Nhà bị xiết nợ, mẹ chồng há mồm khi cô con dâu tiết lộ tài khoản ngân hàng
Thậm chí sau khi Liên về làm dâu thì mẹ chồng cô cho ô sin nghỉ việc luôn rồi bắt Liên phải nghỉ việc ở nhà.
Liên lấy Hùng đến nay đã được gần 2 năm, từng ấy thời gian làm dâu nhưng Liên không được may mắn như bao người khi trong mắt mẹ chồng thì cô chỉ là cái gai to tướng muốn nhổ đi. Liên vẫn còn nhớ ngày đó khi cô theo Hùng về ra mắt gia đình anh để bàn chuyện cưới xin thì chưa kịp nói câu gì mẹ chồng Liên đã chỉ thẳng tay vào mặt cô rồi quay sang Hùng đay nghiến.
- Đàn bà con gái chết hết rồi hay sao mà mày đi rước loại nhà quê này về hả? Tao nuôi mày khổ cực mấy chục năm, ít ra mày cũng phải cưới đứa nào tử tế chứ?
Nghe được những lời nói ấy của mẹ chồng Liên chỉ biết bật khóc, nếu như lúc đó không mang thai thì cô cũng sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân đó. Và rồi sau khi cấm cản không được nên mẹ chồng Liên cũng gật đầu đồng ý làm đám cưới, vậy nhưng đồng ý là đỡ bàn dân thiên hạ xì xào chứ thực ra mẹ chồng Liên không coi cô ra gì. Cuộc sống sau hôn nhân của Liên áp lực và mệt mỏi vô cùng khi cô cố gắng trở thành dâu hiền vợ đảm bao nhiêu thì mẹ chồng vẫn xoi mói và chửi bới cho bằng được.
Thậm chí sau khi Liên về làm dâu thì mẹ chồng cô cho ô sin nghỉ việc luôn rồi bắt Liên phải nghỉ việc ở nhà.
- Con cũng có công việc của mình, sao mà nghỉ được thưa mẹ…
- Lương cô được mấy đồng mà đòi đi làm, ở nhà tôi trả cho cô 4 triệu bằng lương của ô sin. Cô cả tháng chẳng kiếm ra được từng ấy đâu…Cô về làm dâu nhà này thì việc nội trợ bếp núc là bổn phận của cô. Không lẽ có con dâu trong nhà mà tôi vẫn phải bỏ tiền ra thuê ô sin.
Không muốn mẹ chồng nàng dâu bất hòa nên Liên cũng gật đầu nghe lời với hi vọng mẹ chồng bớt đay nghiến mình hơn. Vậy nhưng kể từ khi ở nhà làm nội trợ thì Liên suốt ngày bị mẹ chồng hành hạ, thậm chí bà còn cho rằng Liên đã ăn bám lại còn trộm tiền chồng về đưa cho nhà ngoại. Mang bầu sinh con nhưng chưa bao giờ Liên được mẹ chồng quan tâm nấu cho bữa cơm tử tế. Vậy nhưng cô vẫn nhẫn nhịn vì không muốn mang tiếng bất hiếu với mẹ chồng.
Video đang HOT
Thế rồi cho đến một ngày thì đang ăn cơm tối thì gia đình Liên bị một nhóm chủ nợ tiến vào đòi đập phá đồ đạc. Hỏi ra thì mới biết là mẹ chồng Liên chơi cờ bạc dẫn đến thua lỗ nợ nần đến gần 3 tỷ. Vì đòi mãi không chịu trả nên bây giờ chủ nợ thuê xã hội đên đến đập phá. Mẹ chồng Liên hết quỳ lạy bọn chủ nợ xin tha rồi lại đến van xin Hùng lấy tiền trả nợ giúp mình. Và rồi trong cái lúc ấy thì mẹ chồng Liên há hốc mồm không dám tin khi cô con dâu nghèo như Liên đứng ra chi trả nợ nần.
- Hạng nhà quê như cô lấy đâu ra tiền mà đòi trả chứ? Cô đang đùa tôi đấy à?_ Mẹ chồng nói.
(Ảnh minh họa)
- Thế thì mẹ nhầm to rồi. Vì số tiền 3 tỷ đối với con không thành vấn đề…chỉ có điều là mẹ có đủ bình tĩnh để theo con vào ngân hàng rút 3 tỷ không mà thôi? Mẹ cứ cầm lấy trả nợ…đến lúc có thì trả con. Còn không thì con biếu luôn mẹ.
