Nhật ký của ông chồng lấy phải cô vợ lười!
Ngày còn độc thân, mẹ tôi hay nhắc tôi phải lấy vợ, để còn có người chăm sóc cho tôi. Nghĩ tới chuyện có vợ nghĩa là chẳng khi nào đi ra ngoài mà tất vẫn còn đang ẩm, hay không bao giờ phải đích thân dọn dẹp cái ổ sau vài tháng tha hồ bày bừa. Thế là tôi lên kế hoạch để cưới được một cô vợ về. Lúc tôi ngỏ lời, nàng thỏ thẻ : ” Em vẫn còn ham chơi lắm, không biết làm vợ thế nào thì sao mà lấy chồng “. Ấy vậy mà sau khi dùng mọi thủ đoạn với nàng, nàng đã lên xe hoa về làm vợ của tôi.
Mọi thứ bây giờ mới bắt đầu.
Ngày đầu về nhà chồng, nàng vẫn quen giấc khi ở nhà mình, ngủ phát tới tận 9h sáng mới chịu bình minh. Mẹ tôi lắc đầu ngao ngán, nhưng cố đỡ hộ nàng dâu mới rằng chắc hôm qua đám cưới khách khứa mệt quá. Thế nhưng hôm sau cũng chẳng khá khẩm hơn. Những ngày nàng đi làm, nàng chỉ thức giấc lúc gần đến giờ đi làm, nếu nhà có đồ ăn sáng thì nàng ăn vội vàng, còn không thì phóng xe đi luôn, tranh thủ mua gì đó ở cạnh chỗ làm.
Lấy nhau chừng nửa năm thì mẹ tôi nhất quyết cho chúng tôi ra ở riêng để 2 vợ chồng có thể tự lập. Chỉ có nàng và tôi ở một nhà, lúc này tôi mới biết được nàng lười biếng tới chừng nào.
Ảnh minh họa
Thời gian này nàng chỉ ở nhà làm việc nhà và chăm sóc cho tôi nhưng việc đó cũng tưởng chừng quá sức so với sự chăm chỉ vốn có của nàng. Mỗi sáng thức dậy, nàng dơ chân cao đá vèo một phát, làm mớ chăn gối chồng đống trong góc giường. Tôi gấp gọn gàng làm gương cho nàng thì nàng nói anh cứ để đó, tý em lại ngủ bây giờ ý mà , gấp làm gì cho mất công.
Hồi mới ở riêng thì nàng còn cơm nước ra hồn cho tôi, thi thoảng nàng còn dậy sớm ( chuyện này rất ít khi xảy ra) nấu đồ ăn sáng cho tôi ăn trước khi đi làm rồi tối đi làm về muộn, nàng còn nấu cơm tinh tươm chờ tôi về ăn. Nhưng cũng chỉ được ít ngày, nàng lại không nấu nữa, theo nàng là vì tôi không chịu ăn nên nàng giận! Có hôm tôi đi làm về muộn, tìm khắp nhà chẳng thấy nàng đâu, chui vào nhà tắm thấy nàng như con nhộng nằm ngâm người trong bồn tắm. Thế là nàng giật mìn:
- Ơ anh đã về rồi à, em tắm mà ngủ quên mất, vẫn chưa nấu cơm!
Thế là tôi lại lật đật chạy đi nấu nướng, để cho nàng tắm xong còn có cơm ăn, phải nói bệnh lười của nàng nặng nhất lúc nàng có bầu. Ngày nàng mới về làm dâu, nàng đã tròn trịa sẵn, khi nàng có bầu chừng 6-7 tuần gì đó, nàng cho tôi xem cái bụng to tổ chảng của nàng, rồi bảo con mình lớn nhanh quá bố nó ạ.
Tôi thừa biết cái bụng đó là bụng mỡ của nàng, chỉ là hồi chưa bầu nàng cố nín thở hóp vào, giờ lấy lý do có em bé nên tha hồ để nó phình ra. Biết vậy nhưng tôi không nói gì, sợ nàng tự ái mà đứa bé trong bụng buồn. Nàng bị đau lưng từ rất sớm, chỉ cần hơi cúi làm việc nhà thôi là nàng đã đau phát khóc nên được. Thế là tuyệt nhiên những việc nhà như quét dọn ấy nàng ít khi động tay. Cơm nước nàng cũng ít khi nấu, bởi nàng bảo nấu xong ngửi mùi kinh không ăn được.
Mệt nhất là hồi nàng ốm nghén, hay là cúm gì đó, nàng cũng không rõ mà tôi cũng chẳng biết gọi là gì. Tôi thấy bảo phải kiêng nước, kiêng gas, kiêng lửa, kiêng tất tần tất mọi thứ trên đời thì mới nhanh khỏi. Vậy là mọi việc từ A tới Z nghiễm nhiên là của tôi. Buổi sáng nàng cứ ngủ tới trưa, còn tôi phải dậy từ sớm đi chợ, nấu cho nàng nồi canh hay nồi cháo để nàng ăn cả ngày, rồi tối đi làm về lại lao vào bếp mà băm băm chặt chặt, xào nấu. Nàng ở nhà cả ngày chỉ có mỗi việc ăn xong lại ngủ. Từ ngày có bầu , tính ra nàng phải ngủ 15-16h/ ngày. Thời gian còn lại rơi vào việc ăn và facebook.
