai bé đến duyệt. Nó lắc đầu quầy quậy, chê nào là phòng bẩn, nào là công trình phụ phải dùng chung, nào là vân vân các loại. Quạc cho nó một trận. Thằng này từ bé đã được nuông chiều, chả bao giờ phải lo nghĩ, cái gì cũng đòi hỏi quá mức. Chỉ khổ cái thằng anh.
Nhớ hồi mình đi nhập học. Cũng đùm đùm bọc bọc nhưng cố mãi cũng chỉ được một cái ba lô và một cái túi du lịch (biết là hồi ấy nhà còn nghèo, nhưng vẫn ức). Làm thủ tục nhập học xong thì lên nhận phòng ký túc xá. 2 phòng, 16 thằng người to vật vã như những… con cá mắm mà cũng chỉ có độc một cái nhà vệ sinh và một nhà tắm, giường tầng luôn trong trạng thái lắc lư… Ấy thế mà đã thấy hạnh phúc lắm rồi…
Sau này, chuyển ra ở trọ bên ngoài lại càng thấy đời sinh viên sống trong ký túc xá là hạnh phúc. Giờ thì hết rồi, hết cả đời ký túc xá và hết cả đời sinh viên. Còn đâu những buổi 5 giờ sáng, các thầy quản sinh réo loa ầm ầm gọi dậy bắt đi tập thể dục trong khi sinh viên thì túm tụm vào nhà vệ sinh để… trốn? Còn đâu những phút đau tim vì cắm sục đun nước vụng, tai ngóng tiếng bước chân của ban quản lý ký túc xá? Còn đâu những ngày cuối tháng mì tôm chiến trường kỳ? Còn đâu thảm cảnh nhét bông vào mũi để đi ngủ vì… nhà vệ sinh bị tắc? Còn đâu những ngày trèo rào và luồn lách qua những góc tối để vào được ký túc trong những ngày lỡ đi chơi về muộn? Còn đâu cảnh cả chục thằng đi uống rượu thịt chó rồi lăn ra ngủ đến tận hết… giờ học ngày hôm sau? Còn đâu nét hoành tráng khi cả phòng đi… tán gái tập thể? Còn đâu hình ảnh cả mấy dãy nhà ký túc xá đều chong đèn thâu đêm trong những kỳ thi?
Giờ còn đâu nữa???
Theo BĐVN
Để vui vẻ
Vợ chồng nọ ra tòa xin ly hôn. Cô vợ là luật sư còn anh chồng là nhân viên hãng nước ngọt Z.
Vì vốn là luật sư nên cô vợ dễ dàng đưa ra các lý do để giành quyền nuôi con và tòa cũng có vẻ ủng hộ phương án này. Trước nguy cơ đó, anh chồng đã tự biện hộ cho mình như sau:
- Thưa quý tòa, nếu tôi nhét 1 đô la vào máy bán hàng tự động và nó... tòi ra một lon nước ngọt Z... thì lon Z... là thuộc về ai? Của máy hay của tôi?
*
* *
Để vui vẻ
- Này bà nó, tôi muốn chúng mình đón Giáng sinh vui vẻ, không ầm ĩ, giống hồi mới cưới ấy.
- Được thôi, ông nói cụ thể xem nào?
- Nghĩa là tôi sẽ đi chợ mua thịt, dưa, trái cây, rượu. Còn bà thì... về thăm cha mẹ!
*
* *
Ngốc thật
Nữ thư ký trẻ nói với bạn:
- Rõ là tay Nam chẳng hiểu gì về phụ nữ cả. Đêm Giáng sinh, anh ta theo tôi về phòng. Tôi rót cho ba ly. Thế là chuếnh choáng hơi men, anh ta "đòi" tôi. Tôi bảo: "Dừng lại ngay, không thì tôi sẽ kêu đấy!". Tên ngốc ấy tưởng tôi nói thật bèn dừng lại".
*
* *
Chắc mù chữ
- Phố mình nhiều người mù chữ quá ông ạ!
- Bây giờ còn ai mù chữ nữa, có hoạ là trẻ lên ba, lên bốn...
- Thế sao biển "Cấm đổ rác" mà họ vẫn đổ?
*
* *
Câu nói hay
- Sếp của tớ có tài hùng biện. Trong cuộc họp hôm qua ông ta vừa nói có một câu, công nhân đã vỗ tay reo hò.
- Ông ấy nói gì vậy?
- Ông ta nói... tăng lương!
*
* *
Định nghĩa của tạp chí "Wall Street Journal"
- Kẻ mà được rất nhiều người nhớ lâu sau khi họ qua đời, đó là những kẻ để lại sau lưng những món nợ chưa thanh toán.