Liên vừa dứt lời thì mẹ chồng run rẩy đến ngã quỵ, bà vẫn chưa tin nên quay sang Hùng hỏi…
- Vợ mày nó trộm tiền mày làm quỹ đen đúng không? Nó thì làm sao có 3 tỷ được chứ?
- Con thì làm gì có tiền mà cho vợ lấy cơ chứ? Lâu nay lương con còn thấp hơn cả cô ấy nữa mẹ à?
- Nhưng vợ mày có đi làm đâu…nó ở nhà bếp núc cơ mà.
- Cô ấy ở nhà, nhưng lương cô ấy kiếm ra là 9 con số đây mẹ ạ. Lâu nay con là người ăn bám vợ…chứ đâu có phải cô ấy cơ chứ? Chẳng qua là cô ấy không muốn mâu thuẫn với mẹ gay gắt hơn nên mới nhịn. Vợ con đã có ý tốt muốn trả nợ giúp mẹ…vậy nên xin mẹ đừng đay nghiến cô ấy nữa. Nhà mình có phúc lắm mới lấy được nàng dâu như cô ấy thưa mẹ.
Nghe con trai nói vậy mà bà mẹ chồng Liên điếng người không dám tin, quả thật đúng là sốc đến mức muốn ngất xỉu. Ngày hôm đó khi theo con dâu vào ngân hàng rút 3 tỷ thì mẹ chồng mới xấu hổ vì hành động lâu nay của mình. Có sẽ sau hôm đó mẹ chồng Liên sẽ có ánh mắt khác về cô….
Theo Thể thao và xã hội
Ở cữ tại quê chồng và nỗi oan khó giải của cô con dâu thành phố
Được vài hôm đã thấy bà thím sang thủ thỉ: "Con N. nó trách cháu đấy. Em chồng về chơi mà chị dâu cứ khinh khỉnh, ru rú ôm con trên phòng chẳng thèm chuyện trò hỏi han"...
ảnh minh họa
Ngày Thảo sinh con trai, gia đình hai bên nội ngoại vui không kể xiết. Sau mấy năm trời chạy chữa khắp nơi, cuối cùng niềm mong ước của vợ chồng Thảo về một thiên thần bé nhỏ cũng đã trở thành sự thật. Những tưởng rằng từ đây cuộc sống của Thảo sẽ toàn niềm vui và tiếng cười, không còn những sự giục giã, những câu gièm pha, những chì chiết bòng gió. Nhưng Thảo thật không ngờ, bên cạnh niềm hạnh phúc còn có nhiều thứ khác đang chờ đợi cô...
Con Thảo chẳng dễ ăn dễ ngủ như con người ta mà lại hay quấy khóc. Lúc Thảo còn nằm viện sau sinh, mẹ đẻ và mẹ chồng đã phải thay phiên nhau bế ẵm suốt đêm. Trong khi đó những bé khác cùng phòng ngủ rất ngon lành, có khóc cũng chỉ một chút rồi thôi. Mỗi buổi sáng, buổi chiều có 2- 3 tiếng bệnh viện không cho người nhà vào, Thảo thấy quãng thời gian ấy thật đáng sợ vì con cứ khóc ngằn ngặt mà những vết khâu của cô đau đớn đến mức không thể tự bế con lên được, đến pha sữa cho con cũng phải cố lết mà đi. Những sản phụ khác trong phòng cứ nhìn Thảo như thể cô là một người mẹ tồi tệ lắm. Dường như cái cảm xúc lâng lâng vui sướng khi nghe tiếng khóc chào đời của con đã bay biến đi đâu mất.
Xuất viện được một tuần, chồng Thảo đưa hai mẹ con về quê ở cữ. Vì Thảo rất yếu, cần có người giúp đỡ. Căn phòng trọ ở thành phố chật chội, chồng Thảo làm ở xa, phải đi sớm về khuya nên không thể chăm lo cho hai mẹ con, đành đưa về quê nhờ vả ông bà nội. Thảo không muốn xa chồng nhưng cũng ngậm ngùi chấp nhận, chẳng còn cách nào khác.
Ở quê, Thảo được mẹ chồng chăm sóc chu đáo. Tháng đầu sau sinh, vết khâu còn đau, đi lại khó khăn nên mỗi bữa mẹ chồng Thảo mang cơm lên tận phòng. Rồi suốt hai tháng trời việc cơm nước, giặt giũ cô không hề phải động tay, chỉ có việc chăm con và nghỉ ngơi. Nhiều người so bì bảo Thảo sướng, chẳng như họ sinh xong ít ngày đã phải làm lụng việc này, việc kia. Chẳng ai hiểu Thảo cũng có những nỗi khổ riêng mà không thể nói.
