Nhắc nhở chồng tiết kiệm để sinh con, tôi nhận lại câu trả lời như sét đánh ngang tai
Ban đầu, tôi cũng thích thú với lối sống phóng khoáng, vô tư lự của anh, nhưng dần dần tôi cảm thấy lo lắng.
Tôi luôn biết Lực là người thích hưởng thụ, từ lúc mới quen nhau, anh đã thể hiện rõ điều đó. Làm được bao nhiêu, anh tiêu hết vào những bữa ăn trong các nhà hàng sang trọng, những chuyến du lịch đắt đỏ và cả những món đồ hiệu có giá trên trời. Ban đầu, tôi cũng thích thú với lối sống phóng khoáng, vô tư lự của anh, nhưng dần dần, khi cuộc sống vợ chồng ngày càng đi vào ổn định, tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Bằng chứng rõ ràng nhất về cách tiêu tiền của anh là chuyến du lịch đến Châu Âu năm ngoái. Anh không ngần ngại chi một khoản lớn để thăm thú từ Paris đến Rome, mà không hề để ý đến tài khoản ngân hàng đang cạn kiệt. Kỳ nghỉ không chỉ đầy ắp kỷ niệm mà còn là khoản nợ tín dụng khi trở về.
Một lần khác, trong cuộc tụ họp nhóm, chúng tôi cùng ăn tối trong nhà hàng, anh đã lên tiếng sẽ bao toàn bộ chi phí bữa ăn để thể hiện sự phóng khoáng và có tiền của mình. Dường như không tháng nào anh không mua một món đồ mới cho bộ sưu tập giày của mình, mỗi đôi giày có giá ngang ngửa nửa tháng tiền nhà.
Chồng nói rằng mình kiếm được tiền để hưởng thụ chứ không phải để vào két sắt. (Ảnh minh họa)
Khi tôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh về việc nên tiết kiệm hơn cho tương lai, anh chỉ cười và nói rằng: “Cuộc sống thì ngắn ngủi, sao phải lo lắng về ngày mai chứ? Nay được ăn chắc gì mai đã có mà ăn, thế nên cứ tận hưởng đi em”. Anh không hề hiểu nỗi lo của tôi. Tôi lắc đầu thở dài: “Chúng ta không tiết kiệm thì sau này có con sẽ thế nào? Chi phí nuôi dưỡng 1 đứa trẻ lớn lắm”.
Video đang HOT
Anh phẩy tay bảo tôi: “Ôi dào, em đừng lo, sau có con thì mình bớt đi du lịch lại, lấy tiền đó lo cho con là được mà”.
Cách anh giải quyết mọi vấn đề tôi đưa ra rất chóng vánh nhưng chẳng có gì là đáng tin cả. Giờ trong tay không có khoản tiết kiệm lớn nào, cứ làm đến đâu tiêu đến đấy thế này thì sau có việc cần gấp thì biết làm sao? Chồng tôi lại chốt 1 câu như sét đánh ngang tai: “Đi vay”. Ý của anh là cứ vay rồi làm trả, vay anh em bạn bè người thân hoặc vay ngân hàng. Anh chẳng lo lắng nếu công việc không suôn sẻ thì lấy gì trả nợ?
Cuộc tranh cãi bắt đầu từ đó. Cứ mỗi lần tôi đề cập tới việc tiết kiệm là anh lại chống chế rằng mình kiếm được tiền để hưởng thụ chứ không phải để vào két sắt hay nằm im trong tài khoản. Cứ thế này thì tôi thật sự không dám sinh con cho anh!
Vợ đi chăm em gái đẻ 3 ngày về, từ tháng đó tôi vội đưa sạch tiền lương, không giữ lại đồng nào
Trước đó, hàng tháng tôi chỉ đưa cho vợ đủ tiền đi chợ thôi. Cô ấy ở nhà cần gì mua sắm, còn lại tôi gửi ngân hàng tiết kiệm, tự mình quản lý.
"Anh ơi vợ em đang đòi ly hôn. Chỉ ở nhà trông con, chăm sóc nhà cửa và bố mẹ chồng thôi mà còn dở chứng xách đồ về ngoại rồi. Vợ em bảo không muốn làm osin không công nữa, còn bị chồng coi thường". Đó là lời than vãn của một cậu em đồng nghiệp làm cùng công ty tôi. Tôi nghĩ mà cũng thấy bực thay cậu ấy. Chồng gánh vác kinh tế hết, vợ cậu ta chỉ ở nhà thôi, vậy mà cũng đòi hỏi nhiều quá!
Tôi cũng làm đang làm như cậu ta, hàng tháng chỉ đưa cho vợ đủ tiền đi chợ thôi. Cô ấy ở nhà cần gì mua sắm, còn lại tôi gửi ngân hàng tiết kiệm, tự mình quản lý. Tôi khuyên cậu đồng nghiệp cứ để vợ ở nhà ngoại một thời gian cho sáng mắt ra. Lúc ấy hãy nói chuyện lại, chắc chắn vợ cậu ấy sẽ biết sợ mà không đòi hỏi nữa.
Vợ đi vắng, tôi ở nhà với 2 đứa con và mẹ. (Ảnh minh họa)
Sau cuộc nói chuyện với cậu đồng nghiệp 1 tuần thì vợ tôi vắng nhà 3 ngày vì em gái cô ấy sinh con. Mẹ vợ dưới quê đang ốm, tôi đành chấp nhận để vợ vắng nhà. Con trai nhỏ 2 tuổi chưa gửi trẻ, con gái lớn 3,5 tuổi đã đi học mẫu giáo, cũng vì sinh dày mà vợ tôi ở nhà suốt mấy năm nay. Mẹ tôi hay ốm nên tôi cũng thích như vậy, có người chăm con, chăm mẹ được yên tâm.
Vợ đi vắng, tôi ở nhà với 2 đứa con và mẹ. Ban đầu tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản nhưng chỉ sau 3 ngày (2 ngày cuối tuần và tôi phải xin nghỉ làm thêm 1 ngày) thì tôi đã bàng hoàng nhận ra một sự thật. Từ trước đến nay tôi đã quá sai lầm!
Suốt 3 ngày ấy, tôi chạy như con thoi chăm 2 đứa con và mẹ đang bị ốm. Tôi hết nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ, dỗ con nhỏ xong đến đứa lớn cũng khóc, giải quyết tranh chấp giữa hai đứa trẻ cũng đủ mệt đứt hơi. Lúc cả 2 đứa cùng lăn ra ăn vạ mới thật bất lực, rồi chúng nghịch ngợm bày bừa ra nhà, tôi vừa dọn đau hết lưng 5 phút sau lại đâu đóng đấy. Dỗ con ngủ, bón con ăn, tắm cho chúng, dẫn chúng đi chơi, tôi quay cuồng đến chóng mặt với 2 đứa con mà chẳng xong. Chưa nói còn mẹ tôi cũng cần trông nom, nấu ăn riêng cho bà, đêm hôm trông chừng bà có việc cần.
Ngày mệt ngoài, đêm tôi cũng chẳng ngủ yên với 2 đứa con khi chúng khóc quấy, đòi ăn sữa đêm, đi vệ sinh... Chỉ sau 3 ngày vợ đi vắng, tôi như muốn kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Lúc ấy tôi mới sâu sắc thấm thía vợ phải vất vả thế nào. Tôi là đàn ông sức dài vai rộng mà còn không chịu nổi, cô ấy phụ nữ nhỏ nhắn mà mấy năm qua ngày nào cũng như vậy chẳng ngơi nghỉ.
Nghĩ đến cậu đồng nghiệp bị vợ bỏ, tôi vừa lo sợ lại thấy áy náy với vợ... (Ảnh minh họa)
Số tiền tôi đưa cho vợ chỉ là tiền chợ búa, chi tiêu hàng tháng cho cả nhà thôi. Công sức vợ bỏ ra chăm con, quán xuyến việc nhà và chăm mẹ tôi chưa hề có. Nếu thuê người ngoài, tôi vẫn phải đưa tiền để họ mua đồ nấu nướng trong nhà cho gia đình mình. Từng ấy công việc, dọn dẹp, nấu ăn, trông hai đứa trẻ con và một người già ốm bệnh, riêng tiền công cũng cỡ 10 triệu/tháng.
Như vậy là vợ tôi đang làm không công mọi việc. Vậy mà tôi còn coi thường cho rằng cô ấy không kiếm ra tiền, chỉ ở nhà ngửa tay chờ chồng mang tiền về. Giờ vợ đi làm, chúng tôi sẽ phải thuê người và tôi làm sao có thể tiết kiệm được tiền như hiện tại? Tôi đúng là quá ích kỷ và vô tâm, một sự thật hiển nhiên như vậy cũng không nhìn ra. Cũng may có khoảng thời gian vợ đi vắng, 3 ngày ngắn ngủi mà tôi đã tỉnh ngộ.
Nghĩ đến cậu đồng nghiệp bị vợ bỏ, tôi vừa lo sợ lại thấy áy náy với vợ nên quyết định từ tháng sau sẽ đưa hết sạch tiền lương cho cô ấy giữ, không chừa lại đồng nào. Để vợ biết tôi ghi nhận công lao của cô ấy và để vợ được an ủi, yên tâm phần nào... Tôi làm vậy có đúng không?
Nợ 15 triệu cả năm còn chưa trả, nghĩ đến Tết cặp vợ chồng ở Hà Nội lo phát sốt Vay bạn 15 triệu, hẹn bạn từ mùa xuân năm ngoái rằng Tết này trả. Nhưng đến giờ cũng là tháng cuối năm rồi, sắp sang cái Tết nữa, tôi vẫn chưa xoay được tiền trả bạn và bắt đầu lo ngay ngáy. Đầu năm ngoái, Tết vừa xong, tiền đã tiêu hết nhưng lại có việc quan trọng, tôi lo quá liền...