- Phá sản. Đó là khi các chủ nợ tới lột áo khoác của bạn sau khi bạn đã chuyển hết tiền xuống túi quần.
- Việc chi tiền để đấu tranh chống tham nhũng chính là việc làm tương đương với bỏ Vodka ra để chống nạn nghiện rượu.
*
* *
Tội phạm hài
Đêm khuya, tiếng chuông gọi cửa vang lên, có tiếng hỏi từ trong nhà:
- Ai đấy?
- Mở cửa ra, cảnh sát đây!
- Nhà không có ai cả.
- Ai nói đấy?
- Các anh nghe nhầm đấy thôi.
- Thế sao đèn sáng?
- Tôi tắt đèn ngay bây giờ đây.
*
* *
Những cú sút bất ngờ
Tạp chí Le Sport phỏng vấn một danh thủ tham dự World Cup:
- Xin cho biết, trong cuộc đời cầu thủ, đã bao giờ anh sút bóng mà thủ môn chỉ biết sững sờ đứng ngây như pho tượng nhìn bóng bay vào lưới?
- Ồ nhiều lắm, thực sự không nhớ hết được.
- Xin cho biết bí quyết của những cú sút?
- Chẳng có bí quyết gì cả (đỏ mặt). Đó là những lần tôi sút tung lưới... nhà.
*
* *
Sự thật phũ phàng
Bunny và Bob quen nhau qua Internet, và hai người nhận ra họ rất hợp ý với nhau. Cuối cùng sau vài tháng chuyện trò, hai người quyết định gặp mặt nhau tại một quán cà phê nhỏ.
Bunny đến hơi trễ một chút. Lúc đó chỉ có một người khác, dáng thấp, với một bên mắt bị che, ngồi ở góc quán.
- Anh là Bob à? - Bunny bối rối hỏi.
- Vâng chính tôi - Bob trả lời.
- Thật không thể tin được! - Bunny thốt lên - Thế mà anh nói với tôi anh có dáng người cao ráo, da ngăm đen và rất đẹp trai.
- Thế còn tôi thì sao? - Bob hỏi lại, mặt đỏ gay lên vì tức giận - Anh bảo với tôi là anh có thân hình cân đối, tóc vàng và... và... là một cô gái
*
* *
"Ranh" ngôn ngày nay
Con hỏi bố:
- Bố ơi câu: "Bán tự vi sư, nhất tự vi sư" là gì hả bố?
- Câu ấy có ý là, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy... Nhưng đó là ngày xưa...
- Ngày nay thì như thế nào hả bố?
- Ngày nay đi học thì một chữ cũng phải tiền, nửa chữ cũng phải tiền!
*
* *
Khoe con
Bốn quý bà ngồi uống cà phê, lần lượt tự hào khoe với nhau về cậu quý tử của mình:
- Con trai tôi là một linh mục, mọi người đều gọi nó là Cha.
- Con tôi là Giám mục. Người ta gọi nó là Đức Cha.
- Còn con tôi là Hồng y Giáo chủ, được kính cẩn gọi là Đức Ngài.
Bà thứ tư nhấm nháp cà phê và im lặng, nhưng ba bà kia không để yên:
- Con trai bà thì sao?
- Con trai tôi cao 1m9, thân hình thể thao, đẹp trai, nhiều tiền, ăn mặc bảnh bao. Thấy nó, mọi phụ nữ đều phải thốt lên: "Ôi, lạy Chúa tôi!".
*
* *
Phòng xa nạn quấy rối
Người tài xế xe tải dừng lại trước một phụ nữ xinh đẹp xin đi nhờ xe tay xách chiếc can nhựa khá nặng.
- Bia đấy à? - Anh ta tò mò hỏi.
- Không.
- Rượu vang đỏ?
- Không.
- Vậy chất lỏng trong can là thứ gì?
- Xăng.
- Cô mang nó theo làm gì? Thời buổi này cây xăng mọc nhan nhản khắp nơi...
- Tôi thường vẫy xe đi nhờ và thừa biết giới tài xế đường dài các anh! Khi chạy tới một cánh rừng vắng là thế nào cũng giở cái điệp khúc muôn thuở: "Xe hết xăng rồi!".
Theo BĐVN
Đa nghi lại trúng Một chàng nổi tiếng chơi bời mới cưới vợ. Đêm tân hôn anh ta đem nhuộm "chú nhóc" của mình mầu xanh lè. Lúc vào động phòng, cô dâu thắc mắc: "Tại sao cái của anh lại xanh lè thế kia?". Anh chàng nổi cơn tam bành: "À hóa ra cô đã biết cái "ấy" của đàn ông nó không phải là mầu...