Nhật ký của người chồng bị cắm sừng
30 tuổi, tôi có vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống nhìn từ bề ngoài ai cũng nói chúng tôi hạnh phúc. Nào ngờ, cái sự thật phũ phàng được gói bọc tỉ mỉ bên trong cái vỏ hạnh phúc đã phá nát tất cả mọi thứ tôi có.
Ảnh minh họa
Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống sáng cắp xe đi chiều cắp xe về được diễn ra đều đặn. Vợ tôi là mẫu người phụ nữ hiện đại, trẻ trung, năng động, hiện đang làm trợ lý giám đốc của một công ty nước ngoài. Công việc của cô ấy lúc nào cũng bận rộn và chịu nhiều áp lực. Có lẽ vì thế mà mỗi khi về nhà cô ấy thường tỏ ra cáu bẳn, lúc nào con quấy khóc thì lại quát ầm ĩ cả nhà.
Lúc nào vợ tôi cũng kêu bận, công việc căng thẳng, chúng tôi chẳng có thời gian dành cho nhau, cũng không nói chuyện và chia sẻ với nhau như hồi mới cưới. Càng ngày tôi càng cảm giác có bức tường vô hình nào đó đang chắn giữa chúng tôi.
Và mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
Ngày… tháng… năm
Chủ nhật, tôi rủ vợ cho con đi công viên nhưng vợ nói cần phải hoàn thành nốt cái dự án đang dang dở. Thế là hai bố con dắt díu nhau đi mà không có mẹ. Con gái thì khỏi phải nói nó vui như thế nào, nhìn thấy cái gì cũng chỉ trỏ rồi líu lô. Đến lúc hai bố con về nhà thì cũng đã xế chiều.
Vào nhà, tôi không thấy vợ đâu cả. Nhưng cái laptop vẫn mở và cái điện thoại vẫn để đấy. Chắc vợ đang đi tắm hoặc vệ sinh gì đấy. Thấy cái điện thoại nhấp nháy, tôi định mặc kệ nhưng tự dưng lại thấy tò mò. Nhấc điện thoại lên, trượt sang ngang để đọc tin nhắn nhưng điện thoại cài mật khẩu. Tôi lấy làm lạ lắm. Vợ trước giờ có bao giờ bí hiểm kiểu này đâu. Bao nhiêu suy nghĩ chạy qua trong đầu. Tôi đặt điện thoại xuống rồi tập trung vào cái laptop trên bàn. Vợ còn chưa log out tài khoản facebook nữa. Tôi biết mình làm vậy là không đúng nhưng gần đây vợ thay đổi nhiều quá. Tự nhiên tôi thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Tay tôi bấm chuột vô thức, sự tò mò, lo lắng lởn vởn trong đầu.
Cũng chẳng có gì đáng chú ý ngoài mấy tin nhắn tán gẫu của đàn bà với nhau. Mắt tôi dừng lại ở phần inbox. Một đoạn hội thoại sáng nay giữa vợ và cái tài khoản tên là “Vô Tình”. Tôi định vào xem chi tiết thì nghe tiếng mở cửa nhà tắm. Tôi vội thoát ra rồi đứng lên như chưa có chuyện gì.
Ngày… tháng… năm
Hôm nay, vợ đi làm nhưng ăn mặc khá diện và trang điểm đậm, tâm trạng hân hoan đến lạ. “Em phải đi tiếp đón đối tác!”, nói rồi vợ quay gót tiến ra cửa và không nói thêm với tôi bất cứ câu nào, cũng không để tôi kịp trả lời.
Tôi lao vào phòng lôi cái laptop của vợ ra rồi login facebook nhưng không được. Sự hoài nghi lại một lần nữa bùng lên. Tôi chợt nảy ra một ý định. Tôi bê laptop ra chỗ thằng bạn nhờ nó khôi phục lại. Rất may, cậu bạn làm IT đã không làm tôi thất vọng.
Mở máy ra, tôi click vào đoạn hội thoại nọ, đọc đoạn chat mà tôi lặng người đi:
- Vô Tình: Em thấy anh có cừ không?
- Bích Hạnh (tên vợ tôi): Ủa ôi! Quá cừ ấy, chả bù cho thằng chồng em. Nó cứ khù khờ trong mọi thứ. Kể cả khoản đấy.