Chồng Thảo hai tuần mới về thăm mẹ con cô được một hôm rồi lại đi, chẳng tâm sự hay chia sẻ được nhiều với vợ. Bố mẹ chồng cũng còn bận nhiều việc, ông bà cũng không khó khăn xét nét gì Thảo nhưng vốn trầm tính, lại chưa quen nề nếp sinh hoạt ở nhà chồng, cô cứ thấy cuộc sống gượng gạo thế nào. Có nhiều lúc cô thấy cô đơn dù không phải sống một mình. Lắm khi lại mệt mỏi vì mấy người họ hàng đến thăm cứ chuyện trò đủ mọi thứ tràng giang đại hải cả tiếng đồng hồ, Thảo thèm được nằm xuống một chút để nghỉ ngơi.
Mấy tháng sống ở nhà chồng, Thảo gần như chỉ quanh quẩn trong căn buồng nhỏ với đứa con trai, kiêng cữ nên lúc nào cũng phải đóng cửa cho kín gió. Cô không sợ sự ngột ngạt trong căn buồng ấy mà sợ một thứ khác: tiếng khóc của con trai mình. Con Thảo rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm bé thức giấc. Nhà chồng Thảo lại ở ngay cạnh đường, cả ngày cả đêm ô tô qua lại nườm nượp, tiếng còi vang inh ỏi. Con trai cứ thức giấc liên tục rồi khóc ré lên, Thảo lại vội vàng ôm con dỗ dành mà nơm nớp lo rằng con chưa kịp say ngủ đã lại có một hồi còi khác. Nhiều đêm con khóc ngằn ngặt, Thảo vừa mệt mỏi lại vừa sợ làm mất giấc ngủ của bố mẹ chồng, sợ ông bà trách mỗi việc chăm con cũng làm không xong. Cứ mỗi ngày, chuyện con giật mình tỉnh giấc đã trở thành một nỗi ám ảnh với Thảo. Tâm trí cô lúc nào cũng quay cuồng với tiếng khóc như xé vải của đứa con trai.
Chiều hôm ấy, bác hàng xóm sang tìm mẹ chồng Thảo, muốn mượn món đồ gì đó nhưng mẹ chồng Thảo không có nhà. Bác cất tiếng gọi to mấy câu nhưng con vừa ngủ nên Thảo ở trên tầng hai chưa dám đặt con xuống, cũng không thể bế con đi vì vết khâu vẫn đang đau nên cô đành ở trên phòng mà trả lời. Thảo không dám nói to, sợ con lại khóc. Cứ tưởng bác hàng xóm nghe thấy rồi nên đi về, nào ngờ hôm sau mẹ chồng Thảo trách bác ấy gọi mà Thảo ở nhà không thèm trả lời. "Người ta bảo nhà này có cô con dâu kiêu quá, không có mồm nói chuyện với người ở quê", bà bảo.
Được ba tháng, con Thảo vẫn chưa hết quấy khóc. Cô em chồng về chơi mấy hôm, Thảo bế con xuống ngồi chơi nói chuyện chỉ được một lúc là con lại quấy, phải về phòng yên tĩnh bé mới chịu ngủ. Được vài hôm đã thấy bà thím sang thủ thỉ: "Con N. nó trách cháu đấy. Em chồng về chơi mà chị dâu cứ khinh khỉnh, ru rú ôm con trên phòng chẳng thèm chuyện trò hỏi han".
Thảo chỉ im lặng. Căng thẳng, đau đớn sau sinh với những trận khóc của con đã đủ làm cô mệt mỏi, giờ lại thêm những chuyện như thế này. Thảo vốn hay nghĩ ngợi, cứ tự trách mình rồi lại khóc. Dù rất biết ơn mẹ chồng chăm sóc chu đáo cho mình, nhưng Thảo vẫn thầm mong sớm đến ngày trở lại thành phố. Khi có chồng bên cạnh, khi được sống trong không gian riêng tư bé nhỏ của mình, tâm trạng cô hẳn sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Theo Afamily
Giật mình trước câu nói hớ của cô con dâu mới cưới lúc về nhà Tôi và con trai đều sững trước câu trả lời của con dâu. Thấy mẹ con tôi giật mình, nó liền cười, đánh vai chồng nó nói đang giỡn. Tôi sinh con trai khi 22 tuổi và là một bà mẹ đơn thân. Ngày đó tôi yêu mê mệt rồi chấp nhận mang tiếng chửa hoang để có được một đứa con với...