Nhân ngày gia đình, tôi mua bánh kem, thức ăn ngon về nhà với bố mẹ, bố nghẹn ngào nói một câu mà tim tôi thổn thức lẫn chua xót
Nhìn lưng bố còng xuống, mặt mẹ đã đầy nếp nhăn mà tim tôi đau nhói.
Hồi tôi còn bé, gia đình thuộc diện nghèo nhất xã. Cả nhà tôi 4 người sống trong một căn nhà lá rất nhỏ, tới mùa mưa thì dột khắp nơi, phải lấy thau hứng. Đất trát tường cứ qua mỗi trận mưa lớn là lại bị bóc ra khỏi tre từng mảng, bố tôi phải trát lại. Mỗi lần như thế, chị em tôi đều phụ bố nhưng thật ra là có cớ nghịch đất với rơm rạ. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn cay xè nơi khóe mắt. Mấy đợt mưa bão, bố mẹ lại dắt díu chị em tôi sang nhà hàng xóm xin ngủ nhờ vì sợ nhà bị sập.
Bố mẹ tôi đều thuần nông, công việc tuy vất vả, khổ sở nhưng lại không kiếm được nhiều tiền. Ngoài vụ lúa, ông bà lại đi làm thêm cho người ta, ai gọi gì làm đó, miễn là có tiền để chị em tôi được đi học. Tôi vẫn nhớ như in vào đầu mỗi năm học, mẹ sẽ chạy đôn chạy đáo hỏi xin sách cũ, đồ cũ cho chị em tôi mặc. Tiền học phí lúc nào tôi cũng đóng sau cùng trong lớp vì nhà không có đủ tiền. Mỗi bữa cơm chỉ có bát canh rau và ít cá đồng mà bố đi giăng câu được. Bát cá đó, bố mẹ nhường cho chị em tôi ăn, còn ông bà chỉ ăn cơm với canh lõng bõng nước mà thôi. Thịt là thứ hiếm hoi và thèm thuồng mà cả tuổi thơ, chị em tôi chỉ ăn được vài lần một năm vào những ngày giỗ, Tết.
Dù nghèo khó, nhà tranh vách lá nhưng bố mẹ luôn khuyên chị em tôi phải cố gắng học hành đến nơi đến chốn. Câu nói của bố đã in sâu vào tiềm thức tôi là: “Chỉ có việc học mới giúp con đỡ khổ như bố mẹ. Bố mẹ khổ cả đời, chỉ mong các con sung sướng, hạnh phúc hơn. Bố mẹ ăn gì, làm gì cũng được, miễn các con chịu học là điều bố mẹ quý nhất rồi”. Vì câu dặn dò chân tình đó mà chị em tôi luôn thuộc top học sinh giỏi của trường và nhận nhiều học bổng học sinh nghèo vượt khó.
Video đang HOT
Ảnh minh họa (Nguồn AI)
Hiện tại, tôi đang là giáo viên một trường cấp 2, còn em gái là bác sĩ. Cuộc sống của chúng tôi khá giả, sung túc hơn rất nhiều. Chị em tôi xây nhà mới, mua sắm đồ đạc hiện đại trong nhà giúp bố mẹ. Hàng xóm đều nói bố mẹ tôi đã đến lúc hưởng phúc nhờ 2 con gái. Nhưng tôi biết, nếu không có bố mẹ, chị em tôi sẽ không có ngày hôm nay.
Dù đã có gia đình riêng và bận bịu công việc nhưng mỗi tuần, chúng tôi đều về nhà ăn cơm với bố mẹ vào ngày chủ nhật. Ngày hôm đó, bất kể ai có mời gọi tiệc tùng gì, chúng tôi đều sẽ từ chối. Với tôi, bố mẹ, gia đình là điều thiêng liêng, bất diệt nhất và tôi không bao giờ vì những thứ phù phiếm bên ngoài mà lãng quên đi những người tôi thương yêu nhất.
Hôm nay là ngày gia đình, chị em tôi mua thức ăn ngon và một cái bánh kem về nhà với bố mẹ. Thấy con cháu về, ông bà mừng lắm, còn hỏi là ngày gì mà có bánh kem. Chúng tôi chỉ cười, bảo là “ngày quan trọng trong một năm với chị em con”. Rồi tôi thắp nến, bố mẹ thổi nến. Cả nhà quây quần bên nhau trong sự vui vẻ, ấm cúng. Bố nói một câu mà tôi thổn thức: “Ngày các con đoàn tụ về nhà luôn là ngày bố mẹ hạnh phúc nhất”.
Lúc dọn dẹp, tôi nhìn thấy lưng bố đã còng xuống, mặt mẹ đầy nếp nhăn mà trong lòng không khỏi đau đớn. Thời gian bố mẹ còn ở với chị em tôi dường như càng ngắn lại, trong khi chúng tôi vẫn chưa kịp báo hiếu đủ. Tôi chỉ mong bố mẹ khỏe mạnh mãi mãi, để chị em tôi còn có mái ấm gia đình trọn vẹn, có nơi đi chốn về bình an trước những giông tố của cuộc đời này. Ước mong lớn nhất của tôi chỉ đơn giản có thế thôi.
