Nhẫn tâm đuổi vợ con ra khỏi nhà và cái giá phải trả sau 2 năm
Và khi người mua lộ diện, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật của tôi héo quắt lại không còn hạt máu. Chân tay run lẩy bẩy như con nghiện thiếu thuốc.
Miên nhìn tôi cười hả hê, có lẽ Miên cũng biết điều tôi vừa nhận ra là gì. (Ảnh minh họa)
Khi đặt bút viết những dòng tâm sự này, tôi không dám nói là mình đang rơi nước mắt, đang rơi vào sự hối hận tột cùng. Tôi không than trách gì ai, tôi chỉ tự trách bản thân mình, đã không biết trân trọng người trước mắt, mải mê chạy theo những cuộc vui thứ để bây giờ phải chịu lấy báo ứng khổ sở này.
Tôi và Miên đã có 3 năm yêu nhau trước khi tiến đến hôn nhân. Vì đã xác định rõ tương lai nên chúng tôi đã có 1 năm sống thử trước khi cưới. Chính vì thế, dù không thể nói là hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc nhưng chúng tôi đã khá rõ tính cách, ưu điểm, khuyết điểm của nhau. Cứ nghĩ rằng như thế là tốt cho hôn nhân chính thức. Ai ngờ đâu…
Vì đã quá hiểu nhau nên sau khi kết hôn, trong tôi không còn cảm giác hứng khởi, đam mê, tò mò, muốn khám phá nữa. Nó chỉ đổi lại là sự nhàm chán, nhạt nhẽo, vô vị mà thôi. Tôi cứ nghĩ đó là chỉ là giai đoạn bất thường nhỏ, một thời gian sau sẽ hết thì ngờ đâu càng lúc, tôi càng không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy mặt em. Ngay cả khi em báo tin, em đã mang trong mình đứa con của tôi. Tình cảm cha con vẫn không thể trở thành động lực đưa tôi quay về nhà sau buổi tan làm. Những cuộc vui chơi, nhậu nhẹt, có người đẹp ở bên, với tôi khi ấy nó hấp dẫn và thú vị hơn rất nhiều. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến…
Miên không khóc lóc, không van lài, không cầu xin tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cặp kè với Vy, một trong số những cô gái thường xuyên rót rượu phục, hầu hạ tôi trong những cuộc ăn chơi nhậu nhẹt. Thời gian đầu thì tôi còn kín tiếng lắm, không dám công khai gì hết cả vì vẫn còn muốn có gia đình. Nhưng đến khi gần như mụ mị đi trong men say. tiếng nhạc, những nụ hôn ngọt ngào, cơ thể nóng bỏng của Vy thì trong tâm trí tôi, hình ảnh Miên với dáng người xấu xí, vác cái bụng bầu to uỵch hoàn toàn mờ nhạt. Tôi chính thức công khai chuyện bồ bịch của mình và nhận về không ít những lời mắng nhiếc, chửi bới. Nhưng thần trí tôi khi đó đâu còn tỉnh táo để biết mình đúng hay sai. Tôi đã hoàn toàn bị Vy làm cho mê mẩn. Để rồi tự mình làm cái chuyện táng tận lương tâm ấy.
Theo kế hoạch Vy hiến, tôi thuê người chuốc thuốc mê Miên, vu cho Miên tội ngoại tình rồi đuổi Miên với chiếc bụng bầu 9 tháng ra khỏi nhà. Miên không khóc lóc, không van lài, không cầu xin tôi. Miên chỉ mang đôi mắt vừa đau thương, vừa uất hận nhìn tôi rồi ung dung bước ra khỏi nhà. Tôi đâu ngờ, bi kịch cuộc đời mình chính thức bắt đầu từ hôm ấy.
Video đang HOT
Bất chấp tất cả, tôi đón Vy về làm vợ mình. Nhưng không giống như Miên, yêu thích công việc nội trợ, coi việc chăm sóc gia đình là niềm vui. Vy tối ngày chỉ lo ăn chơi, mua sắm, nhảy nhót, tiệc tùng. Số tiền một mình tôi làm ra dường như chẳng đủ để lo cho cả tôi và Vy. Nhìn bộ dạng tiều tụy vì cật lực làm việc, lại không được chăm sóc tử tế của tôi người thì tiếc nuối, người thì mắng nhiếc đáng đời vì tôi đã phụ Miên.
