Nhận “quả đắng” khi chinh phục vợ bạn
Vẫn biết “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” là ba thứ nên tránh nhưng tôi lại không thể đừng được máu chinh phục của bản thân với cô vợ mới cưới của bạn mình.
Ảnh minh họa
Tôi thuộc dạng đào hoa và lãng tử, vẻ ngoài không đến nỗi cộng với công việc thu nhập cao nên việc khiến các nàng tôi thích đổ dưới chân là chuyện dễ như trở bàn tay. Tôi có một người bạn thân từ cấp ba, hai đứa rất hợp nhau trong khoản kiếm tiền nhưng riêng chuyện tình cảm thì khác nhau một trời một vực. Trong khi tôi lang thang với các mối tình thì cậu ta mãi vẫn chưa thể quên được cô người yêu đã chia tay từ thời đại học.
Thế nhưng cách đây tám tháng, cậu ta đã gặp một cô gái, quyết tâm theo đuổi và cuối cùng cũng cưới được nàng. Điều làm tôi ngạc nhiên là cậu ấy lúc nào cũng chỉ biết kể lể về sở thích của vợ, khen cô ấy hết cái này đến cái khác. Trong mắt cậu ta vợ là tuyệt thế của nữ giới.
Tôi nghe mãi thành quen, dần dần cũng có một chút ấn tượng với vợ của bạn. Dù thực tế là trong lần dự đám cưới tôi chỉ thấy đó là một cô gái quá bình thường so với những cô nàng tôi từng yêu.
Sau vài lần gặp mặt cộng thêm những lời khen không ngớt của bạn thì suy nghĩ về cô ấy trong tôi ngày một khác. Tôi bắt đầu thấy cô ấy rất cá tính, đa tài và nói chuyện rất lôi cuốn. Dường như nàng cũng có “tình ý” với tôi khi vui vẻ chia sẻ với tôi những câu chuyện về gia đình, nghề nghiệp.
Tôi đã phân vân rất lâu trước khi quyết định thử tấn công nàng. Ban đầu tôi nghĩ: “Phụ nữ theo mình nhiều như thế sao lại đi tán tỉnh vợ bạn? Nó là bạn mình và vợ nó là điều cấm kị với mình…”. Nhưng rồi suy nghĩ ấy lại bị át đi bởi ý nghĩ “Mình sẽ chỉ thử tán tỉnh xem cô nàng có đúng là kiên định như thằng bạn mình nói không? Nếu cô ấy chung thủy với bạn mình thì tốt, còn nếu không thì chứng tỏ bạn mình đã chọn sai. Quan trọng nhất là để xem sức hút của mình thế nào?”
Video đang HOT
Nghĩ thế nên tôi bắt đầu lấy cớ xin số cô ấy để “phòng khi không gọi được cho bạn anh thì gọi sang nhờ em kêu nó”. Đương nhiên tôi có số nàng ngay.
Những tin nhắn đầu tiên chỉ là hỏi thăm vu vơ về thằng bạn và trêu trọc nó với cô ấy. Cô ấy vẫn không hay biết ý định của tôi nên gọi là nghe và nhắn tin là trả lời.
Thấy đã quen và nàng cũng có vẻ xuôi nên hôm đó tôi bắt đầu nhắn tin với nội dung tán tỉnh: “Hôm nay em mặc cái váy đó nhìn đẹp lắm! Càng ngày anh càng thấy em quyến rũ”. Chờ một hồi lâu thấy tin nhắn trở lại: “Em không thích nói chuyện kiểu này. Em là vợ của bạn anh”.
Đọc tin nhắn tôi nghĩ “cô nàng nào ban đầu chẳng tỏ ra không thích nhưng trong lòng chắc hạnh phúc cả đêm”. Hôm sau tôi gửi hoa đến công ty nàng và nhắn tin: “Hoa hồng trắng tinh đó có vừa lòng em không? Anh sẽ làm cho em những gì bạn anh không làm được”.
Lần này tôi thấy thái độ của cô ấy rõ ràng hơn: “Anh thông cảm, hoa đó em không thể nhận. Nếu nhận thì cả hai ta đều có lỗi với chồng em”. Tôi thuyết phục nàng rằng đó có gì to tát và nếu không nói thì chồng cô ấy cũng đâu biết là tôi tặng. Nàng không hồi đáp gì cho tới chiều tôi mới nhận được tin nhắn: “Anh hãy dừng ý định tán tỉnh em lại đi. Chúng ta có cùng một người đáng quý không thể để mất, đó là chồng em và là bạn anh”.
“Cô nàng có vẻ gai góc và sắc xảo, nhưng mình thích”, thế là tôi bất chấp để tiến lên. Và thật không ngờ là thái độ của cô nàng thay đổi ngay. Cô ấy trả lời mọi tin nhắn và đối đáp với tôi rất hài hòa. Chỉ có môt điều là cô ấy không bao giờ nghe điện thoại mà chúng tôi chỉ nhắn tin mà thôi. Cô ấy viết: “Thế mới dễ xóa và không sợ gọi mà chồng em nghe”.
Tôi thấy chinh phục nàng cũng không có gì khó nên quyết định rút ngắn thời gian để kết thúc. Hôm đó tôi mời nàng đi ăn tại khách sạn, nàng e ngại nhưng cuối cùng bị tôi thuyết phục. Tôi đến sớm chuẩn bị, trong lòng hát vang khúc ca chiến thắng và tự thấy mình là bất khả chiến bại.
