Nhận quả đắng vì đưa tiền cho người yêu đi phẫu thuật thẩm mỹ
Cuộc phẫu thuật thẩm mỹ diễn ra suôn sẻ, sau nửa năm em đã trở nên đẹp lộng lẫy, chẳng còn ai nhận ra em nữa.
Theo mọi người nhận xét, thì tôi là một anh chàng điển trai, tài giỏi và có đủ điều kiện để kiếm cho mình một cô vợ lý tưởng. Nhưng tôi lại gặp và yêu em, một cô gái gầy nhẳng, khuôn mặt góc cạnh và không hề bắt mắt. Ai cũng nói không hiểu nổi thẩm mỹ và tiêu chuẩn của tôi ở đâu mà lại chọn em.
Còn có nhiều người ác ý thì nói ‘khả năng của nó (tôi) cũng chỉ đến đó’, ‘chắc con gái trên đời này chết hết rồi’ thậm chí là ‘thằng này chắc có vấn đề đấy’…
Nhưng tôi bỏ ngoài tai những lời dị nghị đó, đơn giản tôi thích và yêu em bởi tài năng, kiến thức và cả sự thuần khiết trong tâm hồn của em.
Ngày đó, em là nhân viên phát triển thị trường của một công ty tư nhân. Thực lòng mà nói, do ngoại hình không bắt mắt nên công việc của em không mấy thuận lợi, cũng vì vậy làm lúc nào em cũng buồn rầu, lo lắng và than thở.
Đôi khi đi cùng tôi, bị mọi người chỉ trỏ, bình luận em cũng tủi thân, buồn bã. Đến độ, em hết lần này đến lần khác đòi chia tay vì không xứng với tôi.
Khi em càng giày vò mình, càng buồn rầu và tự ti thì tôi lại yêu và thương em gấp bội. Tôi làm mọi cách từ an ủi, động viên để đưa em đi mua sắm làm đẹp để em tự tin hơn. Nhưng càng đưa em đến những nơi sang trọng thì em càng e dè, em càng nhận thấy mình ‘thiếu hụt’ và càng buồn hơn.
Tôi đã đưa em đến một trung tâm thẩm mỹ lớn ở Hà Nội để tư vấn, họ nói khuôn mặt của em, chỉ cần phẫu thuật nắn lại xương hàm, niềng răng và chỉnh lại mũi sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Video đang HOT
Thề có trời đất, không phải tôi muốn cô ấy đi thẩm mỹ để xinh đẹp hơn cho xứng với tôi, hay tôi chán với dung nhan hiện tại của em. Mà chỉ vì, tôi muốn em tự tin, muốn em có thể thoải mái thể hiện mình không bị e dè về ngoại hình nữa. Tôi đã dồn số tiền giành dụm của cả hai đứa, định để làm đám cưới cho em đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Ban đầu, em không đồng ý, nhưng khi tôi phân tích, thuyết phục thì em cũng gật đầu. Cũng may, cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, sau nửa năm dung nhan của em được thay đổi rõ rệt. Em trở nên đẹp, lộng lẫy, chỉ cần để ý đến ăn mặc một chút sẽ nổi bật giữa đám đông, chẳng còn ai nhận ra em nữa.
Thay đổi ngoại hình, em bỏ luôn công việc cũ và thi đậu vào làm nhân viên tín dụng của một ngân hàng cổ phần. Có lẽ kiến thức, kinh nghiệm làm việc, giao tiếp tự tin cộng với ngoại hình ưa nhìn chính là những lý do khiến công việc của em trôi chảy, thuận lợi.
Em yêu đời, vui vẻ, tự tin hơn rất nhiều. Tôi nhìn thấy vậy cũng vui và biết sự hi sinh của mình không vô nghĩa.
Chỉ có điều, công việc mới, ngoại hình mới khiến cho mối quan hệ của chúng tôi gặp không ít trắc trở. Em không còn rụt rè như xưa, không còn dựa dẫm, quấn lấy tôi như trước.
Mà em luôn bận rộn, lúc thì hẹn với khách hàng, lúc thì ký kết hợp đồng và lúc lại đi chơi cùng những người bạn mới. Em thích selfie, rồi post ảnh lên trang cá nhân cho mọi người like, bình luận.
Em có thể ngồi hàng giờ trước gương để ngắm mình mà không biết chán…
Chúng tôi chỉ còn gặp nhau vào buổi tối, thậm chí, có những hôm em về, tôi đã ngủ. Chính vì vậy mà khoảng cách của chúng tôi ngày càng lớn. Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu có những đảo lộn.
Tôi không kêu ca, phàn nàn hay trách móc em nhưng trong lòng buồn vô hạn. Tôi cảm giác như em chẳng còn là người yêu tôi nữa, trước mắt tôi là một người con gái hoàn toàn xa lạ, và dường như ngoài tầm với của tôi.
Chúng tôi cãi nhau ngày càng nhiều hơn, vì em thường xuyên đi làm về muộn, thường xuyên đi chơi cùng bạn bè thâu đêm suốt sáng. Mới cách đây vài hôm, chúng tôi bất đồng quan điểm, khi em post những bức hình quá thân thiết với một khách hàng nam lên trang cá nhân.
Tôi yêu cầu em gỡ xuống vì nó thể hiện một lối sống không phù hợp, nhưng em lại cho rằng tôi ghen tuông, hẹp hòi và độc đoán. Rồi em lớn tiếng nói: ‘Từ bao giờ anh cho mình cái quyền xen vào cuộc sống của em? Mặc kệ em, anh hãy để cho em tự do sống với sở thích của mình, được không?’.
Nói xong em bỏ đi, sau đó gọi điện nói với tôi sẽ chuyển ra ngoài sống một mình cho thoải mái.
Tôi thực sự mệt mỏi, cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi không còn như trước nữa. Chúng tôi lại trở lại thành ‘đôi đũa lệch’ như xưa, chỉ có điều, lần này là tôi không xứng và không hợp với em.
Tôi biết phải làm gì đây, xin lỗi để em trở về và chấp nhận làm quen với sự thay đổi của em? Hay cứ buông tay, để em thoải mái sống với sở thích của mình.
Theo Afamily
Giận nhau có thích không?
Trẻ con đúng là có khả năng quan sát rất đặc biệt. Vừa bước chân về đến nhà, nhìn thái độ của bố mẹ, con đã hỏi tôi: "Bố mẹ lại giận nhau à? Giận nhau có thích không mà giận nhau suốt thế hả mẹ?".
ảnh minh họa
Cả tôi và chồng tôi dù đang cố tỏ ra mặt lạnh với nhau cũng phì cười vì câu hỏi của con. Nói giận nhau thì cũng không hẳn, chỉ là đôi khi nói qua nói lại một chuyện gì đó nhưng lại không đồng quan điểm thành ra không thèm nói chuyện với nhau nữa. Những câu hỏi của con trẻ tưởng rằng rất buồn cười nhưng lại làm chính người lớn phải suy nghĩ: Giận người khác có khiến mình cảm thấy vui thích không?
Hồi tôi còn nhỏ, bạn bè thường chơi nhóm. Và trong nhóm đôi khi một vài người vẫn có những xích mích, cãi nhau và giận nhau diễn ra như cơm bữa. Mỗi lần giận bạn, tôi thường tách nhóm chơi một mình, dù là mình chủ động vẫn có cảm giác như mình bị xa lánh, bị bỏ rơi, hết sức cô độc. Nhưng trẻ con dễ giận cũng dễ làm hòa, đôi khi chỉ là một viên kẹo nhỏ, đôi khi chơi trò vui quá thành ra quên mình và bạn đang giận nhau, vậy là hòa cả làng.
Lớn lên, biết yêu, bao lần giận dỗi chỉ vì những lí do rất nhỏ nhặt. Đôi khi chỉ là một câu nói hớ hênh, đôi khi chỉ là một cử chỉ vô tình cũng khiến mình cảm thấy khó chịu, bất mãn. Mặc dù người thương đã xin lỗi vẫn nhất quyết không chịu bỏ qua ngay. Những ngày giận nhau, thời gian như trôi chậm hơn thường ngày, dài lê thê và buồn chán. Đôi khi tự mình suy ra đủ thứ, rồi buồn thêm, rồi lại khóc nhiều.
Khi kết hôn rồi, chuyện vợ chồng cãi nhau, giận nhau càng không tránh khỏi. Hai con người xa lạ, chỉ có tình yêu làm điểm chung, còn cách sống, tính cách và suy nghĩ không thể hoàn toàn tương đồng. Những lúc giận chồng, tôi thường không nói năng gì cả. Không khí lạnh lùng đến cô con gái 4 tuổi của tôi cũng có thể nhận ra. Những lúc như thế con tôi thường bảo: Mẹ đừng " cắt" bố nữa, mẹ "mở" cho bố đi. Đó là hai từ con tôi thường dùng. Ví như những lúc tôi quát nạt con hay không làm gì theo đúng ý con, con sẽ bảo "cắt mẹ, không chơi với mẹ nữa". Nhưng một chút thôi, con sẽ lại bảo "con mở cho mẹ rồi". Trẻ con, ngay cả giận cũng dễ dàng và đáng yêu như thế.