Tuyệt nhiên không có thời gian nào giành để chăm sóc cho tôi hay một việc nhà, cuối tuần nào tôi cũng phải mang vác đồ ăn về chất vào tủ lạnh cho nàng, bởi tôi sợ nàng ra ngoài đường lỡ đâu trơn trượt, vấp ngã dù siêu thị cách nhà chỉ vỏn vẹn 100m.
Video đang HOT
Có đêm hai vợ chồng đang say giấc, tôi chợt tỉnh giấc vì nàng dụi dụi má vào vai mình. Hỏi ra nàng mới thỏ thẻ rằng em đói quá chồng ạ. Thế là tôi lại lồm cồm mò dậy, nấu cho nàng nồi cháo gà đỗ xanh. Lúc ăn thấy nàng ăn có vài thìa, nàng bảo lúc anh nấu em đói quá nên làm quả lựu với hai quả táo rồi, còn đâu cháo để giành ngày mai ăn cũng được, vợ chồng đi ngủ tiếp đi em ấm bụng rồi!
Còn rất nhiều chuyện nữa về cô vợ lười của tôi nhưng thôi tôi phải tranh thủ ngủ cái đã để mai còn đi chợ sớm mua đồ hải sản cho nàng tẩm bổ vì vừa nãy nàng lại khe khẽ nói bên tai tôi:
- Anh ơi con mình nó thèm tôm với ghẹ anh ạ!
Hết!
Theo Iblog
Câu chuyện mà ông chồng nào cũng nên đọc để hiểu được suy nghĩ của vợ
Nhận ra mình đã quá sai khi vô tâm với vợ, Tú liền chạy ra khỏi nhà rồi lúc sau hớt hải cầm chiếc bánh gato và bó hoa hồng về cùng cậu con trai mang vào phòng ngủ...
Tối ăn cơm xong, thấy chồng đang ngồi xem bóng đá Linh rón rén cầm đĩa hoa quả đến ngồi cạnh chồng khẽ nói.
- Anh ơi, anh có nhớ mai là ngày gì không?
- Là thứ 5, mà sao thế? Lại đóng tiền học cho thằng cu à?
- Không ạ, ai chả biết mai là thứ 5. Anh không nhớ ngày 2/8 là ngày gì à?
- Tôi cả núi công việc, thời gian đâu mà nhớ ngày đó là ngày gì.
- Mai sinh nhật em đó, chồng tặng quà vợ nhá.
- Cô thần kinh à? Sinh nhật chứ có phải ngày gì trọng đại đâu mà nhớ với thương, mệt người. Có con rồi mà còn đòi như thời con gái, dẹp đi. Nhật với chả nhẽo.
Nói rồi Tú (chồng Linh) tắt phụt cái TV, ném điều khiển vào ghế sofa phóng xe ra ngoài làm cốc bia. Chồng đi, Linh nhìn theo mà rớt nước mắt tủi thân. 7 năm lấy chồng, 7 năm cung phụng anh hết cỡ vậy mà suốt 7 năm qua Linh chưa hề nhận được món quà sinh nhật nào từ chồng chứ đừng nói là quà của các ngày lễ. Cứ nhìn thấy mấy em chị em đồng nghiệp, bạn bè khoe quà sinh nhật chồng tặng mà Linh thấy thèm, thấy tủi thân vô cùng.
Cô đâu có đòi hỏi chồng phải tặng quà sinh nhật bằng đồ trang sức đắt tiền, điện thoại đời mới, cô chỉ cần mua bó hoa, hay đơn giản là tặng cô 1 chiếc bánh sinh nhật để Linh thấy mình còn được yêu thương trân trọng, thế nhưng không. Dù là món quà nhỏ nhất Tú cũng chưa bao giờ tặng Linh từ ngày cưới đến giờ.
Cả đêm hôm đó, Linh khóc thổn thức mà chồng không hề hay biết. Sáng hôm sau anh vẫn bình thản đi làm và chiều thì gọi điện về báo tôi nay đi nhậu với cơ quan nên về trễ mẹ con Linh cứ ngủ trước đi. Nghe chồng nói vậy, Linh chỉ biết dạ 1 tiếng rồi nước mắt cứ thế trào ra không ngăn nổi. 1 bữa cơm gia đình ngày sinh nhật cô cũng không có, Tú thật tàn nhẫn. Điều mà cô ghét nhất ở Tú nhưng bao năm nay anh vẫn chưa hề sửa đổi.
Tối đấy 2 mẹ con Linh ngồi ăn, mà Linh không tài nào nhuốt nổi. Bắt con đi ngủ sớm, Linh thở dài chán nản rồi đi ngủ. 11h đêm Tú về trong tình trạng người nồng nặc mùi rượu, ngó vào phòng thấy vợ ngủ rồi anh lấy bộ quần áo đi tắm thì thằng cu Tít (con Tú) chạy ra.
