Nhập viện “khẩn cấp” vì dám… chê cơm vợ nấu
“Anh không nấu thì em với con đi ăn hàng” nói xong chị dắt hai đứa con ra cửa hàng đồ ăn nhanh trước nhà. Anh nhìn theo mà lòng trào dâng một nỗi ân hận khó tả.
Kể từ hôm bị anh càm ràm nấu ăn dở không bằng người yêu cũ của anh trước đây, chị nổi cơn tự ái không nấu cơm cho anh ăn nữa.
Anh và chị cưới nhau được 5 năm nay, trong quãng thời gian đó chị luôn là tay hòm chìa khóa, là người nội trợ chính trong gia đình. Cũng như anh, chị đi làm mỗi ngày 8 tiếng, rồi tất bật về đón con lo cơm nước cho cả nhà. Còn anh, dường như công việc đâu bận rộn như chị, nhưng anh chưa một lần hiểu.
Hơn 7 giờ anh mới về tận nhà. Khi đó, cơm đã dọn ra bàn, anh chỉ việc ngồi ăn. Thế nhưng không ít lần anh chê bai cơm chị nấu nhão, canh mặn, thịt không ngon… Chị im lặng, hỏi xem ý anh thích thế nào thì anh gạt đi “Có bao giờ em quan tâm anh đâu mà. Hỏi làm gì, cũng bằng thừa”. Chị thấy anh gằn giọng thì im lặng. Hai đứa con thấy vậy, chỉ biết nhìn nhau.
Thậm chí có hôm, anh giận dỗi còn bỏ bát cơm ăn dở lên phòng nằm. Mãi tới khi chị pha bát mỳ tôm, đập quả trứng dỗ dành anh mới xuống ăn. Anh được chị cưng chiều nên ngày càng đổ đốn. Chị làm gì không vừa mắt là anh kêu la, hờn dỗi, thậm chí là mắng mỏ chị tới lúc chán mới chịu im.
Anh đi làm về mỗi việc ăn cơm cũng không yên, anh liên tục càm ràm chê cơm vợ nấu dở tệ không bằng vợ người này, người nọ. (Ảnh minh họa).
Chị kể, ai cũng nói chị giỏi chịu đựng. Một số cô bạn của chị còn lên tiếng phản pháo “Phải tao, tao bỏ lâu lắm rồi. Ở đâu ra cái ngữ chê cơm vợ nấu bao giờ”. Cô bạn còn lại thì nói “Đã thế tao nhịn vài tuần cho biết tay”. Chị nghe cũng thấu, cũng hiểu nhưng ngặt nỗi, chị yêu anh quá. Mà anh ngoài điểm đó ra có gì phải chê nữa đâu.
Thế rồi, mới đây khi vô tình gặp lại cô người yêu cũ, bao nhiêu yêu thương trong anh bỗng ùa về. Chẳng biết vì anh nuối tiếc hay đang còn tình cảm mà thi thoảng chị thấy anh nhắc tới cô ta như một thần tượng trong lòng. Anh nói, cô ta nấu ăn ngon hơn chị, biết ăn diện chải chuốt chứ không luộm thuộm như chị.
Mới đầu, chị còn im lặng, nhưng rồi một ngày chị bỗng nổi cơn “thịnh nộ”. Ai cũng hiểu “con giun xéo mãi cũng quằn”. Chị cũng là người chứ đâu phải vật vô tri vô giác, anh có thể chê cơm chị nấu, nhưng đâu có quyền so sánh chị với người khác. Chị đã làm cho anh nhiều thứ, cho anh tuổi thanh xuân của chị, sinh cho anh hai đứa con một gái một trai đáng yêu. Ai cũng nói chị xứng đáng 10 điểm, thế sao mà chồng cứ chê chị hoài vậy.
Hôm đó, khi anh bắt đầu bài ca chê chị nấu dở, chị đã đứng dậy đổ hết thức ăn dở dang vào thùng rác. Chị tuyên bố ” Sao anh cứ chê tôi hoài vậy. Anh giỏi hơn tôi thì anh nấu nướng đi, tôi cũng đi làm ngày 8 tiếng, kiếm tiền cho gia đình… Đã thế, từ mai cả nhà đi ăn hàng”. Anh thấy vậy, bỗng đỏ mặt không nói được lời nào. Đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy sợ vợ đến vậy.
Video đang HOT
Ngày qua ngày, gia đình anh dắt nhau đi ăn hàng. Anh chán tới mức không cầm nổi đũa gắp lấy một món. Anh bỗng thèm cơm chị nấu vô cùng, cái vị mặn mặn của thịt, mùi thơm thơm của canh mà anh vẫn chê. Còn chị vẫn vậy, chị không nói nhiều, cứ chiều chiều lại dắt con đi ăn hàng, thi thoảng chị thương con nên mua con chim, dẻ sườn về ninh nồi cháo tẩm bổ cho con ăn. Còn anh thích ăn gì, chị cứ mặc kệ.
