Nhà cô ta nghèo, gương mặt không có gì nổi bật, tại sao lại ve vãn được chồng tôi?
Tôi đã lầm khi nghĩ anh sẽ quỳ xuống chân tôi và xin tha thứ, nhưng anh đã không làm thế.
Có lẽ trên đời này không ai khổ như tôi, đã chứng kiến cảnh chồng ngoại tình còn bị chỉ trích là do mình mà chồng mới đổ đốn. Chẳng lẽ chồng ngoại tình cũng là do tôi không làm tròn trách nhiệm của người vợ hay sao?
Chồng tôi không phải người tài giỏi gì cho cam, cũng chỉ là một nhân viên nhà nước quanh năm làm trong văn phòng nhỏ bé mà thôi. Trong khi đó tôi là một người phụ nữ thành đạt, tôi điều hành một công ty riêng và có một nền tảng tài chính vững chắc.
Nói cho công bằng thì tất cả tài sản của chồng đều do tôi gây dựng, ngay cả căn nhà mà vợ chồng con cái chúng tôi đang sống hay nơi ăn chốn ở của bố mẹ chồng cũng từ tay tôi mà ra. Chứ đợi đến vài đồng lương của chồng thì biết bao giờ chúng tôi mới có chốn đi về của riêng mình đây?
Vậy mà chồng và bố mẹ chồng tôi biết một không biết hai. Đã ăn ở trên đồng tiền của tôi nhưng vẫn tỏ ra thanh cao. Mà nhất là mẹ chồng tôi, hàng ngày tôi đi làm đã rất bận rồi. Vậy mà bà vẫn không thôi ca thán rằng tôi phải chăm lo cho chồng. Được cái này mất cái kia, nếu chồng tôi mà tài giỏi như người ta thì tôi cũng chẳng việc gì phải lăn lộn thương trường cả.
Nếu chồng tôi mà tài giỏi như người ta thì tôi cũng chẳng việc gì phải lăn lộn thương trường cả. (Ảnh minh họa)
Có quá nhiều thứ không ngờ xảy ra với tôi. Đầu tiên đó là chồng tôi ngoại tình, mà người anh ngoại tình lại là cô giáo dạy kèm của con trai tôi. Tôi phát hiện khi tối ru con ngủ, con tôi mới thủ thỉ: “Con thấy bố thương cô giáo. Bố ôm cô chặt lắm.”. Trẻ con chẳng bao giờ nói dối. Tôi tìm hiểu và phát hiện họ đã qua lại cả năm nay. Vậy mà tôi như con ngốc, mỗi tháng tôi còn trả thêm tiền cho cô ta và đi đâu cũng mua đồ làm quà tặng. Chính tôi lại là người tiếp tay cho họ ngoại tình.
Tôi rất tức giận, cô ta không có gì hơn tôi cả. Nhà cô ta nghèo, khuôn mặt cô ta cũng không có gì nổi bật tại sao cô ta lại ve vãn được chồng tôi như thế? Tôi đã ngay lập tức gọi điện cho mẹ chồng để mong bà đứng về phía mình và tình cách giải quyết.
Video đang HOT
Vậy nhưng khi tôi thông báo với mẹ chồng là con trai bà đã ngoại tình. Mẹ chồng tôi không thấy xấu hổ thay con trai mình mà còn thản nhiên nói những lời này với tôi: “Mẹ đã dặn con trước rồi. Cái mà một người đàn ông cần là một mái ấm.”. Tưởng được mẹ chồng bảo vệ và giáo huấn chồng ai ngờ bà lại quay sang trách móc tôi, tôi lên xe về một mạch vì quá thất vọng.
Tôi đã làm to chuyện sau khi về nhà và thấy chồng đang chơi với con. Tôi gào lên và xông vào đánh anh. Đáp lại tất cả sự bực tức của tôi, anh xin tôi hãy bình tĩnh để anh có quyền được nói. Nhưng những gì mà anh nói đã ghim vào tim tôi: “Cô ỷ cô làm ra tiền rồi không xem tôi là gì cả. Tôi không cần tiền, tôi cần một người vợ biết tôn trọng tôi. Hàng ngày cô không biết chồng mình ăn gì, mặc gì thậm chí cô cũng chẳng cần biết tôi có khỏe hay không, công việc của tôi cô cũng xem thường.”.
Tôi đã lầm khi nghĩ anh sẽ quỳ xuống chân tôi và xin tha thứ, nhưng anh đã không làm thế. (Ảnh minh họa)
Tôi đã không tôn trọng anh cái gì? Từng thứ anh dùng, đều là tiền của tôi. Tôi đi làm sớm về muộn, mệt mỏi ở nơi làm chẳng lẽ không thể giúp tôi giải tỏa một chút hay sao? Tôi có càu nhàu một chút, vô tâm một chút chung quy lại cũng chỉ vì áp lực, tất cả đều gì cái gia đình này còn gì nữa?
Mà kể cả tôi có sai đi chăng nữa thì việc chồng ngoại tình là điều không thể chấp nhận được. Nhưng tôi vốn là người mạnh mẽ, tôi không thể quỵ lụy cầu xin anh quay lại. Vì thế tôi đã muốn anh can tâm tình nguyện về bên tôi.
Tôi đã đưa đơn ly hôn ra và trong tờ giấy ly hôn, tôi đề nghị tất cả tài sản sẽ thuộc về tôi, ngay cả đứa con. Tôi đã lầm khi nghĩ anh sẽ quỳ xuống chân tôi và xin tha thứ, nhưng anh đã không làm thế. Anh ký đơn và bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của tôi.
