Nhà chỉ có 2 chị em, mẹ đẻ muốn tôi bán nhà trả nợ tiền cho e trai thua lô đề gần 2 tỷ
Bà quay sang cầu cứu tôi. Bà nói, chị em tôi là lẽ sống của bà. Nếu lần này em tôi có mệnh hệ gì, bà cũng chẳng thiết tha sống. Vì vậy bà muốn tôi giúp em.
Đây là lần đầu tiên tôi viết những dòng chia sẻ, tâm sự lên báo. Quả thật, tôi quá bế tắc nên mới phải phiền các độc giả tư vấn giúp tôi. Gia đình tôi có 2 chị em. Sau tôi là em trai, kém tôi 5 tuổi. Bố tôi mất sớm nên mình mẹ nuôi 2 chị em rất vất vả. Dù trong căn nhà thiếu vắng người cha, mẹ tôi vẫn nỗ lực không ngừng để chăm lo cho 2 chị em tôi lớn lên.
Tôi biết ơn mẹ vì điều đó. Vì vậy tôi hứa với lòng mình, sau này có điều kiện sẽ báo đáp, chăm sóc cho bà những ngày tháng về già.
Vậy nhưng cuộc sống không đơn giản như tôi nghĩ. 22 tuổi tôi kết hôn. 5 năm sau, chúng tôi ly hôn vì những bất đồng không thể hàn gắn. Sau ly hôn, chồng cũ chia cho tôi một khoản tiền để nuôi con. Tôi dùng số tiền đó và vay mượn thêm người thân, bạn bè để mua một căn hộ chung cư nhỏ, hai mẹ con sống cùng nhau.
Về phần mẹ tôi, vì thương con thiếu vắng người cha nên bà rất chiều chuộng các con, đặc biệt là đối với em trai tôi. Ngay từ nhỏ, em đã được bao bọc, yêu chiều nên rất chểnh mảng học hành.
Không chỉ vậy em còn tụ tập với đám bạn bè ăn chơi chơi bời lêu lổng. Mới 15 tuổi, em đã bỏ nhà đi cả tháng trời khiến mẹ tôi bạc tóc đi tìm. Nhưng mẹ vẫn không nghiêm khắc khiển trách, dạy bảo khiến em càng ngày càng trở nên rất tệ.
Khi tôi có gia đình riêng, em vẫn chưa chịu trưởng thành. Nhìn mẹ khốn khổ vì em, tôi thực sự rất giận. Nhiều lần tôi trách mắng khiến em “từ mặt” cả chị gái. Chị em tôi đã rất lâu rồi không có cuộc nói chuyện nào tử tế ngoài những lời cãi cọ, xô xát.
Video đang HOT
Một ngày, mẹ tôi bàng hoàng khi nghe tin em “vỡ nợ” đến hơn 2 tỷ đồng chỉ vì chơi lô, đề. Điều đặc biệt là trong suốt quá trình trở thành một con “ma lô đề”, em tôi rất kín tiếng, tìm mọi cách để che mắt mẹ. Đến khi khoản tiền nợ quá lớn, lãi mẹ đẻ lãi con và rồi cái ngày số tiền đó nằm ngoài khả năng chi trả, chủ nợ dồn dập gọi điện thoại và tìm đến tận nhà yêu cầu trả cả gốc lẫn lãi kèm những lời đe dọa, mọi chuyện mới vỡ lẽ.
Mẹ tôi ngất lên ngất xuống trước khoản tiền lớn. Em tôi quỳ sụp, xin mẹ cứu giúp. Nếu không trả, em sẽ khó có đường sống. Mẹ tôi gom góp, vay mượn khắp nơi được 200 triệu đồng nhưng số tiền này không thấm vào đâu.
Cuối cùng, bà quay sang cầu cứu tôi. Bà nói, chị em tôi là lẽ sống của bà. Nếu lần này em tôi có mệnh hệ gì, bà cũng chẳng thiết tha sống. Vì vậy bà muốn tôi giúp em.
