Nguyện làm bồ của anh suốt đời
Anh cứ làm người chồng, người cha tốt, với tôi, anh chỉ cần yêu thôi không cần phải có trách nhiệm.
Tôi và anh gắn bó bên nhau bởi một chữ tình, chừng đó là quá đủ (Ảnh minh họa)
Cũng giống như biết bao cô gái khác, bước vào tuổi yêu, tôi cũng ước ao, khao khát có một người đàn ông của riêng mình, có một gia đình, một tổ ấm nhưng rồi cuối cùng tôi lại gắn bó với anh – một người đàn ông có vợ. Đã hơn 3 năm tôi ở bên anh, không danh phận, không lợi lộc và tôi nguyện sẽ còn ở bên anh đến hết cuộc đời này dù chỉ với thân phận một cô bồ nhí. Vì yêu anh tôi sẽ chấp nhận mọi thiệt thòi.
Có lẽ cả tôi và anh đều là những con người đau khổ trong tình yêu vì đến với nhau quá muộn màng. Anh có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không hề biết đến tình yêu nhưng lại không thể nào bỏ chị ấy. Chính vì anh không thể bỏ vợ nên tôi nguyện sẽ làm người đứng sau anh đến suốt cuộc đời này. Chúng tôi yêu nhau thì đâu cần phải với danh phận nào mới được yêu.
Anh hơn tôi 3 tuổi, đã có vợ và 2 con. Cuộc hôn nhân của anh giống như một nghĩa vụ đáp đền ơn huệ mà gia đình nhà vợ đã làm cho gia đình anh. Bố mẹ anh và bố mẹ vợ là bạn thân của nhau. Khi gia đình anh gặp khó khăn, trắc trở, chính bố mẹ vợ của anh đã giúp đỡ để thoát khỏi cảnh cùng cực đó. Kể từ lần ấy trở đi, 2 bên gia đình đã thân lại càng thân. Bố mẹ đôi bên đã có ý cho anh và chị ấy lấy nhau để thắt chặt thêm mối quan hệ và củng cố vị trí trong kinh doanh vì nếu hai bên hợp tác kinh tế sẽ rất mạnh.
Anh không yêu chị ấy nhưng vì nhà anh chịu ơn quá lớn nên anh không thể từ chối. Hơn nữa lúc đó anh cũng còn khá trẻ, nghĩ rằng hôn nhân cũng sẽ hạnh phúc khi bố mẹ đôi bên đều quý mến nhau như vậy nên anh đã bỏ cái suy nghĩ vợ chồng phải có tình yêu để cưới chị ấy. Anh tin rằng tình yêu có thể từ từ bồi đắp được sau khi cưới. Vậy là anh lấy vợ mà chưa một lần biết đến tình yêu.
Video đang HOT
Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ sẽ không tồi tệ đến mức đó nếu như chị ấy là một người sống biết điều. Chị ấy ốm yếu, bị bệnh tim nên anh rất thương. Nhưng tính cách, con người chị ấy thật khó chấp nhận. Trong cuộc sống, lúc nào chị ấy cũng tỏ ra hách dịch với chồng. Chị cho rằng gia đình anh có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào nhà chị ấy. Nếu không có bố mẹ chị ấy thì “không biết anh đã chết dấp, chết giúi chỗ nào”. Cách sống của chị khiến anh mệt mỏi nhưng anh lại không dám ly hôn.
Chị ốm yếu, bệnh tật như vậy, hai người lại có chung với nhau 2 đứa con, gia đình đôi bên đều vun vào… mọi thứ cứ trói buộc anh khiến anh không thể vùng vẫy mà thoát ra được. Anh sợ mang tiếng là người vong ơn bội nghĩa, là người chồng, người cha khốn nạn khi bỏ vợ trong hoàn cảnh này. Vì thế anh cứ gồng mình lên chống chịu. Hơn 30 tuổi, anh chưa một lần biết yêu là gì.
Trách nhiệm mà anh cần phải có với tôi chỉ đơn giản là yêu tôi thật nhiều. Với tôi như thế đã là quá đủ! (Ảnh minh họa)
Cho tới một ngày, tôi và anh tình cờ quen nhau. Đôi mắt u buồn và gương mặt lúc nào cũng tâm trạng của anh làm tôi bị chú ý. Khi biết về hoàn cảnh của anh như vậy, tôi thương anh vô cùng. Tôi không phải là đứa dễ dãi trong tình cảm. Tôi chưa từng yêu ai trước khi gặp anh, chỉ khi ở bên anh tôi mới biết thế nào là rung động của con tim. Và anh cũng yêu tôi. Có thể gọi đó là tình yêu đầu của cả tôi và anh mặc dù chúng tôi không còn quá trẻ, dù anh cũng đã có vợ con.
Tôi ở bên anh không vụ lợi, không mưu cầu điều gì cho mình. Thậm chí tôi cũng không bắt anh phải có trách nhiệm. Tôi tin ở đời chúng ta có cái gọi là duyên phận. Anh có duyên mà không có phận với tôi. Anh và vợ gắn kết với nhau bởi số phận, không thể bỏ nhau. Còn tôi không có cái vinh dự được gắn bó với anh như vậy nhưng lại không thể tách rời vì tình yêu sâm đậm mà chúng tôi dành cho nhau.
Đã 3 năm bên anh tôi không hề cảm thấy đau khổ hay oán trách số phận. Tôi tình nguyện làm bồ nhí của anh suốt đời vì chúng tôi cần tình yêu này để cả hai cùng sống. Nếu chúng tôi chia tay, cả tôi và anh sẽ không còn sức lực để sống và làm bất cứ điều gì nữa. Tôi không ích kỉ bắt anh bỏ vợ bởi vì đó là cái trách nhiệm mà anh cần phải gánh, trách nhiệm của một người đàn ông. Trách nhiệm mà anh cần phải có với tôi chỉ đơn giản là yêu tôi thật nhiều. Với tôi như thế đã là quá đủ!