- Vô Tình: thế nên em mới tìm đến anh phải không?
- Bích Hạnh: em chán nó lắm rồi, ở với nó cứ như ở với khúc gỗ ấy.
Còn nhiều nữa nhưng tôi không đọc hết, sự giận dữ, cơn thịnh nộ dâng lên. Vợ gọi tôi là “nó”. Kinh khủng hơn nữa là bọn chúng đã ngủ với nhau rồi lại ghẹo nhau trên mạng. Hai hàm răng tôi va vào nhau. Gập máy lại, tôi chỉ muốn lao đến công ty lôi con vợ vô liêm sỉ về rồi dạy cho nó một bài học.
Video đang HOT
Cả ngày hôm ấy, cái đoạn chat giữa vợ và nhân tình cứ hiện rõ mồn một khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Tôi vẫn nghĩ nó không phải sự thật. Khó tin quá!
Đó là ngày bắt đầu cuộc sống không còn bình lặng của tôi, những ngày sống trong đau đớn, tủi nhục mà không biết chia sẻ cùng ai.
Ngày… tháng… năm
Không khí gia đình trở nên thật ngột ngạt, khó thở, tôi cố nuốt mấy miếng cơm dù chẳng cảm nhận nổi hương vị của nó. Hơn một lần tôi đã suy nghĩ rằng nếu vợ chịu nhận lỗi thì tôi sẽ cố gắng gạt bỏ hờn ghen ích kỉ để mở lòng tha thứ. Tôi muốn con gái có một gia đình trọn vẹn. Cho dù đã có một vết nhơ không sao xoá sạch. Tôi vẫn muốn giữ lại mọi thứ cho dù tay tôi yếu ớt không sao giữ nổi.
Ngày… tháng… năm
Chủ nhật, trời âm u nên chẳng thích hợp cho buổi đi chơi ngoài trời. Vợ tôi dù là ngày nghỉ cũng vẫn đi đi về về như ngày thường. Và tôi cũng không quan tâm, đúng ra là tôi mặc kệ. Càng quan tâm tôi sợ mình càng tổn thương.
Đang lim dim ngủ thì tôi giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Quân đồng nghiệp của tôi gọi và ngập ngừng thông báo nhìn thấy vợ đang đi cùng một gã nào thân mật lắm, ở khách sạn Hừng Đông.
Tim tôi bỗng thót lên, đau nhức, tai ù đi. Tôi như đứng hình giữa nhà. Như thể ai vừa hất vào mặt mình xô nước đá.
Tôi dắt xe máy, phóng như điên ra đường, trời bắt đầu mưa lâm thâm. Gió hất những hạt mưa lạnh vào mắt vào má khiến tôi đau rát. Tôi mặc kệ, cứ lao trong dòng xe vô tận.
Dừng chân ở cổng cái khách sạn, tôi ngồi ở một quán trà đá, chăm chú nhìn vào tòa nhà cao vút. Chẳng biết vợ tôi đang ở cái xó xỉnh nào của toà nhà này. Tôi gọi một cốc nước lạnh. Làm một hơi hết sạch.
Gần hai tiếng sau thì vợ tôi trở ra, trời đã ngớt mưa nên hai người đó vẫn thong thả sải bước đến chiếc ô tô sáng loáng. Tự dưng trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót. Tôi lao sang bên đường, đứng ngay trước mặt hai người. Vợ tôi mặt mày tái mét. Miệng lập bập: “Sao… Sao anh lại ở đây?”.
Tôi cố làm vẻ bình tĩnh dù bàn tay đang nắm cái chìa khoá xe tới mức sắp vỡ vụn. Tôi gằn từng chữ một: “Đến đón em!”
Tôi đi ra xe trước, vợ cập rập theo sau. Trên xe, cả hai đều im lặng. Vợ tôi ngồi cách xa cả mét, không dám nhúc nhích.
Về đến nhà, vợ tôi quỳ xuống, nước mắt lã chã. Tôi ngồi trên ghế. Mắt nóng rực. Tự dưng cô ấy ôm chân tôi khóc rưng rức.
“Anh ơi! Em trót dại. Anh đánh em đi! Anh đừng có như thế nữa. Em sợ lắm.”