Mẹ tôi đề xuất tôi bán căn hộ đang ở để trả nợ cho em tôi. Sau đó, tôi và con gái có thể dọn về nhà mẹ đẻ tôi để sinh sống. Căn nhà cũ là nơi bà có nhiều kỷ niệm với bố chúng tôi. Họ đã trải qua nhiều tháng ngày vất vả nhưng đầy ý nghĩa nên bà muốn giữ lại. Sau này bà mất, bà sẽ để lại nó cho tôi và cháu ngoại.
Bà còn cho rằng, tôi có ăn có học, có công ăn việc làm ổn định, sau này sẽ không phải vất vả. Trong khi đó, em trai tôi đáng thương hơn vì không được dạy dỗ chu đáo, nay em chẳng có gì ngoài đống nợ trên đầu.
Mẹ vừa nói vừa khóc khiến lòng tôi như chết lặng. Tôi giận em trai nhưng lại rất thương mẹ. Nếu tôi không giúp em, mẹ tôi sẽ bán căn nhà nơi bà đang sống. Sau đó, dù có dọn đến ở với tôi, bà vẫn sẽ rất đau lòng.
Nhưng tôi cũng không đành lòng bán căn nhà được mua bởi mồ hôi nước mắt của mình. Lỡ sau mẹ mất, có chuyện gì bất trắc, hai mẹ con tôi chỉ còn nước dọn ra đường ở. Bên cạnh đó, trả nợ lần này cho em tôi, chắc gì nó đã bỏ ham mê cờ bạc, tu chí làm ăn?
Xin độc giả cho tôi lời khuyên sáng suốt nhất trong tình huống này. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Mẹ nuôi muốn tôi báo hiếu bằng cách trở thành con dâu mẹ
Mẹ tôi đến với cha tôi khi đã ở tuổi lỡ thì còn cha hơn 60 tuổi. Họ có đăng kí kết hôn nhưng trong con mắt gia đình bên nội và những người con riêng của cha, tôi vẫn là đứa trẻ vô thừa nhận.
Khi tôi lên 12 tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh, vài năm sau cha tôi cũng mất vì già yếu. Tôi trở thành trẻ mồ côi, con đường học hành tưởng chừng phải bỏ dở vì gánh nặng mưu sinh.
Nhưng đúng lúc tôi tưởng phải nghỉ học thì mẹ nuôi tôi xuất hiện. Gia đình mẹ giàu có, nhà neo người. Qua một vài kênh thông tin kêu gọi từ thiện, mẹ đến tìm tôi, muốn nhận nuôi tôi. Mẹ nói mẹ chỉ có một đứa con trai, đang muốn có thêm một cô con gái. Tôi về ở với mẹ, mẹ sẽ lo cho tôi đầy đủ. Và tôi, tự nhiên lại thành đứa trẻ có gia đình.
Mẹ nuôi tôi không có chồng, chỉ có một cậu con trai. Mẹ buôn bán kinh doanh, kinh tế dư giả. Sự thật như mẹ nói, mẹ đã chăm lo cho tôi đủ đầy, nuôi dạy tôi một cách nghiêm khắc. Mẹ dạy tôi cả cách chăm sóc anh trai. Anh ấy là một người bị thiểu năng trí tuệ nhẹ, không nhanh nhẹn như người bình thường.
Thời gian qua đi, tôi lớn lên, không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn. Tôi tốt nghiệp đại học, đi làm, bắt đầu có những mối quan hệ khác. Nhưng mẹ kiểm soát các mối quan hệ của tôi rất chặt đặc biệt là quan hệ khác giới, nhiều lần còn lén kiểm tra điện thoại, tủ cá nhân của tôi. Mẹ luôn nói xã hội bây giờ người xấu thì nhiều, người tốt thì ít, với đàn ông cần tránh xa cảnh giác.
