Nhân tình ‘chạy mất dép’ khi xem đoạn video vợ chồng tôi gần gũi
Tôi không biết bằng cách nào mà vợ gửi được đoạn video đó đến tay nhân tình của mình. Nhưng khi xem xong, nhân tình đã đùng đùng nổi giận và đòi chấm dứt mối quan hệ này.
Từ ngày lấy nhau, tôi không đếm được bao nhiêu lần vợ mình “nổi đóa” hay dọa tự tử. Lúc mới cưới, tôi còn có thể thông cảm được cách suy nghĩ trẻ con của vợ. Nhưng đến nay, dù đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi mà cô ấy vẫn giữ tính cách như con nít, hơi tý là hờn dỗi.
Tôi làm cho một công ty của Nhật tuy lương cao nhưng cũng nhiều áp lực. Mệt “bở hơi tai” vì công việc đến khi về nhà lại phải đối mặt với vợ, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Có lần vì nóng giận, tôi hất mâm cơm xuống đất khiến vợ bỏ về nhà bố mẹ mấy ngày liền. Những ngày sau đó, một mình tôi phải xoay sở chăm sóc các con. Cuối cùng không chịu được cảnh này, tôi lại phải “xuống nước” xin lỗi vợ.
(Ảnh minh họa)
Điều mà tôi hài lòng về vợ là cách cư xử với gia đình nhà chồng. Cũng bởi vậy mà bố mẹ tôi yêu quý cô ấy như con đẻ. Khi hai vợ chồng cãi nhau, gia đình tôi luôn đứng về phía cô ấy. Lúc dẫn hai con sang ông bà nội chơi thì việc mẹ chồng – nàng dâu thủ thỉ với nhau rồi cho tôi “ra rìa” là chuyện bình thường.
Còn một điều hơi tế nhị là vợ tôi là người có nhu cầu cao. Cô ấy biết cách “chiều” chồng và khiến tôi mê không dứt ra được. “Bắt thóp” được điểm yếu này nên khi hai vợ chồng cãi nhau cô ấy lại lấy chuyện gần gũi để bắt tôi xin lỗi. Đứng trước một người vợ dù đã hai con mà cơ thể vẫn như thiếu nữ thì thử hỏi ông chồng nào có thể cầm lòng được.
Có một lần vợ chồng tôi cãi nhau to. Khi đó, tôi đi lấy tiền lương về để đặt cọc mua nhà. Thấy còn sớm nên tôi tranh thủ nhậu với bạn bè. Nhưng ai ngờ, khi uống rượu xong nhìn xuống đồng hồ thì đã quá 12 giờ. Vợ gọi nhiều quá không được nên khi nhìn thấy tôi thì “đùng đùng” nổi giận và còn xưng “mày, tao”. Quá quắt hơn là cô ấy còn đem tiền của tôi vứt ra đường không thương tiếc.
Lúc ấy vì quá nóng giận nên tôi đã rủ một em cùng công ty đi bar. Lần đó vì quá say nên tôi đã trót qua đêm với em này. Giận vợ nên tôi cũng tranh thủ tòm tem với nhân tình 1, 2 lần nữa nhưng đều trong tình trạng say xỉn. “Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, vợ tôi lục điện thoại và đã biết được sự thật.
Lần này, cô ấy không “nổi cơn tam bành” như trước mà âm thầm “triệt cỏ tận gốc”. Vợ tôi đã lén ghi lại cảnh hai vợ chồng gần gũi để “dằn mặt” nhân tình. Thú thật, lần đó vì lâu lâu mới gần vợ nên tôi rất hưng phấn. Thậm chí, chúng tôi còn thực hành những chiêu trò mới lạ đến 2 giờ sáng mới đi ngủ.
Video đang HOT
Đoạn video được vợ tôi gửi tận tay đến nhân tình của chồng. Kèm theo một lá thư mà tôi không biết rõ nội dung. Nhưng xem xong đoạn video và bức thư ấy thì nhân tình vội hẹn tôi ra quán cà phê. Cô ấy nói mình bị xúc phạm và ghê tởm tôi. Nhân tình cho rằng tôi vừa có thể gần gũi vợ vừa lừa gạt cô ấy là gia đình đang gặp trục trặc. Kết thúc cuộc trò chuyện ấy, tôi bị nhân tình dội một cốc nước lạnh lên đầu. Sau đó, cô ấy chuyển sang bộ phận khác và tránh mặt tôi.
Những ngày tháng sau đó, vợ tôi cũng không vừa khi liên tục làm khó chồng. Thỉnh thoảng, khi có vấn đề gì bực bội, vợ lại lôi chuyện cũ ra nói. Thú thực, phải nửa năm sau, “chiến tranh lạnh” giữa vợ chồng tôi mới bớt căng thẳng. Sợ vợ nên từ đó đến nay, tôi không dám vụng trộm thêm một lần nào nữa.
Theo GĐVN
Đêm tân hôn ám ảnh với người chồng liệt nửa người
Trước đây, tình yêu của chúng tôi rất đẹp, vậy mà một tai nạn đã cướp đi cơ thể anh. Anh, người chồng của tôi bây giờ là một người đàn ông liệt nửa người và đêm tân hôn đầy ám ảnh đó cùng anh suốt cuộc đời tôi sẽ không thể quên.
Tôi và anh cùng học chung trường học cấp 3. Lên đến đại học, mỗi đứa học một trường nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn bền chặt như vậy. Anh là một người đàn ông chu đáo, luôn yêu thương tôi. Anh hơn tôi chỉ 2 tuổi, nhưng anh luôn tỏ ra là người đàn ông chững chạc, đáng để tôi tin tưởng và dành niềm tin trọn vẹn cho tình yêu ở nơi anh.
Gia đình anh có điều kiện hơn gia đình tôi nhiều, bởi vậy tôi đôi khi cũng mặc cảm nhiều vì nhà mình nghèo nên cảm thấy không xứng với anh. Nhưng anh luôn ở bên, an ủi tôi từng tý. Những ngày là sinh viên, anh đi làm thêm được chút tiền chỉ để dành dụm đưa tôi mua sắm một vài món đồ mà tôi thích. Chính vì anh luôn tốt với tôi như vậy nên tôi mặc định trong mình rằng chắc chắn sẽ trở thành vợ của anh.
Ngày yêu nhau, anh luôn yêu thương và chiều chuộng nhau. (Ảnh minh họa)
Anh ra trường có một công việc ổn định, rồi anh dành tiền lương của mình cho tôi đóng học phí, chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày. Ngoài tình yêu tôi biết anh đối với tôi còn có một tình thương lớn lao nữa. Tôi luôn tự nhủ với lòng mình nhất định sau này phải tốt hơn với anh, tốt với anh thật nhiều để đền đáp những gì anh đã cho tôi vì trước giờ tôi chỉ có nhận chứ chưa có đền đáp được lấy một điều cho anh.
Hai năm sau tôi cũng ra trường và tìm được một công việc như ý. Anh ngỏ lời cầu hôn, chúng tôi xúng xính chuẩn bị cho ngày cưới. Hôm đó cách ngày cưới chừng nửa tháng, mọi công việc chuẩn bị cũng đã hoàn tất, giữa trưa trong lúc tôi đang hớt hải đi mua một bó hoa để tặng một chị bạn cùng công ty vì sinh nhật chị ấy mà tôi lại quên mất. Tôi vô tình nhìn thấy anh, trên tay cầm một bó hoa đỏ rực đang đi ở bên kia đường.
Tôi gọi tên anh rồi chạy vội sang đường mà không hề để ý chiếc ô tô đang lao tới, mắt anh nhìn tôi lo lắng rồi một tiếng động vang lên cùng tiếng phanh gấp của xe kêu một tiếng dài. Người nằm giữa vũng máu là anh chứ không phải tôi. Anh đẩy tôi ra khỏi ngay khi chiếc xe vừa lao tới. Anh nằm giữa vũng máu cầm bó hoa vẫn nắm trong tay đưa tôi rồi ngất lịm.
Anh nằm im, tưởng chừng sẽ không bao giờ còn tỉnh lại. Anh được đưa vào viện cấp cứu, ca phẫu thuật dài hơn 6 tiếng đồng hồ để tôi đứng ngoài chờ đợi chẳng khác nào cực hình. Đèn trước phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ bước ra với đôi mắt đượm buồn. Ông nói với tôi rằng ca phẫu thuật diễn ra thành công, anh sống sót như một điều kì diệu. Nhưng do va chạm quá mạnh khiến não trái của anh bị teo lại, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ bị liệt nửa người.
Anh ngất lịm khi vừa nói xong. (Ảnh minh họa)
Hơn 1 năm sau, tôi ban ngày đi làm, chiều về qua chăm sóc anh, sáng ra lại về sớm để đi làm. Hai năm sau ngày đó, tôi quyết định cưới anh. Bố mẹ tôi một mực phản đối, vì họ biết tôi sẽ khổ. Nhưng còn tôi, tôi không thể bỏ mặc anh như vậy.
Suốt thời gian chăm sóc anh, tôi thấy anh đã nói nhiều hơn, dù câu chữ không được rõ ràng như trước, anh cũng cười nhiều hơn. Điều đó đã an ủi tôi phần nào. Tuy rằng không khỏi có những lúc tôi như muốn bỏ trốn khỏi sự thật đau đớn này. Tôi nghĩ mình nên cưới anh, cưới anh thì tôi sẽ có thời gian bên anh, chăm sóc anh hơn, đỡ mất công đi lại. Chỉ vậy, tôi nhất định cưới anh bằng được dẫu bố mẹ có phản đối thế nào.
Ngày cưới, tôi mặc bộ váy cô dâu đứng trước mặt anh cười nói, còn anh nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn. Tôi hiểu phận mình không được như người khác, nên tôi cũng không đòi hỏi gì từ anh. Chỉ có đến đêm tân hôn, điều khiến tôi đau đớn nhất mà tôi phải chứng kiến cũng xảy ra.
Tôi khóc hết nước mắt khi mỗi khi nhìn anh. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, anh nhìn tôi. Chúng tôi yêu nhau lâu nhưng cũng chưa bao giờ tân hôn như những cặp đôi khác vì anh luôn cố gắng giữ gìn cho tôi. Anh cố gắng cử động một bên người để ôm tôi vào lòng, cố gắng để hoàn thành nghĩ vụ, trách nhiệm của người chồng trong đêm tân hôn đối với tôi. Vậy mà, ông trời nhẫn tâm khi để sự cố gắng của anh vô ích. Anh bất lực trước chính cơ thể của mình vì không thể điều khiển được nó, anh đấm mạnh tay vào tường. Máu rỉ ra từ những ngón tay rồi anh khóc nức lên như một đứa trẻ bị giật mất món đồ mà nó yêu quý nhất. Toàn thân anh run lên lẩy bẩy, bàn tay quơ quào, chân thì cứng đơ, anh phát ra những tiếng rên rỉ nghe đến nổi da gà.
Tôi nhìn anh, không biết phải nói điều gì với anh lúc này. Đau xót nhìn anh như vậy nhưng tôi vẫn không thể nói điều gì. Chúng tôi cứ nhìn nhau rồi khóc như vậy. Anh ra hiệu cho tôi nằm xuống, anh ôm tôi bằng một cánh tay của mình, mãi sau đó anh mới mở lời khó nhọc:
- Hằng à, anh làm khổ em rồi. Anh đã làm khổ em rồi. Nước mắt anh rơi, tôi nhìn thấy tiếp tục rơi nhưng tôi giả vờ không biết.
- Không sao cả, có được người chồng như anh, em luôn hạnh phúc.
- Anh xin lỗi vì không thể chăm sóc cho em, nhất định không phải anh, không để anh làm điều đó mà để em phải làm điều ngược lại. Anh có lỗi với em khi không thể cho em một mái ấm hoàn chỉnh, một gia đình hoàn hảo. Ngay cả một người chồng đúng nghĩa với em anh cũng không làm được.
- Em không sao, em hiểu mà.
Thế nhưng từ đó, tôi bị ám ảnh bởi đêm tân hôn, bởi cơ thể và những tiếng động của anh. Chúng tôi không gần gũi thêm lần nào nữa và cứ sống chung như vậy. Tôi vẫn còn là 1 trinh nữ.
Có những ngày trở trời, người anh đau nhức, anh khó chịu rồi đánh, rồi hất thức ăn rồi nói ú ớ đuổi tôi đi. Những ngày như vậy tôi chỉ đau đớn nhìn anh nản lòng. Tôi đau kinh khủng, muốn bỏ cuộc kinh khủng. Đôi khi, bản năng đàn bà trỗi dậy làm tôi khó chịu không yên. Những cám dỗ ngoài kia làm tôi trăn trở, anh đã hy sinh vì tôi quá nhiều... Nhưng chẳng nhẽ tôi sẽ sống cảnh này cả đời?
Hai năm sau, bố mẹ biết anh không làm tròn bổn phận của một người chồng với tôi. Ông bà thương tôi khuyên tôi đi bước nữa, nhưng tôi không đành. Tôi bàn với mẹ chồng thụ tinh nhân tạo. Dành hết số tiền tiết kiêm để mong điều kì diệu có thể đến, có được một đứa con của anh đúng nghĩa, có thể ông trời vẫn còn thương xót vợ chồng chúng tôi, nên tôi mang thai và sinh một cậu bé kháu khỉnh giống anh như đúc.
Có thêm con lại càng khó khăn hơn vì tôi phải chăm sóc cả hai người. Cũng may được gia đình nhà chồng thương con dâu nên luôn cố gắng giúp đỡ hết mình. Tôi biết, cuộc sống còn đầy rẫy những khó khăn trước mắt với gia đình nhỏ của tôi. Nhưng tôi không bao giờ hối hận khi chấp nhận dành cả phần đời của mình để chăm sóc một người đàn ông như anh. Rồi một ngày phép màu sẽ đến, gia đình chúng tôi sẽ đi chơi, dạo công viên tôi vẫn tin vào một ngày như vậy.
Theo Một Thế Giới
Mỗi lần chủ động "gần gũi" với chồng tôi lại bị anh mắng là "đồ đàn bà hư hỏng" "Cô thèm thuồng chuyện đó đến thế sao. Đúng là đồ đàn bà hư hỏng". Hương vô cùng hụt hẫng và sốc vì câu nói đó của chồng, nước mắt cứ thế lăn dài. Hương mới kết hôn được 4 năm và có cậu con trai 3 tuổi. Cô thì muốn sinh thêm đứa nữa cho có anh có em nhưng xem ra...