Tôi cười… chát đắng. Cô ta cúi mặt xuống chờ đợi. Tôi đạp đổ lọ hoa trên bàn. Âm thanh vang lên chát chúa, tôi vào phòng đóng cửa nằm phịch xuống giường.
Tôi nhắm mắt hàng nghìn lần. Chỉ cầu mong khi mở mắt tất cả trở về như cũ. Những điều tồi tệ kia chỉ là giấc mộng. Cho dù cơn ác mộng kéo dài cũng được. Nhưng, sự thật vẫn là sự thật. Tôi đã bị cắm sừng.
Ngày… tháng… năm
Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, tôi dắt xe ra khỏi cơ quan, hoà vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Tâm trạng nặng nề, tôi chỉ muốn được giải thoát tất cả cho nhẹ đầu. Nhưng tôi nhất định không bao giờ rời xa con gái. Nó là niềm tin yêu, là cuộc sống của tôi. Tôi muốn con gái có một gia đình trọn vẹn. Nghĩ đến việc tôi và vợ ly hôn, con gái đi theo mẹ là tôi lại thấy đau đớn. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào để con bé không bị tổn thương?
Theo DanTri
"Em đã rời xa tôi đấy ư?"
Tôi linh cảm đã để tuột mất em rồi, tôi bắt đầu gào lên, khóc như một đứa trẻ đuổi theo và gọi em...
Đã một tuần nay em chạy trốn tôi, Một tuần nay tôi phải sống trong nỗi cô đơn, tuyệt vọng. Tôi như hóa điên khi đột nhiên em biến mất. Tôi biết tìm em ở đâu người con gái đã cho tôi hạnh phúc bất tận...
Tôi lẩn thẩn trên con phố quen thuộc, chăm chú quan sát dòng người xuôi ngược để hy vọng có thể bắt gặp em cũng đang lang thang như tôi. Nhưng không, tôi đã đi chạm đến con phố khác mà bóng em vẫn khuất nẻo trời nào. Nỗi đau đớn, tuyệt vọng khiến tôi đã không còn cảm nhận được sự mệt mỏi trong mỗi bước chân của mình nữa, cho đến khi tôi vấp dúi dụi phải một viên gạch. Tôi ngồi thụp xuống, không quan tâm đến cổ chân mình như thế nào, có lẽ lúc ấy cổ chân tôi đã bị chẹo, cũng sưng lên, đau đớn. Nhưng tôi không cảm thấy gì hết ngoài việc nghĩ đến em. Tôi phải tìm em dù thế nào đi chăng nữa.
Tôi đẩy gối đứng dậy, tập tễnh lê trên vỉa hè đầy hàng quán nhốn nháo. Ở bất cứ chỗ nào có thanh niên tôi đều dán mắt vào quan sát. Có lúc tôi đã hy vọng có thể bắt gặp em đang đứng lễ tân ở một nhà hàng nào đó. Tôi ghé vào tất cả các nhà hàng trên những con đường tôi qua nhưng tuyệt nhiên, không có em ở đó.
Tôi đã thấm mệt với quãng đường đi bộ tít tắp của mình. Có lẽ nếu không phải là dân phố cổ thì tôi đã bị lạc trong cái bản đồ nhằng nhịt này mà chẳng tìm được lối về. Lúc đó là 1 giờ sáng, ý nghĩ phải trở về nhà mà không có em khiến tim tôi đau nhói. Ngôi nhà ấy, tôi đã có một năm chung sống hạnh phúc với em như vợ chồng. Em nồng nàn và thánh thiện. Có lẽ trong tôi em giống như một điều gì đó thiêng liêng, quý giá mà tôi luôn phải cố gắng giữ gìn. Hình như tôi chưa bao giờ làm em khóc.
Có lẽ trong tôi em giống như một điều gì đó thiêng liêng, quý giá mà tôi luôn phải cố gắng giữ gìn. Hình như tôi chưa bao giờ làm em khóc. (Ảnh minh họa)
Còn em thì lúc nào cũng dịu dàng, mong manh như một chiếc bình pha lê dễ vỡ và luôn cần tôi che chở, bảo vệ. Vậy mà đột nhiên em lại rời xa tôi. "Một tuần nay em sống ra sao, có chuyện gì xảy ra với em vậy. Một mình em sớm tối cô quạnh thì sao em có thể chịu đựng nổi chứ, em mong manh thế kia mà". Tôi đã lặp đi lặp lại hàng chục câu hỏi như vậy trong suốt quãng đường trở về nhà.
