Ngượng tái người vì vợ mang chuyện chăn gối ra kể bô bô
Chẳng hiểu vợ tôi thiếu suy nghĩ hay tính tình sốc nổi mà cứ ngồi đâu là oang oang ở đó. Người ta nói đàn bà lắm chuyện chẳng sai, cứ nhìn vợ tôi thì đoán được đàn bà thế nào rồi. Hay vợ tôi khác người, không biết cư xử.
Câu chuyện vở kể ra với bạn bè hàng xóm không phải chuyện tào lao, chuyện tiếu lâm hay chuyện gì đó đáng cười, vậy mà khi kể xong vợ cứ cười ha hả thật vô duyên. Đó là chuyện chăn gối của vợ chồng tôi.
Mà rõ mấy bà đàn bà bạn vợ cũng giỏi hóng chuyện, cái chuyện không cần phải hóng cũng hóng và hưởng ứng nhiệt tình. Vợ kể chuyện đêm tân hôn hạnh phúc của hai vợ chồng, rồi kể những ngày đi trăng mật, đi đâu làm gì và chồng chiều vợ ra sao. Ngay cả chuyện cởi áo cho vợ, rồi đóng từng cái cúc áo cho vợ, vợ cũng kể hết.
Ngay cả chuyện cởi áo cho vợ, rồi đóng từng cái cúc áo cho vợ, vợ cũng kể hết.(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đó là chuyện nhỏ, chuyện lớn là cái việc tôi vụng về chăn gối. Vợ mang ra bô bô với bàn dân thiên hạ rằng, “không biết chồng em có phải là trai tân không nhưng mà anh ấy cực kì vụng. Cái chuyện vụng ấy lại khiến em không thấy buồn, thậm chí còn thấy vui vì em nghĩ, chồng chưa từng qua lại với các cô gái khác, hoặc đã qua lại thì cũng chỉ có ít, không đáng gì. Thật may”. Tôi nghe được câu chuyện này qua một cô bạn thân chơi với cả hai vợ chồng. Họ tới nhà tôi chơi rồi nhìn tôi cười phán lên làm tôi không hiểu gì. Rồi họ thì thào: “Vợ anh là chê anh kém khoản ấy lắm đấy. Đàn ông phải mạnh dạn chứ”.
Ngại hơn, vợ kể cả chuyện tôi không hiểu lắm về chăn gối vợ chồng nên lên mạng tìm đọc tài liệu và nghiên cứu các sách viết về tình dục. Vợ tôi thì am hiểu hơn vì dù sao cô ấy là con gái, mấy vấn đề về giới tính tâm lý là nắm được hết. Người ta nói, vợ chồng có gì đóng cửa bảo nhau, đằng này vợ mang đi kể cả với hàng xóm chuyện chồng kém trong vấn đề đó thì đúng là ‘bá đạo’.
Tôi có góp ý với vợ nhưng vợ cứ cười xòa rồi lại đâu vào đấy. Thì đúng là đàn bà, bản chất buôn chuyện không thay đổi được, nghĩ lại mà chán vô cùng.
Thôi thì cũng đành chứ biết làm sao được. Số khổ, lấy phải bà vợ lắm lời lại còn chê chồng kém chăn gối. Chắc là phải cải thiện chuyện này thì may ra vợ mới không chê với người khác. Nhưng biết đâu, giỏi quá vợ lại đi khoe khoang tự hào. Ôi giời, đúng là đàn bà, chẳng biết đường nào mà lần.
Theo VNE
Người xa, tình cũng xa
Giờ đây, anh chỉ còn biết giữ cho riêng mình một góc trời kỷ niệm. Cứ mỗi lần nghe bài hát ấy anh lại thấy lòng nôn nao. " Cái chợ có hôi nào và bao nhiêu tuôi? Mà ai cũng bảo rằng Chợ Mới quê hương.
Ở nơi đó tôi có môt người thương. Cứ chiêu chiêu nàng ra bờ sông ngôi giặt áo...". Ừ, ai đó khéo đặt tên để một vùng quê trẻ mãi không già. Ở nơi ấy, anh cũng đã từng có một người yêu chiều chiều ra sông giặt áo. Nhưng câu chuyện của chúng mình lại không có hậu như hai nhân vật trong bài hát kia. Ngày anh trở về thì em đã sang sông...
Nhàn ơi, có phải tình yêu của chúng ta không đủ lớn để cho em đợi chờ? