Nhật ký em yêu chị
Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại
Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em…
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.
Dạo này em hay vắng nhà, thậm chí có hôm còn đi qua đêm. Ban đầu tôi cũng không thắc mắc gì nhưng trực giác mách bảo tôi rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó. Một tháng, rồi hai tháng trông em hốc hác hẳn đi. Tôi hỏi em thì em viện cớ công việc quá nhiều, vì em mới nhận làm thêm ngoài giờ, vì em cũng chỉ muốn mau chóng thực hiện được ước mơ của cả hai. Vậy là sự việc tiếp diễn thêm hai tháng nữa, cho đến khi tôi quyết định theo dõi em…
Đó một buổi chiều thứ bảy, sau khi nhắn tin cho tôi là bận đi phỏng vấn nhân vật nên sẽ về nhà muộn. Lúc ấy cũng gần đến giờ tan sở nên tôi vờ gặp đối tác bên ngoài để nghỉ sớm và theo dõi em. Trên suốt quãng đường đi tôi chỉ cầu mong những điều em nói với là thật… Nhưng không, sự thật không phải như vậy.
Ngay khi em dừng chân trước cửa khách sạn thì một gã bước ra từ chiếc Rolls- Royce nhanh chóng tiến đến, choàng tay ôm lấy em. Lúc đó, tôi bất thần không nghĩ được gì, chẳng biết phải làm thế nào vì không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Em giống tôi đúng không? Em là les mà, vậy thì tại sao…? Rốt cuộc em là gì của hắn? Tôi ghen. Phải, tôi đang ghen, đang tức giận, muốn chạy tới tát thật mạnh vào mặt em, thét vào mặt em. Nhưng tôi không làm vậy vì tôi muốn xem hết màn kịch này, muốn biết em định dở trò gì với tôi.
Bất chợt tôi lại nhớ đến những câu chuyện được đăng trên báo chí, đó là nhiều cô gái cặp bồ với les chỉ với mục đích là đào mỏ rồi cao chạy xa bay, để lại chúng tôi – những người les muốn giữ kín bí mật chẳng thể làm gì được. Chắc số tiền tôi đưa cho em giữ cũng sẽ về tay em trong nay mai. Và cả khoản tiền tiết kiệm bao năm trời của tôi nữa chứ? Tại sao tôi lại có thể dễ dàng tin em như vậy?
Gạt bỏ những suy nghĩ như đang muốn làm nổ tung đầu mình, lúc này tôi đang dõi theo em và gã đại gia kia. Hai người đi vào khách sạn, cười chào như có vẻ thân thiết với nhân viên lễ tân rồi đi lên phòng. Tôi nhanh chóng liếc nhìn biển số phòng của họ rồi cũng vờ là khách đến đặt phòng bên cạnh phòng của hai người. Phải rồi, tôi phải “bắt tận tay day tận trán”, chí ít cũng phải tát vào mặt cô ấy vài cái thì mới hả dạ được.
Tôi luôn dặn lòng mình, đừng cố tìm em làm gì nữa? (Ảnh minh họa)
Và tôi đã làm như vậy! Khi cả hai vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa lại, tôi đã lao vào đẩy cửa và tát túi bụi vào mặt cô ấy, la hét om sòm khiến cho gã tình nhân kia không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấy cũng chẳng chống cự lại, cứ để cho tôi đánh cho đến khi có người đến can ngăn.
Sợ mọi người sẽ nhận ra mình, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và bước ra khỏi khách sạn, không quên ném vào mặt cô ấy và gã kia một cái nhìn khinh bỉ cùng những lời miệt thị.
Sau hôm đó, cô ấy nghỉ việc, đồ đạc trong nhà tôi cô ấy cũng tự động đến chuyển đi, không nói gì và cũng không gặp tôi thêm lần nào. Phải, chẳng lẽ cô ấy lại dám gặp tôi thêm lần nữa sao?
Một tuần, rồi hai, ba tuần không gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất nhớ. Không phải nhớ “cô ấy” mà tôi nhớ “em” – người con gái tôi đã yêu. Tôi thấy mình thật hèn hạ và yếu đuối. Tại sao tôi vẫn có thể nhớ đến một người đã lừa dối mình như vậy. Có lẽ vì tôi vẫn là một phụ nữ, sự yếu đuối đã ăn sâu trong tâm hồn mình… Nhưng dẫu có ra sao thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại em, tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn sâu vào quá khứ.
Video đang HOT
Tôi trở lại với tôi của ngày xưa, thuở còn là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị, trở lại với thói quen mua sắm, biết tự chăm sóc cho mình, biết hưởng thụ. Phải rồi, tôi là như thế, tôi mang hình ảnh của một phụ nữ thành đạt.
Thời gian dần trôi qua, vậy là tôi đã không gặp em nửa năm rồi. Em đi đâu, làm gì với tôi giờ là dấu hỏi lớn. Tôi thắc mắc về sự biến mất không dấu vết gì của em. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình đừng có tìm em nữa, đừng làm thêm việc ngu ngốc gì nữa. Nhưng thực sự tôi rất nhớ em, nhớ rất nhiều…
Ngày lễ tình nhân, nếu còn ở bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, sẽ cùng đi du lịch và sẽ cưới nhau phải không em? Tôi đi lang thang khắp những nơi tôi và em đã cùng tới và cuối cùng lại trở về căn hộ của hai chúng tôi… nhưng tại sao lại trống vắng và cô đơn như thế này? Tất cả những điều tôi làm có ý nghĩa gì nếu tôi không có em ở bên?
Đứng thẫn thờ trước cửa nhà đã lâu nhưng tôi không dám bước vào. Tôi chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, hình ảnh của em lại ùa về, ôm chặt lấy tôi… Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ cứ cào xé tâm can mình?
- Thưa cô, cô là chủ căn hộ này đúng không ạ? Tôi đến giao bưu phẩm.
Tôi giật mình quay lại, vội lau hai hàng nước mắt và đáp lại:
- Vâng, tôi là chủ nhà này!
- Cô có bưu phẩm của cô Hoài Thu gửi tới. Mời cô ký nhận.
Hoài Thu, của em ư? Nhưng…
- Tôi…
- Cô có thể nhận không ạ?
- Tôi… Vâng, tôi sẽ ký.
“Hoài Thu gửi cho tôi?” – Thôi được, tôi sẽ nhận để xem em còn muốn gì nữa đây? Tự nhủ với lòng mình như vậy nhưng tôi biết tôi đang vui, em đã gửi quà cho tôi vào đúng ngày đặc biệt này. Vậy là em vẫn nhớ đến tôi!
Phải mất một lúc lâu tôi mới đủ can đảm để mở gói bưu phẩm. Một phong thư và một gói quà nhỏ. Tôi mở gói quà, đó là một cặp nhẫn cưới. Lạ thật, em gửi cho tôi nhẫn cưới làm gì? Câu hỏi ấy thôi thúc tôi mở thật nhanh phong thư.
Gửi chị – người em yêu!
Em đã lừa dối chị. Em xin lỗi! Chính em cũng không thể chấp nhận được việc mình làm. Em biết chị sẽ căm ghét em. Em không dám cầu mong sự tha thứ của chị. Nhưng em cầu xin chị hãy đọc hết lá thư này.
Hôm nay là ngày mà đáng lẽ chúng ta đang được ở bên nhau, cùng đi du lịch rồi phải không chị? Và chúng ta sẽ làm một đám cưới thật bí mật, chỉ hai ta thôi là đủ. Đôi nhẫn cưới này em đã mua từ lâu rồi, em đã nghĩ mình sẽ là người cầu hôn chị. Chắc chị sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm! Cứ nghĩ về chị và ước mơ của chúng mình mà em hạnh phúc lắm chị ạ! Em yêu chị nhiều lắm, chị biết không?
Em biết mình không thể sống được đến ngày để hưởng hạnh phúc bên chị. Nhưng em muốn làm tất cả vì chị. Em không muốn thấy chị vất vả, quên ăn, quên ngủ ngủ, em cũng không muốn nhìn thấy gương mặt chị thiếu vắng nụ cười. Em đã làm tất cả, kể cả những điều đáng khinh thường nhất. Nhưng vì chị, điều đó sẽ trở nên thật ý nghĩa với em.