Tôi đẩy cửa, hồi hộp hy vọng em sẽ nằm đó trên chiếc giường thân thuộc. Tôi đưa mắt nhìn khắp căn phòng nhưng chỉ có bức ảnh của em, vẫn nụ cười đầy bí ẩn ấy mờ ảo dưới ánh đèn ngủ làm tim tôi đau nhói. Tôi rầu rĩ bước vào, thả mình lên đệm. Dường như hơi ấm của em vẫn còn vương lại trên chiếc đệm này, tôi vục mặt hít hà rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì thấm mệt...
Em toàn thân ướt sũng, chiếc áo trắng dài lẫn chút bùn nhem nhuốc. Tôi mừng rên khi nhìn thấy em:
- "Vân! Em đã đi đâu một tuần nay, anh đã lo lắng như thế nào em có biết không?".
Tôi bước tới định ôm lấy em, nhưng không hiểu vì sao em lại lùi dần theo bước chân tôi. Tôi nghĩ em đang lấm lem nên không muốn tôi lại gần. Tôi đồng ý đứng xa em một khoảng nhưng đủ để thấy gương mặt bệch bạc của em vô hồn như thế nào. Mặc những lời nôn nóng của tôi, em vẫn đứng đó lặng thing. Từng giọt nước nhỏ từ mái tóc rối bù của em chảy xuống. Hẳn là em đang khóc, nhưng những giọt nước trên tóc em khiến tôi không biết chắc điều đó.
Giữa ngày hè mà thi thoảng tôi thấy em run lên, có lẽ em đã bị lạnh vì ướt: &"Nhưng em đi đâu về mới được chứ. Cả buổi chiều nay chẳng có cơn mưa nào. Hay em bị ngã xuống một hố nước nào đó...".Tôi bắt đầu lo lắng và cảm thấy có gì đó không ổn. Bỗng nhiên, một cảm giác ớn lạnh ùa đến, hình như tôi cũng bắt đầu bị lạnh như em.
- "Vân, sao em không nói gì? Anh không có quyền nghe một lời giải thích hay sao?"
Vân mấp máy bờ môi nhỏ nhắn tái nhợt. Dường như em đang cố nói điều gì đó nhưng không thể, hoặc định nói mà lại thôi. Tôi đoán vậy. Tôi không thể bình tĩnh hơn được nữa, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi nhớ em, lo lắng cho em đến từng nào vậy mà em vẫn ngang bướng không chịu cất lời. Tôi bắt đầu nổi cáu:
- "Em nói đi chứ, hay em đã làm việc gì sai trái mà không thể nói với anh?"
Em ngẩng mặt nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn, miệng em méo xệch, dường như em sắp khóc. Không, tôi không thể làm em tổn thương như thế được. Một năm qua tôi chưa bao giờ cáu giận với em. Tôi thấy mình có lỗi, nhìn em đứng đó ướt lạnh mà lòng tôi xót xa, tôi muốn ôm xiết chặt em trong tay để sưởi ấm cho em và cũng để tôi được thỏa nỗi nhớ mong và lo lắng khổ sở suốt một tuần qua. Nhưng tôi càng tiến lại gần, em càng lùi ra xa hơn như muốn chạy trốn tôi.
Lòng tôi nhói buốt khi nghĩ đến cảm giác em sẽ lại bỏ tôi mà đi. Không, dù thế nào tôi cũng phải giữ lấy em. Tôi không thể mất em thêm phút giờ nào nữa. Tôi bắt đầu tiến dồn đến toan ôm em vào lòng, nhưng em đã quay đi rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi chỉ vừa chớp mắt thôi đã thấy bóng em nhỏ xíu lẫn vào bóng tối hun hút. Tôi linh cảm đã để tuột mất em rồi, tôi bắt đầu gào lên, khóc như một đứa trẻ đuổi theo, gọi em:
- "Vân, sao em lại trốn anh, em không cần vòng tay của anh nữa sao... Vân, Vân".