Tuổi già ốm đau con cháu ít tới thăm, tôi tuyên bố một điều các con tranh nhau chăm sóc
Nhìn các con nịnh nọt, tranh nhau chăm nom mà lòng tôi đau thắt vì buồn.
Tôi năm nay gần 70 tuổi, các con đã lập gia đình hết, tôi cháu nội cháu ngoại đủ cả. Khi về già tôi đã cảm thấy mạn nguyện khi cuộc đời mình đã chăm lo đầy đủ cho các con, không ai hư hỏng, đều đã trưởng thành. Ai nhìn vào cũng nói tôi thật có phúc, con cháu đuề huề, đông vui.
Sống những tháng ngày an nhàn, thảnh thơi, tôi chỉ chú ý đến chuyện ăn uống, tập thể dục để giữ sức khỏe. Nhưng cũng không nằm ngoài quy luật của tuổi già, sức khỏe yếu đi và phát bệnh. Nửa năm qua, tôi thường xuyên đau ốm. Vợ tôi mất cách đây 5 năm, nên tôi sống cảnh một mình, con cháu thỉnh thoảng qua chơi.
Lúc tôi đau ốm, thui thủi một mình, con cháu ít qua lại phần vì ở xa, phần vì bận việc. Tôi cũng đành cố gượng để tự chăm sóc mình, nhiều lúc cũng tủi thân vì không có người bên cạnh. Con cháu cũng tìm mọi cách như phân chia nhau tới chăm sóc, mua sắm đồ ăn... Nhưng cũng chỉ được một thời gian rồi đâu lại vào đấy, cảm thấy phiền phức nên tôi nói với các con để tôi chủ động mọi việc.
Cũng may, còn có tình làng nghĩa xóm, mọi người cũng thường xuyên qua thăm hỏi, động viên, tôi cũng nhờ vả được một số việc. Với lại, bây giờ mọi thứ cũng tiện, mua gì chỉ cần gọi điện thoại là người ta mang đến tận nhà. Chỉ có đi khám ở bệnh viện là tôi cần nhờ đến các con đưa đi. Những thứ khác, tôi có đau yếu cũng cố để làm được.
Nỗi buồn khi tuổi già con cháu bận việc ít khi tới thăm. Ảnh minh họa
Điều khiến tôi buồn và cô đơn là con cháu dạo này càng ít qua thăm, mặc cho sức khỏe tôi dần yếu đi. Có lần tôi còn nghe thấy các con của mình hẹn nhau ra một chỗ để trách móc, quy kết trách nhiệm cho nhau. Trong khi tôi không bắt ai phải nuôi, chăm sóc tôi. Những tưởng tuổi già, nhờ vả vào các con, giờ lại thành ra như thế này.
Cách đây 2 tuần, nhân dịp giỗ mẹ, các con của tôi tề tựu rất đông vui. Đã lâu rồi nhà tôi mới ấm áp, tràn đầy tiếng cười nói, tôi hạnh phúc lắm. Nhưng lại thoáng buồn vì khi mà con cháu rời đi, tôi lại một mình. Các con cũng muốn đón tôi về chăm sóc, nhưng tôi cũng ngại, bởi sống nhà con hàng ngày đối diện với dâu, rể, rất dễ rơi vào tình cảnh vì mình mà vợ chồng các con lục đục.
Lo xa cho tương lai, tôi bèn họp gia đình, trước mặt con cháu đầy đủ, tôi tuyên bố: " Bây giờ bố già yếu rồi, chắc cũng không sống được lâu nữa. Bố muốn làm trước một chuyện đó là chia thừa kế trước cho các con. Bố sẽ chia đều hết cho các con, để không ai chịu thiệt thòi. Tạm thời chỉ làm thủ tục chia trước, khi nào bố mất thì các con làm gì thì làm với phần đất của mình".
Nghe tôi nói xong, các con tôi tỏ ra vui mừng lắm. Từ hôm đó đến nay, các con tôi về thăm bố nhiều hơn, mua quà, chăm sóc cho bố. Tôi cũng nghĩ các con đã nhận ra cần phải có hiếu với bố bởi tôi cũng không sống được bao lâu nữa. Nhưng rồi cũng lại tự buồn, liệu có phải vì được chia đất mà thay đổi thái độ như vậy.
Trước sau gì tôi cũng ra đi và nếu như không chia cho các con trước, có thể dẫn đến tranh giành giữa các con. Tôi có nên làm thế không? Bởi trong tôi bây giờ đang ngổn ngang trước những lựa chọn. Hãy cho tôi lời khuyên!
Phát hiện nàng dâu có con riêng, mẹ chồng nói mấy câu khiến tôi đau xót Khi biết tôi từng có con riêng, mẹ chồng rất sốc. Bà quyết ngăn cản việc tôi tìm kiếm, đến nhận lại đứa con mà tôi đã cho đi từ lúc mới lọt lòng. Hơn 10 năm trước, tôi yêu và trao thân cho gã đàn ông bội bạc nên trót mang thai ngoài ý muốn. Lúc phát hiện mình có thai, tôi...