Thấy bóng nàng xuất hiện, tôi hân hoan ra đón, nhưng vừa gặp, mặt tôi đã méo mó và miệng không nói lên lời. Đi ngay cạnh cô ấy là bạn tôi, họ đến cùng nhau. Hóa ra từ trước tới giờ, người nhắn tin với tôi không phải cô ấy mà là thằng bạn thân thiết. Không thể tin được họ lại diễn kịch ăn ý và nhập vai đến mức tôi không nhận ra.
Thế là kết thúc một tình bạn. Điều đau lòng nhất là chính tôi đã bất chấp tất cả, phá tan tình bạn đó dù bạn tôi đã nhiều lần nhắc nhở qua những tin nhắn từ số điện thoai của vợ nó. Giờ đây, trong mắt bạn bè chung tôi trở thành kẻ chẳng ra gì, bị xa lánh vì “vợ bạn cũng không tha”.
Theo VNE
Tôi có nên bỏ chồng để lấy trai tân?
Tôi năm nay 21 tuổi, là một phụ nữ đã có chồng và một bé gái 3 tuổi. Trước đây, tôi và chồng yêu nhau say đắm hai năm thì làm đám cưới. Tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc luôn mỉm cười với đôi vợ chồng trẻ... nhưng trớ trêu thay, cuộc sống vợ chồng đang yên ấm thì tai họa bỗng ập xuống gia đình tôi.
Một hôm, anh đi nhậu với mấy người bạn. Trong bữa nhậu, nhóm bạn anh và nhóm nhậu bên cạnh xích mích nhau, rồi có những lời qua tiếng lại. Và trong lúc không kiềm chế được bản thân, anh đã đánh nhau với nhóm nhậu bên cạnh khiến một người bị chết. Thời gian đó, tôi đang mang bầu 8 tháng... và tôi dường như ngã quỵ khi phải đối diện với sự thật đau đớn đó. Vậy là cuộc sống gia đình đang hạnh phúc bỗng chốc trở nên tan hoang, buồn đau, u uất...
Sau khi bị tạm giam ba tháng, anh bị đưa ra xét xử và tuyên án 17 năm tù - đấy là quãng thời gian rất dài và rất khó khăn với tôi và cô con gái nhỏ.
Dù anh có ngồi tù lâu đến mấy cũng không thể nào xóa hết lỗi lầm với gia đình người bị hại. Tôi cũng cảm thấy rất hối hận vì không biết khuyên răn chồng, để anh nhậu nhẹt đến tận đêm khuya và xảy ra hoàn cảnh đau lòng đó. Vì thế nên tôi cũng thay mặt anh đến xin lỗi gia đình họ và chạy vạy lo tiền bồi thường cho người bị hại.
Dù không còn yêu chồng nữa nhưng tôi vẫn rất thương anh ấy (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoắt trôi đi, con gái em giờ cũng đã được 3 tuổi. Thời gian này, tôi gửi con nhà ngoại để đi làm công nhân, thi thoảng tôi lại gửi tiền về cho bố mẹ nuôi con. Con gái tôi rất ngoan, lại được ông bà ngoại chăm sóc rất chu đáo nên tôi cũng yên tâm làm việc. Thi thoảng chồng tôi cũng gọi điện về động viên vợ, hỏi thăm gia đình và hứa sẽ cải tạo thật tốt để sớm được về với gia đình.
Tôi đã từng nghĩ rằng, mình sẽ chung thủy với chồng để đợi chồng về... nhưng từ khi đi làm, gặp một người đàn ông tốt bụng, tôi đã thấy quý và yêu anh từ lúc nào không hay biết. Tôi cũng đã thẳng thắn chia sẻ với anh về hoàn cảnh của mình nhưng anh nói rằng: "Những điều đó với anh không quan trọng. Giờ đây, em chỉ cần biết rằng anh yêu em và em cũng yêu anh là được". Tôi cũng cảm nhận được tình cảm, sự quan tâm chân thành của anh dành cho mình, cũng như những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Thật sự tôi rất yêu anh ấy... nhưng tôi biết rằng, tình cảm này chỉ để thế thôi, chúng tôi sẽ không bao giờ có được một tương lai tốt đẹp. Anh là trai tân, lại có công ăn việc làm ổn định thì làm sao anh có đủ can đảm để lấy một người phụ nữ đã qua một đời chồng như tôi? Hơn nữa, nếu anh có muốn cưới tôi thì tôi cũng phải giải quyết chuyện gia đình của mình như thế nào? Dù không còn yêu chồng nữa... nhưng thực sự tôi vẫn rất thương anh ấy.
Các bạn ạ! Liệu tôi sống như vậy có quá bội bạc không? Hiện tại, tôi không còn tình cảm với chồng nữa... vì trái tim tôi đã thuộc về anh, người đàn ông đến sau nhưng luôn cho tôi cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Anh ấy cũng hứa sẽ xin phép gia đình để được cưới tôi làm vợ... nhưng tôi vẫn rất lo lắng bố mẹ anh và bố mẹ tôi sẽ cấm đoán, không cho hai đứa tôi được đến với nhau.
Tôi rất mong mọi người giúp tôi! Hãy cho tôi biết mình nên làm gì giữa những sự lựa chọn khó khăn này?
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chồng ham việc, bỏ mặc vợ con Chồng tôi đi làm liên miên, ngày nào cũng 10h-12h đêm mới về. Có khi tôi nói nhiều quá, chủ nhật anh ở nhà nhưng 9-10h sáng là lại vội vàng đi. Ở nhà, anh không ngủ, không ôm máy tính thì cũng như ngồi trên đống lửa, một lúc là đi. Tôi cũng đi làm, công việc khá nhiều áp lực, rồi...