Tôi bừng tỉnh, bật ngồi dậy, toàn thân lạnh toát trong khi khắp người tôi mồ hôi vã vượi. Không, tôi đã nhìn thấy em, chắc chắn là thế. Tôi vơ vội chiếc áo, không kịp mặc và lao ra ngoài phố. Tôi ngoái ngoác tìm đường đi đến cái nơi toàn bóng tối mà tôi đã nhìn thấy em, nhưng tôi chẳng biết phải đi đến đâu khi khắp nơi trên phố những cột đèn sáng trưng, còn bầu trời phủ một màu đêm đen tối. Tôi tuyệt vọng ôm hai tay lên đầu gào thét như một kẻ ngáo đá: "Không, Vân ơi. Nói cho anh biết anh phải tìm em ở đâu bây giờ?"...
Em lúc nào cũng dịu dàng, mong manh như một chiếc bình pha lê dễ vỡ và luôn cần tôi che chở, bảo vệ. Vậy mà đột nhiên em lại rời xa tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi ngồi thụp xuống vỉa hè đầy lá cố nhớ lại hình ảnh em mà tôi đã thấy trong giấc mơ: "Không, chỉ là mơ thôi mà, em không thể tiều tụy như thế được, em sẽ sống tốt thôi ngay cả khi không có anh chăm sóc..." Tôi tự nhủ mình như thế để xua đi ý nghĩ về điềm dữ đang khiến chân tay tôi bủn rủn lúc này.
Tôi sợ lắm nếu như có điều gì đó không tốt xảy ra với em. Em không phải là mẫu người mạnh mẽ mà có thể chịu đựng được những tổn thương cả về thể xác lẫn tâm hồn. Từ nhỏ, em đã được mẹ nâng niu, chăm sóc cẩn thận. Còn khi em đậu đại học tôi đã thay mẹ em làm điều đó. Em chỉ mất có hơn một năm phải tự chăm sóc mình như bạn bè khi chưa gặp tôi.
Phải rồi, hơn một năm đó sẽ cho em kinh nghiệm để tự chăm sóc mình bây giờ nếu như thật sự em đã phải lòng anh chàng nào đó và muốn rời xa tôi. Tôi chợt nghĩ thế và lòng thôi thắt lại, nhưng cảm thấy an tâm hơn vì có lẽ em sẽ không sao.
Tôi lủi thủi, đứng dậy đi về. Căn phòng quen thuộc như rộng ra thênh thang khiến lòng tôi trống trải và cô đơn biết mấy. Tôi thở dài nằm xuống nệm với lấy bức ảnh đặt trên bàn gương nhìn ngắm. Gương mặt yêu kiều, xinh xắn của em như đang nở nụ cười với tôi. Lòng tôi rạo rực, một cảm giác ấm áp lạ thường. Bờ môi ấy và những nụ cười đáng yêu của em liệu có thuộc về người đàn ông khác... tôi chợt lo lắng, một thoáng ghen tuông vụt lên trong đầu. Không, nhất định tôi phải nhìn thấy em vào ngày mai.
Tôi vơ lấy chiếc điện thoại bấm số của em, lại tiếng tút dài vô vọng quen thuộc làm tôi nghẹt thở. Tôi lục trong danh bạ cố gọi cho vài người bạn của em mà tôi biết. Họ cũng chẳng biết em đi đâu và một tuần nay em không đến trường. Tôi dũng cảm gọi cho mẹ em, mặc dù từ khi quen em đến nay tôi chưa bao giờ được bà đón nhận. Tôi lo lắng chờ đợi và hy vọng, nhưng đầu dây bên kia, điện thoại nhà riêng của em cũng tút dài. Tôi thẫn thờ cúp máy, lòng tôi như có hàng ngàn mũi kim hơ lửa châm chích. Tôi sốt ruột hơn bao giờ hết nhưng hoàn toàn bất lực với công cuộc tìm kiếm này.
Cứ nhớ đến hình ảnh em tiều tụy trong giấc mơ kia mà trái tim tôi thắt lại, tự dưng nước mắt tôi rơi mặc dù tôi luôn mạnh mẽ và chưa bao giờ khóc như thế cả. Tôi nhớ em vô cùng. Còn em em có nhớ gì đến tôi không, nếu em đang hạnh phúc bên người đàn ông khác thì sao em có thể nghĩ về tôi cơ chứ. Nhưng như thế cũng tốt, còn hơn em phải gặp điều gì đó khủng khiếp, như tai nạn chẳng hạn. Tôi tự nhủ thế và bồn chồn lo lắng.