Chị hãy quên em và bắt đầu cuộc sống mới.
Em yêu chị! Mãi mãi…”
…
Tôi… thực sự tôi không hiểu, tôi không muốn chấp nhận điều tôi đang nghĩ đến. Em đã làm gì? Em không còn tồn tại nghĩa là sao?
Như choàng tỉnh cơn mê, tôi vội chạy xe đến nhà em, nơi mà tôi chưa một lần dám đặt chân đến. Lúc đó trời đã chập choạng tối, mọi vật đều chìm trong sợ hãi…
Nhưng tôi đã quá chậm trễ, em đã ra đi, mãi mãi… Tôi hận em, em đã biến tôi thành kẻ vô tâm, thành tội đồ, thành kẻ đã phản bội tình yêu của em. Phải, không phải em mà chính là tôi. Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình được đây. Tôi không xứng đáng với tình yêu cao thượng ấy. Tôi hận em và hận chính mình. Nhưng tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ nhớ về em, sẽ yêu em. Giống như em, tình yêu đó là mãi mãi…
Hoài Thu, chị yêu em!
Theo VNE
Choáng váng phát hiện chồng "trả lương" ô sin ở nhà nghỉ
Chuyện đã xảy ra gần một năm nay, nhưng đến giờ Thanh mới phát hiện ra sự thật.
Ai cũng bảo số Thanh sung sướng, lấy được chồng giàu, kinh tế vững, chả phải lo gì. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất, chồng Thanh nắm tất cả mọi chi tiêu trong nhà. Vinh không để cho mẹ con Thanh thiếu thốn thứ gì, tuy nhiên, dù chỉ là một cắc nhỏ, Thanh cũng phải ngửa tay xin chồng. Điều này làm cô thấy không được thoải mái, nhưng đã lỡ đeo cái mác "lấy chồng đại gia" nên Thanh đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", bởi cô biết, "xấu chàng thì hổ ai?".
Khi Thanh sinh bé Bo, chồng Thanh đề nghị thuê ô sin để cô đỡ vất vả. Thấy chồng nói có lý, cô cũng gật đầu đồng ý. Ngày Vinh dẫn Nga về nhà, Thanh đã thấy không ưng trong bụng, bởi Nga chẳng có cái dáng của một kẻ "nhà quê" như chồng Thanh mô tả mà ngược lại, gương mặt thanh tú của cô khiến Thanh có một dự cảm không tốt. Nhưng rồi cô cũng chẳng dám phản đối, vì như mọi khi, việc gì Vinh đã quyết thì cứ thế mà tiến hành.
Từ ngày có mặt Nga, Thanh không phải đứng bếp nấu nướng nữa. Mọi thứ vào tay Nga đều trở nên hoàn hảo. Nhà cửa sạch tinh tươm, quần áo của hai vợ chồng khi nào cũng thơm nức, phẳng phiu, bữa ăn nào cũng đầy thức ăn nóng sốt và được đổi món liên tục. Chồng Thanh đưa mắt nhìn vợ cười cười, ngầm ý bảo rằng: "Em đã thấy chưa, lựa chọn của anh khi nào cũng số 1!".
Thời gian đầu, khi đang nghỉ ở nhà, Thanh đã cố ý theo dõi hành động của chồng và cô ô sin xem giữa hai người có tình ý gì không? Thái độ của Vinh khiến Thanh an tâm phần nào, Vinh không tỏ ra quá vồ vập, cũng không tỏ ra quá lạnh lùng với sự hiện diện của Nga. Anh luôn giữ mọi thứ ở mức độ bình thản vừa phải. Mấy tháng liền như thế, Thanh đã thấy tin chồng, cô cũng thấy quý cô ô sin. Đôi khi, Thanh còn gói ghém áo quần cũ của mình để cho Nga mặc.
Một trưa cuối tháng Sáu trời nắng như đổ lửa, đang dựng xe bên đường để mua hoa quả bỗng Thanh nhác thấy dáng ai giống Nga đi vào khu nhà nghỉ đối diện. Ngỡ mình nhìn nhầm, cô lại gần hơn để quan sát thì thấy đúng là Nga thật. Cô ta còn mặc cả đôi giày Thanh tặng hôm nọ. Máu tò mò nổi lên, Thanh giữ nguyên khẩu trang, vào ngồi quán nước cạnh nhà nghỉ để theo dõi.
Hơn hai tiếng sau, Nga len lét ra khỏi cửa cùng một người đàn ông. Thanh choáng váng, bởi người đó không ai khác chính là chồng của mình. Cô đánh rơi cả ly nước đang uống dở, lao đến cào cấu cả hai người. Lúc ấy, Vinh vừa ngạc nhiên vừa thẹn, anh đẩy vợ ngã dúi xuống đất và bảo Nga lên xe đi về nhà ngay lập tức. Những con mắt tò mò xung quanh không còn làm Thanh thấy xấu hổ nữa, cô không biết rõ là mình đã về nhà bằng cách nào, lúc ấy, cô chỉ thấy trái tim mình tan nát.
Ngược lại với thái độ đau khổ của Thanh, Vinh tỏ ra rất bình thản, anh bảo rằng, chuyện này chẳng có gì mà phải làm ầm ĩ lên cả, anh là đàn ông nên trêu hoa ghẹo nguyệt một tí thì cũng không chết ai. Vinh phản đối tất cả mọi hành động bạo lực của vợ đối với cô ô sin. Anh nói, nếu Thanh muốn Nga nghỉ việc, anh sẽ chiều ý cô, miễn là Thanh "đừng có động vào một sợi tóc của cô ấy".
Thái độ bênh nhân tình chằm chặp của chồng khiến Thanh đau khổ vô cùng. Nga dọn đồ đi ngay sau vài ngày xảy ra sự cố, trước khi đi, cô còn thành thật "tự thú" với Thanh, rằng tháng nào chồng Thanh cũng gọi cô ra nhà nghỉ để "trả lương".
Nhưng sau khi Nga đi, chồng Thanh cũng vắng nhà thường xuyên hơn. Mọi việc trong nhà bây giờ đều dồn hết lên vai Thanh. Đến bữa cơm, chồng cô cũng chẳng buồn về. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, Thanh đều thua cuộc, bởi kinh tế Vinh nắm cả, nếu muốn, Thanh có thể ra khỏi nhà không một xu dính túi. Thanh cũng tự hiểu, với mức lương quèn của mình, mẹ con cô sẽ chỉ đủ sống lay lắt, tạm bợ.
Thế là Thanh đành nhắm mắt nhìn chồng đi "trả lương" cho ô sin ở một căn nhà tiện nghi khác. Giờ Thanh mới biết, ngay từ khi gặp Nga ở nhà hàng, Vinh đã mê mẩn cô, anh tìm mọi cách gạ gẫm cô về làm ô sin cho nhà mình với mức lương, thưởng "khủng" hơn gấp nhiều lần con số anh khai báo với vợ. Và bây giờ, khi đã bị vợ phát hiện, đôi nhân tình lại chuyển sang một hình thức ngoại tình mới, công khai hơn.
Chỉ có Thanh là người phải vạ vật vì đau khổ. Trong khi cô ở nhà dọn dẹp, nấu ăn đợi chồng thì Vinh lại vui vẻ với người tình ở một "tổ ấm" khác, không buồn đoái hoài gì đến vợ con. Đến nước này thì Thanh hiểu, sự tan vỡ của gia đình cô chỉ còn là vấn đề thời gian.
Theo VNE
Em xin lỗi vì không giữ trọn lời hứa thủy chung Mỗi lần, nhấc cuốn nhật kí lên cùng với tấm ảnh kỉ niệm chúng mình đã từng chụp chung, nước mắt em lại trào ra. Có lẽ, em đã quên được anh rồi, nhưng em lại không muốn quên đi, vì đó là người đàn ông em từng yêu, em muốn lưu giữ hình ảnh của anh mãi mãi. Nhưng anh à, em...