Lại nhắc đến Miên, từ lúc đuổi Miên đi, tôi không còn biết được bất cứ tin tức gì của Miên nữa. Không ai biết Miên đã đi đâu với cũng bụng bầu sắp đến ngày đẻ. Tôi, chợt thấy đau nhói ở trong tim.
2 năm qua đi trong chớp mắt…
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến với một kẻ phụ bạc như tôi. Vy cặp kè với kẻ khác, ngang nhiên thách thức tôi. Uất hận, nhục nhã, tôi đổ bệnh nằm liệt giường. Bố mẹ, anh chị em từ lâu vì chuyện tôi bất chấp đạo lý đuổi Miên đi đã không còn quan tâm gì tới tôi nữa. Một thân một mình, ốm đau không người chăm sóc, tiền bạc có bao nhiêu Vy đều trộm mang đi tiêu xài hết, lại không vay mượn được của ai, tôi chỉ còn cách đăng tin bán nhà thì phát hoảng khi không biết mình đã kí lại quyền chuyển nhượng căn nhà cho Vy từ khi nào. Giờ thì tôi là kẻ trắng tay mạt hạng.
Vy sỗ sàng kêu tôi dọn đồ ra khỏi nhà vì chủ nhân mới của căn nhà này đang chuyển đến. Và khi người mua lộ diện, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật của tôi héo quắt lại không còn hạt máu. Chân tay run lẩy bẩy như con nghiện thiếu thuốc. Người mua nhà, chính là Miên.
- Em… Là em… Sao… – Tôi ấp úng vì cổ họng nghẹn đắng lại
- Tôi là người, đâu phải ma, sao anh lại run rẩy dữ dội vậy? – Miên cười nhạt
Tôi còn chưa kịp bàng hoàng thì Vy:
- Tiền của chị tôi đã nhận đủ, ngôi nhà này giờ hoàn toàn thuộc quyền sử dụng của chị. – Vy ôm bọc tiền đủng đỉnh bước đi trong sự sững sờ của tôi
- Anh cũng nên đi ra khỏi đây rồi! – Miên quay sang tôi, gằn giọng
Nhục nhã, xấu hổ, ê chề, tôi lết tấm thân gầy gò bước ra khỏi ngôi nhà mà tôi đã từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc trong đó với Miên. Tôi thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn Miên. Nhưng lúc đi qua tờ lịch, tôi rùng mình. Hôm nay chính là ngày mà 2 năm trước, tôi đã đuổi Miên ra khỏi nhà. Miên nhìn tôi cười hả hê, có lẽ Miên cũng biết điều tôi vừa nhận ra là gì. Tôi không trách Miên vì đây đều là những thứ tôi xứng đáng nhận được. Chỉ là, hối tiếc muộn màng quá rồi thôi.
Theo blogtamsu
Bí mật về đôi tất sạch mỗi buổi sáng đi tập thể dục của chồng
Vợ chồng tôi cưới nhau cũng hơn 7 năm nay. Tuy có lúc bất đồng ý kiến, nhưng chúng tôi chỉ tranh luận chứ chưa từng cãi vã, mắng mỏ nhau.
Chồng tôi tính khí hơi khô khan, bù lại, mọi hành động của anh đều vì vợ con. Vì làm kĩ sư đóng tàu nên chồng tôi thường đi làm trễ hơn tôi một tiếng. Chiều, tôi nấu nướng tươm tất anh mới về tới nhà. Có khi chạy thử tàu ngoài biển cả tuần mới về. Những khi tàu gặp sự cố, anh làm cả đêm, cả ngày chủ nhật. Lương cao thật, nhưng thấy chồng vất vả, tôi cũng xót xa.
Hai năm trước, chồng tôi phát hiện bệnh gan sau một đợt stress kéo dài. Đó là khoảng thời gian khó khăn của chúng tôi. Anh luôn nhăn nhó, cáu kỉnh những chuyện nhỏ nhặt nhất. Thậm chí, tôi đã nghĩ mình không thể chống chọi nổi. Nhờ con, tôi vượt qua được và bình yên, hạnh phúc đến nay.
Vừa điều trị bệnh gan, chồng tôi vừa tích cực chạy thể dục buổi sáng sớm. Trước đây, dù tôi rủ vài lần, anh cũng không bao giờ đi. Anh nói thời gian chạy ngoài đường từ 4h sáng, để anh ngủ cho có sức hơn vạn lần.
Ảnh minh họa
Giờ, cứ đúng 3h, anh bật dậy, sửa soạn rồi vắt khăn lên vai, rời khỏi nhà. Anh chạy tới 6h30 thì về, người đẫm mồ hôi. Đặc biệt, ngày nào tôi cũng phải giặt tất cho anh để nó khỏi bốc mùi. Vài lần, tôi cũng dậy chạy cùng anh.
Tiết trời sáng sớm rất đẹp, trong lành. Nhưng chạy mệt quá, tôi không chịu nổi, đành thôi. Còn sức khỏe của anh ngày càng cải thiện rõ rệt. Anh ăn ngon miệng hơn, làm việc cũng hăng hái hơn.
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu cách đây 2 tháng, tôi phát hiện ra điều ra bất thường từ chính đôi tất của chồng.
Thông thường, mỗi buổi chạy về, tất chồng tôi gần như ướt và rất bẩn. Tôi phải giặt tay, chà mạnh mới sạch được. Nhưng 2 tháng nay, tất chồng tôi bẩn rất ít.
Thắc mắc, tôi hỏi anh thì anh nói do anh chạy thể dục ít nên tất không bẩn mấy. Càng nói, tôi càng thấy chồng mình khả nghi. Ngay cả chiếc áo anh mặc đi, tuy cũng có mùi mồ hôi, nhưng không đậm như trước mà chỉ thoang thoảng. Nghi ngờ, tôi quyết định tìm hiểu xem anh có thật sự đi chạy thể dục không hay đang giấu tôi chuyện gì đó.
Mới đầu, tôi nằng nặc kêu anh gọi tôi dậy để đi tập cùng anh. Anh tỏ vẻ khó chịu trước sự kiên quyết của tôi. Rồi anh lấy lý do quên, thức dậy muộn nên vội vàng... để biện minh việc không gọi tôi dậy đi cùng.
Ảnh minh họa
Biết khả nghi, tôi chơi lật bài ngửa. Tôi nói với anh tôi không muốn đi nữa, vì tôi mệt mỏi, cần được ngủ ngon. Chồng tôi mừng ra mặt. Sáng, trước khi đi, anh còn kéo chăn đắp cho tôi để tôi được ngủ ngon giấc.
Anh đâu biết, khi anh vừa ra khỏi nhà, tôi cũng đi theo bám sát phía sau. Vì điện đường nên tôi đi cách anh khá xa. Chạy tầm 1km, tôi thấy anh rẽ vào một đường tối dẫn vào xóm trọ nhỏ dành cho công nhân khu công nghiệp. Một người phụ nữ trẻ mở cửa, đứng đợi sẵn phía trước.
Chồng tôi đi vào, rồi họ đóng cửa lại ngay tức thì. Đứng bên ngoài, tôi sững người, điếng ruột điếng gan. Hóa ra, mỗi sáng, anh tập thể dục trên giường người đàn bà kia. Vì thế, tất, áo anh không hề bẩn.
Tôi đi về, lòng rối bời. Chưa bao giờ tôi nghĩ chồng lại nhẫn tâm cắm sừng mình. Đã thế, anh còn ngoại tình một cách thông minh, ngay trước mũi tôi. Hai ngày đã trôi qua, tôi vẫn giữ im lặng. Chồng tôi nghĩ tôi chưa biết gì nên vẫn ngọt ngào, tỏ ra thương yêu tôi lắm.
Giờ tôi hoang mang và hận chồng mình quá. Tôi có nên đến nhà trọ gặp người đàn bà kia để nói rõ mọi chuyện không đây?
Theo Netnews
Vợ nhớ đến tình cũ và luôn khinh thường tôi Cô ấy coi thường tôi ra mặt, luôn bóng gió chửi tôi là loại nọ loại kia. Tôi sống với vợ con tốt thế mà chỉ nhận lại sự coi thường của vợ. Ảnh minh họa Tôi là người đến sau, cũng hiểu để người vợ quên được hình ảnh của tình cũ khó lắm. Có lần tôi bắt gặp vợ nói chuyện...