Tôi trách mình chỉ biết nựng những lời ngọt mặn, tôi trách mình chỉ biết si mê, yêu chiều em, ôm ấp em, chăm sóc em mà chẳng một lần chú ý tới suy nghĩ và nỗi lòng trong em. Phải, là tại tôi không cho em cơ hội giãi bày nên em mới trốn chạy khỏi tôi như thế. (Ảnh minh họa)
Dường như tôi đã quá quen với sự hiện diện của em trong ngôi nhà này nên cảm giác trống vắng làm tôi như muốn phát điên lên. Tôi đứng dậy, châm một điếc thuốc, rít từng hơi thật sâu và nhả khói. Tôi không có thói quen hút thuốc, nhưng vẫn thường thủ một bao để dùng trong những trường hợp phải ngẫm nghĩ. Và tôi nghĩ cái thứ kích thích này cần cho tôi hơn bao giờ hết. Nó xoa dịu trái tim đang căng phồng như sắp vỡ tan của tôi. Nó làm tan biến cảm giác trống vắng, lo sợ, nó mang chút ảo ảnh về em phảng phất theo từng làn khói. Tôi lim dim mắt sau mỗi nhịp phả khói, kỷ niệm về em ngập tràn trong tim tôi. Cái nụ cười bí ẩn ấy, ánh mắt u buồn ấy, biết đến bao giờ mới thôi làm tôi day dứt.
Tôi tự trách mình giá mà đêm đó tôi chịu lắng nghe những gì em muốn nói, thì có lẽ tôi đã biết chuyện gì xảy ra với em. Nhưng tôi đã bỏ ngoài tai tất cả, những tiếng thở dài của em, những lúc em trở mình thao thức, những khi đôi mắt em nhìn tôi trong trong như hối lỗi, rồi cả những khi em như muốn thốt ra với tôi điều gì đó... tại sao tôi không đủ nhạy cảm để nhận ra những điều không bình thường ở em như vậy, tại sao tôi không thể làm nơi để em trải lòng. Tôi trách mình chỉ biết nựng những lời ngọt mặn, tôi trách mình chỉ biết si mê, yêu chiều em, ôm ấp em, chăm sóc em mà chẳng một lần chú ý tới suy nghĩ và nỗi lòng trong em. Phải, là tại tôi không cho em cơ hội giãi bày nên em mới trốn chạy khỏi tôi như thế.
Nhưng là chuyện gì mới được chứ, chuyện gì đã khiến em biến mất đường đột như vậy. Nếu là sự có mặt của người đàn ông khác tôi trong đời em thì em cũng phải nói với tôi một tiếng chứ. Tôi yêu em, tôi đủ tử tế để sẵn sàng chúc phúc cho em cơ mà. Nếu như chuyện học hành thì tôi cũng có thể làm chuyên gia giải cứu cho em vượt qua các kỳ thi. Còn chuyện gia đình của em, có thể tôi không giúp được gì nhưng em biết thừa tôi sẽ vẫn là bờ vai vững chắc để nâng đỡ tinh thần em cơ mà... vậy thì chuyện gì, chuyện gì xảy ra với em mới được chứ.... Đầu tôi như muốn nổ tung với những câu hỏi như vậy.
Tôi đã châm sang điếu thứ 3, thứ 4 và quanh chân tôi toàn tàn thuốc phủ trắng. Tôi bắt đầu chìm vào ký ức với những kỷ niệm êm đềm về em...
(Còn nữa)
Theo VNE
Có nên thú nhận chuyện mình đã mãn kinh? 45 tuổi tôi mới tìm thấy tình yêu, tôi có nên thú nhận chuyện mình đã mãn kinh và không thể có con? Chị Thanh Bình thân mến! Tôi đang có chuyện khó xử, mong chị hãy cho tôi một lời khuyên! Hiện tại tôi đang cư ngụ tại Thành phố Hồ Chí Minh. Năm nay tôi đã bước qua tuổi 45 và...