Tôi cứ tưởng chồng tôi sẽ bỏ đi một vài ngày, nhưng đến gần tháng nay anh chẳng về nhà. Bây giờ tôi rất sợ, tôi sợ sẽ mất chồng và hạnh phúc tôi gìn giữ bấy lâu. Tôi không biết chồng tôi và cô gái kia yêu nhau đến đâu, Nhưng tôi không hiểu mình sai ở chỗ nào? Một người phụ nữ thành đạt, mọi người đều ao ước có cuộc sống như tôi. Tại sao tôi lại đi đến nông nỗi này chứ? Các bạn là những người ngoài cuộc, xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo TTVN
Khốn khổ vì chồng kiếm được quá nhiều tiền!
Lương tháng của tôi chỉ bằng một buổi nhậu của chồng mà thôi.
Tôi năm nay 32 tuổi, là giáo viên mầm non của một trường tư thục. Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hiểu, giáo viên mầm non vất vả, phải đi sớm, về muộn và thu nhập thế nào rồi. Nhưng quan trọng là tôi yêu nghề, muốn gắn bó và theo nghề đến cùng.
Còn chồng tôi thì ngược lại, anh là chủ một trung tâm môi giới nhà đất nên làm ăn cũng tương đối. Chỉ sau 4 năm kết hôn, vợ chồng tôi có thể mua được nhà thủ đô, được xe hơi để đi lại. Tôi cũng thừa nhận anh là trụ cột kinh tế và một tay lo cho vợ con cuộc sống sung túc.
Bản thân tôi suốt chừng ấy năm luôn ghi nhận công sức của chồng, chưa khi nào phàn nàn một lời hay phủi bỏ công lao của anh. Chỉ có điều, anh làm ra tiền nên quá coi thường công việc và sự hi sinh của vợ.
Công việc của tôi đòi hỏi phải ra khỏi nhà từ rất sớm và về muộn hơn vì phải đón và trả trẻ. Tuy nhiên, trường khá gần nhà nên tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
Dù bận việc ở trường, tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
(Ảnh minh họa)
Nhiều hôm, thấy tôi cứ tất tả, vội vã với công việc, chồng nói hay nghỉ việc ở nhà trông con. Nhưng tôi từ chối vì tôi muốn có một công việc, muốn được lao động mà không phải phụ thuộc quá nhiều vào anh. Chồng không buộc tôi phải nghỉ ngay nhưng lúc nào anh cũng cằn nhằn nói tôi không có thời gian cho gia đình. Nếu chỉ là lời nói bình thường thì tôi có thể bỏ qua, nhưng giọng anh đầy miệt thị, khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cách đây vài ngày, trường tôi tổng dọn vệ sinh nên tôi về muộn, có nhờ chồng đón con gái lớn (cháu học tiểu học), còn con nhỏ thì ở lại trường cùng tôi. Nhưng chồng cáu gắt: "Công với chả việc, lương ba cọc ba đồng mà mất thời gian quá. Em tự lo đi, em nói em đảm đương được mọi việc mà". Nói rồi, anh không những không đón con hộ mà còn đi nhậu nhẹt với bạn đến tận khuya.
Khi anh về, tôi có hỏi sao tôi đã nhờ rồi mà anh không đón con, thì anh nổi cáu nói: "Ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi, thích đi làm thì tôi không cấm, nhưng con cái phải lo được. Còn nếu không đón được con thì nghỉ việc đi, ở nhà tôi nuôi cả 3 mẹ con".
Quá ấm ức trước thái độ của chồng, tôi có nói lại mấy câu đại loại như, tôi muốn tự lập kinh tế, muốn có công việc cho bằng mọi người, không muốn phụ thuộc vào anh... Thì anh lại cười khẩy mà nói: "Tự lập kinh tế ư? 4 triệu của cô có đủ tiền ăn sáng, xăng xe với phấn son không? Lương của cô làm cả tháng chỉ bằng một buổi nhậu của tôi mà thôi. Từ mai nghỉ ở nhà đi nhé".
Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chồng đang coi thường mình, coi thường công việc mà tôi thích nên thấy tự ái vô cùng. Tôi nói "4 triệu cũng là tiền, là công sức của tôi. Anh không cần thì thôi đừng chê bai nó". Chỉ đợi tôi nói lại là chồng lại tiếp lời không nghỉ: "Vâng, 4 triệu đối với cô là cao, là tiền, còn đối với tôi thì chả là cái gì hết".
Nghe những lời ấy của chồng, tôi bật khóc vì cay đắng. Tôi cảm thấy rằng chưa khi nào anh cảm thông cho công việc, suy nghĩ của tôi cả. Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi.
Mấy ngày qua, chồng tôi lại cương quyết hơn, nói tôi nghỉ việc để ở nhà nội trợ và lo cho con cái. Tôi thực không muốn một chút nào, nhưng cứ nghĩ đến mỗi lần xích mích, anh lại mạt sát, miệt thị và coi thường mình thì tôi lại muốn nhắm mắt đồng ý cho yên ổn.
Theo mọi người tôi có nên nghỉ việc ở nhà nội trợ trông con cho chồng để yên thân không?
Theo Tintuc
Nếu có kiếp sau, tôi muốn được làm đàn ông Tôi không muốn bỏ ra hàng tiếng đồng hồ chỉ để ngồi trang điểm gương mặt, cảm thấy mệt khi phải bỏ ra hàng mấy tiếng đồng hồ chỉ để chọn vài bộ váy áo. Ảnh minh họa Từ nhỏ, tôi đã không quan tâm đến giới tính của mình và cho đến khi lớn khôn cũng thế. Tim tôi vẫn rung động,...