Tôi luôn nghĩ rằng mẹ lo lắng cho tôi nên mới làm vậy. Cho đến một hôm, có một cậu bạn đồng nghiệp mà tôi có cảm tình đưa tôi về nhà sau buổi liên hoan muộn ở công ty. Có lẽ mẹ đã đợi ở cổng từ lâu, vừa thấy tôi và cậu ấy về đã lao ra mắng chửi tôi con gái mà đi khuya là hư hỏng này nọ khiến cả cậu bạn và tôi đều khó xử.
Mẹ nói mẹ đã từng bị đàn ông lừa dối, mọi đàn ông trên đời đều không đáng tin. Mẹ không muốn tôi khổ sở. Nhưng điều cuối cùng tôi nhận ra chính là mẹ đã "dành phần tôi" cho một người, đó là con trai mẹ.
Mẹ nói ra điều đó khi trải qua một trận ốm. Đời mẹ sinh ra một đứa con trai sau khi bị người tình phụ bạc. Mẹ lao vào làm ăn, kiếm tiền, lo cho anh ấy tất cả, nhưng mẹ chưa bao giờ yên tâm về anh.
Ngay từ khi nhận nuôi tôi mẹ đã có những kế hoạch của riêng mình: Nuôi dạy tôi thật tốt, bằng cả vật chất và tinh thần để sau này tôi sẽ thay mẹ lo cho anh. Nhưng chăm lo với tư cách em gái vẫn chưa đủ, mẹ muốn tôi làm vợ anh.
Đối với tôi, đây là một cú sốc bởi chưa từng nghĩ đến. Mẹ nói: "Mẹ tuy không sinh ra con, nhưng mẹ đã nuôi dưỡng con cho đến bây giờ. Con có thể đền đáp chút công ơn này cho mẹ thỏa lòng không? Mọi tài sản mẹ cả đời dành dụm sau này sẽ là của con hết". Tôi biết ơn mẹ bởi công nuôi dưỡng, cũng thương anh như anh trai của mình. Nhưng làm vợ anh thì tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi đã tránh mặt mẹ nhiều ngày sau buổi nói chuyện đó. Nếu không có mẹ thì tôi đã không có ngày hôm nay. Nếu không có mẹ thì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo khổ dở dang học hành. Không có mẹ thì tôi đã không có những tháng ngày được chăm sóc ấm êm, học hành tử tế. Công ơn ấy tôi phải đáp đền, nhưng đáp đền bằng cách mẹ muốn ư?
Tôi là một cô gái bình thường, biết mơ mộng biết yêu đương. Tôi đã có tình cảm với một người, dù chưa đậm sâu nhưng mọi thứ đang bắt đầu chớm nở. Tôi muốn yêu và được yêu, được sống với người đàn ông mình sẽ lựa chọn.
Sẽ thế nào nếu tôi chấp nhận làm con dâu của mẹ? Sẽ thế nào nếu tôi khước từ mong muốn của mẹ?
Đã mấy lần tôi nung nấu ý định rời khỏi nhà, tôi đã đủ lông đủ cánh để tự lo cho mình rồi. Nhưng tôi không đủ dũng cảm. Nếu tôi làm như vậy có phải là quá vong ân bội nghĩa, quá nhẫn tâm vô tình? Nhưng tôi thật sự không cam tâm làm con dâu của mẹ.
Khi tôi và bố mẹ chạy vội sang nhà anh trai thì bàng hoàng thấy đứa bé sơ sinh đỏ hỏn nằm trong giỏ Đã 6 ngày rồi chị dâu chưa về nhà, anh trai sống như người mất hồn, bố mẹ tôi thật không biết phải làm sao nữa? Anh chị tôi sống tình cảm lắm, lấy nhau đã 8 năm rồi mà chưa bao giờ nghe thấy tiếng hai người cãi nhau. 2 con của anh chị cũng rất ngoan và đẹp giống y như...