Anh bỗng thèm cơm chị nấu vô cùng, cái vị mặn mặn của thịt, mùi thơm thơm của canh mà anh vẫn chê (Ảnh minh họa).
Suốt một tuần qua, anh đau bụng liên tục ra vào nhà vệ sinh. Ai bảo cái bụng của anh quá quen với chế độ ăn uống mà vợ đề ra. Anh sợ quá, nên tự mình vào bếp. Nhưng anh làm cái gì cũng vụng về, rán trứng trứng cháy, nấu canh canh mặn, chính anh ăn cũng không ăn nổi. Khi anh hỏi con, chúng đều hét lên “Mặn quá bố ơi”, “con không ăn nổi đâu”, “con muốn ăn cơm mẹ nấu”,… Anh quay sang dò xét thái độ của chị nhưng vẫn chỉ nhận được cái nhìn im lặng.
Từ ngày vợ “đình công” tới nay là 2 tháng đồng nghĩa với việc anh sụt giảm cân nghiêm trọng. Anh đi khám còn bị viêm đường ruột do ăn uống lộn xộn. Anh rời bệnh viện mà lòng trào dâng một nỗi ân hận khó tả.
Hôm nay anh đã vỡ ra bài học xương máu “Không bao giờ được chê cơm vợ nấu”, “Không bao giờ được so sánh vợ với bất kỳ ai”…. Anh đã nung nấu quyết tâm làm lành với chị.
Theo Doisongphapluat
Nghèo thì hạnh phúc, giàu thì đòi ... li dị
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng...
Mình và chồng đến với nhau khi cả hai đều không có gì trong tay. Nhưng mình là một cô gái có chút nhan sắc nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong đó có cả những người được liệt vào danh sách đại gia.
Nhưng mình yêu Kha, chồng mình bởi mình tìm thấy ở anh ấy những thứ mà nhiều người đàn ông khác không có. Kha đàn ông nhưng cũng đầy tình cảm, nhiều quan tâm, thông minh hài hước, mình và Kha nói chuyện rất hợp nhau.
7 năm yêu nhau, với nhiều người là nhàm chán, nhưng mình với Kha thì lúc nào cũng như mới yêu, lúc nào cũng dính với nhau như đôi chim ri. 7 năm yêu nhau, hai đứa chưa từng một lần giận nhau quá 2 ngày.
Sáng sáng, Kha đến đưa mình đến chỗ làm, dù công ty anh làm ngược đường với cơ quan mình. Buổi trưa rảnh là hai đứa lại lên mạng chát chít, nhắn tin qua điện thoại. Chiều tan làm Kha lại đến đón mình, rồi hai đứa đi ăn, đi chơi tối. Đêm về trước khi ngủ lại "buôn" điện thoại đến lúc chiếc điện thoại nóng ran mới chịu đi ngủ.
Ngày nào cũng như ngày nào trong 7 năm liền mà chưa bao giờ mình và Kha thấy chán nhau.
Với cả hai, lúc nào cũng thấy không đủ thời gian để dành cho nhau, không có đủ thời gian để hôn nhau cho đã dù gần như ngày nào cũng gặp.
7 năm yêu nhau, chúng tôi dính với nhau như đôi chim ri
Rồi sự "chịu đựng" lên đến đỉnh điểm, cả hai đều cảm thấy không thể chờ đợi thêm được nữa. Vậy là, dù ở nhà đi thuê, công việc bập bõm, lương thấp, hai đứa vẫn quyết định xin gia đình cho tổ chức đám cưới.
Ngày cưới, lúc trao nhẫn mình đã hỏi chồng: "anh sẽ yêu thương vợ con mãi mãi chứ?" Chồng mình đã nhìn vào mắt vợ và gật đầu cả quyết.
Hai năm đầu hôn nhân là hai năm mà mình thấy hạnh phúc nhất. Cả hai "yêu nhau" không biết chán, yêu bất cứ chỗ nào có thể: tranh thủ ở quê chồng một ngày mưa tầm tã; ở ban công khách sạn một sáng bình minh,... Tối nào căn phòng thuê cũng ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Giống như nắng hạn gặp mưa rào, cả hai lại càng quấn quýt nhau hơn hồi chưa cưới.
Rồi những tối mình nằm gối đầu lên tay chồng "vẽ" lên những viễn cảnh tốt đẹp cho tương lai. Hay những buổi chiều, đi làm về, vừa bước chân vào phòng đã nhận được cái ôm chặt cùng nụ hôn nồng say của chồng...
Hạnh phúc luôn đủ đầy dù nỗi lo cơm áo gạo tiền đè chặt lên đôi vai cả hai vợ chồng. Có những thời điểm hai vợ chồng chỉ ăn cơm trộn nước mắm vì trong nhà không còn đến vài đồng bạc lẻ, hay những bữa cơm chồng gắp cho mình miếng rau bắp cải luộc và tếu "miếng đùi gà này ngon, nhường cho vợ!".
Ba năm sau ngày cưới, hai vợ chồng vẫn chẳng tích cóp được gì nhưng hạnh phúc thì lúc nào cũng dư giả. Rồi mình có thai, mình không thể quên tiếng cười sung sướng của chồng khi mình điện thoại thông báo "hai vạch rồi anh ạ".
Đứa con đầu ra đời trong tình yêu thương của cả hai gia đình. Kể từ khi con trai ra đời, như có "thần hộ mệnh" (cách nói tếu của chồng mình), công việc làm ăn của chồng mình lên như diều gặp gió. Anh trở thành giám đốc kinh doanh của một công ty liên doanh với Nhật. Lương của chồng mình từ mức vài trăm nghìn khi hai vợ chồng mới cưới giờ được tính bằng tiền đô.
Nhưng 4 năm sau ngày cưới, khi đã có của ăn của để thì tiếng nói chung đã không còn
4 năm sau ngày cưới, hai vợ chồng có được ngôi nhà riêng ở khu phố sầm uất bậc nhất của Hà Nội. Nỗi lo cơm áo gạo tiền chỉ còn trong quá khứ. Nhưng cũng từ đó, những ngày tháng hạnh phúc cũng "lên xe" về vùng kỉ niệm.
Những bữa cơm gia đình ngày càng trở lên hiếm hoi, chồng mình luôn về nhà trong tình trạng say xỉn, rồi những "dấu vết lạ" cũng thường xuyên xuất hiện trên áo, trên cổ hay ở một nơi nào đó trên người anh ấy. Sáng hôm sau mình có hỏi thì chồng chỉ lạnh lùng "Đàn bà chỉ giỏi ghen bóng ghen gió, có phúc mà không biết hưởng, đừng để tôi phát khùng".
Cứ vậy, tiếng nói chung của hai vợ chồng không còn. Kỉ niệm 5 năm ngày cưới, mình đã tốn bao công sức chuẩn bị một bữa tối lãng mạn, mặc bộ váy đẹp, gợi cảm nhất ngồi chờ chồng. 9 giờ...10 giờ... rồi 1 giờ đêm mà chồng vẫn như "bóng chim tăm cá". Điện thoại của chồng thì luôn không liên lạc được. Cả đêm mình không thể ngủ, cứ ngồi như một cái xác không hồn ở bàn ăn.
Sáng hôm sau chồng về, mình hỏi thì anh ấy nói "Tôi đi đâu là việc của tôi, ở nhà để đói dã họng ra cả lũ à. Kỉ với chả niệm, có mài ra mà ăn được không. Đúng là nhàn dỗi sinh nông nổi".
Tôi không thể ngờ người chồng từng vô cùng lãng mạn, chưa bao giờ quên bất kì ngày lễ, ngày kỉ niệm nào giờ lại thốt ra những lời vô tình đến vậy. Với anh ấy, mọi cố gắng hàn gắn của tôi chỉ giống như hành động của một kẻ ngốc.
Bỗng nhiên tôi ước, giá những thứ phù phiếm sa hoa này biến mất, trả về cho tôi một người chồng biết quan tâm đến gia đình. Tôi thà sống trong thiếu thốn mà gia đình luôn rộn rã tiếng cười chứ không ham giàu sang mà luôn thấy lạnh lẽo.
Mình đề nghị li hôn, chồng cười nhạt "Tôi cũng chả thiết tha gì cái gia đình này nữa, nhưng nếu muốn tôi kí đơn li hôn, cô phải cam đoan không tơ hào một đồng nào ở cái gia đình này thì tôi mới đồng ý. Cô muốn nuôi con thì cứ đem nó đi theo mình, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ đến việc moi được đồng nào từ tôi".
Thế đấy, với chồng tôi, giờ tiền bạc là trên hết, mẹ con tôi không đáng một xu. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: Vợ chồng có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn, nhưng để cùng nhau hưởng giàu sang thì khó vô cùng...
Theo VNE
Li hôn vì vợ cứ mở miệng là 'tiền... tiền' Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng "tiền, tiền". Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiền về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc! Cưới nhau 3 năm, chưa lúc nào em để trong ví anh được quá 500 ngàn đồng. Lý...