Hoa Mộc Lan (huyenanhvs@…)
Theo VNE
Chúa thương Adam
"Chúa thương Adam cô đơn liền cho một Eva, để cô đơn cho đủ liều".
Bản chất con người vốn đơn độc nhưng từ khi biết lận đận yêu thương mới thấm thía hết mùi vị cô đơn. Phụ nữ là để yêu, để làm đẹp cho đời và để tặng cho người tiếng thở dài thiên thu. Cánh mày râu đã gặp được bóng hồng thì suốt đời sẽ ru mình cùng cơn mê sảng cô đơn.
Còn gì hiu quạnh bằng một chàng say nắng một nàng, tình câm dãi nắng dầm mưa mãi không nói thành câu. Tiếng nàng reo vui, đuôi mắt nàng ủ lệ, giọng nàng lảnh lót hoặc trầm ngâm, chân nàng dài miên man hoặc ngắn ngủn đáng yêu. Dù nàng khoác dung nhan Thúy Kiều hay dị thường như Thị Nở, mọi nẻo đi, về đều như có hình ảnh nàng giăng mắc, chàng thấy đất trời ngả nghiêng. Xa nàng, cô đơn nhung nhớ không biết gói vào đâu cho đỡ nở bung nhưng ở cạnh nàng còn khổ sở hơn gấp bội. Nhìn chỉ dám nhìn nghiêng, nói chỉ vừa bập bẹ, ấp úng như trẻ vụng, tim rộn ràng, run rẩy mà nàng bên cạnh cứ lạnh lùng, tỉnh bơ như chưa từng phạm tội gieo rắc tương tư.
Nàng bẽn lẽn gật đầu yêu, rưng rưng xòe tay đeo nhẫn cưới, chàng vẫn chưa ngớt đơn côi. Có những người yêu nhau vẫn cô đơn, không phải vì yêu thương nông cạn mà vì sợ những mong manh. Sợ chia lìa, sợ truân chuyên, cách trở, sợ cơm áo gạo tiền trĩu nặng, sợ tình phai. Chìm sâu vào cuộc tình ta như trở về làm trẻ dại, nâng niu chú gà đất nung rực rỡ sắc màu và mong manh dễ vỡ. Ta yêu nó thiêng liêng và gần gũi, nơp nớp sợ nỗi cô đơn ùa về khi gà đất vỡ tan.
Đàn ông khi đặt trọn vẹn tình cảm vào giai nhân, họ đã trao cho nàng quyền khiến mình cô đơn. Xa nhau chỉ vài giờ đã thấy lòng trống trải, đừng tính tháng kể năm. Lúc giận hờn, cãi vã, chàng vò đầu bứt tóc không hiểu. Mà phụ nữ thì muôn đời khó hiểu, càng cố thấu hiểu càng thấy xa vắng, đơn độc. Nhưng ơn trời phụ nữ có đức dịu dàng bẩm sinh. Dẫu nàng khô khan, lạnh lùng hay nhõng nhẽo, cá tính đến đâu lúc nguội tan cơn giận nàng lại đem tặng thứ yêu thương thủy chung, ngọt ngào như sông suối nặng nghĩa phù sa. Bữa cơm nhà rộn rã tiếng con thơ, tấm áo nhàu nàng đem ủi phẳng, những thở than, nhắc nhở hoặc nhung nhớ vu vơ, chàng thấy Chúa trời đã ban phát quá nhiều ân huệ. Vướng phải lưới tình, chàng thoắt được tâng lên trời hạnh phúc thoắt bị đẩy xuống bờ vực cô đơn.
Vướng phải lưới tình, ai cũng biết sẽ đến ngày chia ly. Ngày nàng ra đi bỏ mặc thề non hẹn biển, chàng biết mình sẽ ở lại với tột cùng cô đơn. Ra đi lúc vừa ngỏ lời thương, lúc tình đang dang dở, lúc hôn nhân bẽ bàng hay lúc cái chết về gõ cửa đều để lại vết thương thiên thu. Còn một mình, Adam ngồi nhớ dấu chân cũ Eva.
Đàn ông vẫn nhiều người hả hê vỗ ngực chưa bao giờ nếm mùi cô đơn. Thương thay những ai yêu bản thân mình hơn tất thảy, không biết vị tình đầu run rẩy chẳng dám cầm tay, chưa từng dốc lòng yêu nông nổi, thương đậm sâu. Tiếc thay các đức lang quân thích ăn vụng vì chẳng ai tài ba đến độ chia tim được làm hai, một ngăn cho vợ trú ngủ, một ngăn để bồ
nương náu. Tim họ rỗng tuếch, mục nát, họ chẳng có nổi một mái ấm vẹn nguyên để trở về.
Cô đơn là cảm giác đớn đau và ngọt ngào nhất phụ nữ có thể đem tặng người mình yêu, đáng thương cho những kẻ đến chết vẫn không hiểu cô đơn có gì hay mà bao người liều lĩnh mang theo suốt đời.
Theo VNE
Đi bước nữa Ngoài 30 tuổi, hai lần đổ vỡ hôn nhân, em ngại giao tiếp, sống mặc cảm, thu mình lại. Mỗi lần vô tình nghe ai hỏi thăm hay bàn tán về mình là thêm một lần em tủi thân. "Con Hân nhà bà Thủy chưa gì đã hai đời chồng rồi". "Đàn bà con gái gì mà thay chồng như thay áo". "Làm...