- Hôm nay là sinh nhật mẹ, bố không tặng quà mẹ à? Mẹ khóc suốt cả tối nay đấy. Con nghe mẹ gọi điện cho bà ngoại nói tủi thân, bảo muốn sinh nhật được bố tặng quà nhưng bố lại không tặng.
- Thế à? Để bố xem mẹ thế nào nhé. Con đi ngủ đi.
- Không, con phải đứng đây canh bố cơ? Khi nào bố tặng mẹ quà sinh nhật con mới đi ngủ. Sinh nhật thì phải tặng quà chứ bố, con cũng ghét sinh nhật con mà không ai tặng quà đấy.
- Mày lắm chuyện quá.
Sinh nhật vợ cũng muốn có quà (ảnh minh họa)
Ngó vào phòng, thấy vợ đang khóc chứ không phải ngủ Tú thở dài nhận ra sai lầm của mình. 7 năm qua lấy Linh về làm vợ, chưa 1 lần nào Tú nhớ đến sinh nhật vợ, tặng vợ 1 món quà nào cả. Trong khi đó bạn bè, sếp anh thì anh chả quen đợt nào và lúc nào cũng quà hộp to hộp nhỏ. Nhận ra mình đã quá sai khi vô tâm với vợ, Tú liền chạy ra khỏi nhà rồi lúc sau hớt hải cầm chiếc bánh gato và bó hoa hồng về cùng cậu con trai mang vào phòng ngủ.
- Chúc mừng sinh nhật vợ. Vợ dậy thổi nến đi, anh xin lỗi vợ vì anh vô tâm quá nên không chuẩn bị sinh nhật cho vợ. Qùa thì giờ muộn quá anh không mua được, anh chỉ mua được bó hoa này tặng vợ. Em nhận tạm nhé.
- Giờ là 12h05 phút rồi. Hết sinh nhật em rồi. Anh dẹp mấy thứ này đi.
- Vợ lại giận anh nữa à? Anh biết anh không phải với vợ, anh sai, vợ tha thứ cho anh lần này được không? Anh hứa với vợ, ngày mai sẽ đưa vợ đi mua quần áo đẹp, túi xách, bất kỳ món đồ thời trang nào vợ thích.
- Em không cần.
- Thôi mà, vợ đừng giận nữa.
Tú nháy mắt con trai nhờ nó giúp 1 tay.
- Mẹ tha lỗi cho bố đi, bố sẽ không như thế nữa đâu.
Cả chồng và con xúm lại năn nỉ, lúc sau Linh gật đầu đồng ý tha lỗi cho chồng mà nước mắt cô không ngừng rơi. Cầm bó hoa hồng héo chồng tặng Linh nghẹn nghèo nói.
- Sinh nhật em, em không cần anh phải mua đồ hàng hiệu tặng. Em chỉ cần anh nhớ đến và tặng em món quà nho nhỏ làm kỷ niệm để em biết mình còn được yêu, trân trọng trong cái gia đình này. Anh có biết sống với người vô tâm khổ sở và tủi thân thế nào không?
- Anh xin lỗi. Từ giờ phút này anh sẽ chuộc lỗi lầm của mình, và sinh nhật vợ nằm sau anh thề sẽ không để vợ rơi 1 giọt nước mắt nào cả.
Linh không nói gì mà ôm lấy chồng òa khóc nức nở. Nhìn xuống chiếc gối Tú giật mình khi thấy nó ướt đẫm nước mắt của vợ. Anh là 1 người chồng tồi, 7 năm qua chưa từng tặng vợ 1 món quà sinh nhật, luôn ích kỷ sống cho bản thân mà không hề biết vợ đã hi sinh rất nhiều vì anh. Anh sai, sai rồi.
Thế nên đàn ông ạ, phụ nự dù lập gia đình hay chưa, kể cả trẻ con lẫn người già cũng đều muốn sinh nhật mình được tặng quà. Không phải vì họ ham vật chất, mà họ muốn biết trong bạn họ là gì, họ có được yêu thương quan tâm hay không? Là phụ nữ - nhưng người vợ luôn âm thầm hi sinh, cả đã hi sinh cả đời này cho bạn, vậy nên hãy quan tâm chăm sóc vợ mình từ những điều nhỏ nhặt nhất nhé. Đừng để lúc mất đi rồi mới hối hận thì đã quá muộn, bởi vì phụ nữ ở tuổi nào sinh nhật đều muốn có quà hết.
Thảo Nhi/ Theo Thể thao xã hội
Một lần theo dõi cô vợ Thạc sĩ trong phòng riêng, ông chồng ngất lịm vì thấy điều đó Nếu không có cái ngày tôi hí hửng theo dõi xem vợ học hành ra sao thì có lẽ tôi đã mãi không biết được bí mật kinh tởm mà cô vợ trí thức của mình đã giấu giếm bấy lâu. Tôi cưới vợ khi đã có trong tay 1 công việc ổn định. Mới 27 tuổi nhưng chỗ đứng của tôi đáng...