Phụ nữ hay giận thì rõ rồi, nhưng có một số đấng nam nhi cũng rất hay giận dỗi. Cô bạn tôi có một người bạn trai, cứ hở ra tý là làm mặt lạnh. Khi yêu, giận nhau cũng góp phần làm cho tình yêu thêm phần thi vị, nhưng động tý là giận, hở ra là giận thì đúng là một cực hình. Bạn tôi lúc đầu cũng cho là mình sai nên nhiều lần nhẫn nại xin lỗi, nhưng rồi cuối cùng đành buông tay bỏ cuộc. Bởi như bạn nói, yêu là làm cho nhau vui, thoải mái và hạnh phúc chứ không phải khiến cho nhau mệt mỏi.
Giận một ai đó, thực sự là một điều cực kì mệt mỏi. Dù rằng, sống bao dung quả thật không phải là điều dễ dàng. Những bon chen, những va vấp thường ngày đôi khi khiến chúng ta hiểu nhầm nhau, trách móc nhau, căm ghét nhau. Sự bực bội, tổn thương mà chúng ta gây ra hoặc chúng ta phải chịu đựng, dù cố tình hay vô tình luôn là một gánh nặng không dễ gì rũ bỏ.
Tôi nhớ mình đã đọc ở đâu đó một câu chuyện như thế này, câu chuyện của những củ khoai tây: Một hôm, ở một lớp học nọ, thầy giáo yêu cầu học sinh mỗi khi không thể tha thứ lỗi lầm cho một ai đó, hãy viết tên người đó lên củ khoai tây rồi bỏ vào một cái túi. Thầy giáo còn yêu cầu các bạn nhỏ phải mang cái túi đó bên mình dù là đi đâu, kể cả khi ngủ, khi ăn, khi đến trường. Một số bạn trong túi chỉ có vài củ khoai tây thôi thì việc đó rất nhẹ nhàng. Nhưng một số bạn khác thì thấy rõ sự phiền phức khi cái túi của mình quá nặng vì có quá nhiều củ khoai tây trong đó. Thù hận, trách giận người khác cũng giống như việc ta phải mang một túi khoai tây bên mình mỗi ngày. Càng giận nhiều, càng nặng nề và khó chịu.
Tất nhiên, bỏ qua lỗi lầm của người khác không phải là việc muốn làm là làm ngay được, nhất là với những vết thương lòng hay những tổn thương sâu sắc. Nhưng, cho người khác cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội, để sau mỗi lần giận dỗi có thể hiểu nhau hơn, "giận nhau để thương nhau nhiều hơn" chứ không phải là tạo nên một rào cản để càng ngày càng trở nên xa cách. Cũng có đôi khi, tha thứ không phải là để xích lại gần nhau, mà chỉ đơn giản là làm cho bản thân cảm thấy nhẹ lòng.
Nữ thi sĩ Xuân Quỳnh đã từng viết: "Làm anh buồn em có vui đâu". Người Hàn Quốc cũng có câu: "Làm người khác khóc thì bản thân mình cũng chảy nước mắt bằng máu". Ăn năn, chính là cách mà người mắc lỗi đã tự trừng phạt mình rồi, vậy thì giận nhau nhiều để làm gì khi chính điều đó cũng khiến lòng ta trĩu nặng. Nếu muốn hả hê một lúc thì cứ trách phạt nhau đi, còn nếu muốn yên vui dài lâu thì có lẽ nên rộng lòng tha thứ..
Theo Dân Trí
Bị vợ phát hiện bí mật trong chiếc hòm cũ, tôi thức trắng ba đêm vì sợ Mỗi tuần tôi kiểm tra "quỹ đen" một lần. Đến hôm qua mở ra thì đã không thấy nữa... Chào chị em! Tôi là một người đàn ông viết tâm sự thế này thật buồn cười nhưng hiện tôi rất rối, muốn được xin tư vấn từ mọi người vì hẳn có nhiều người đã gặp phải tình cảnh như tôi. Tôi muốn...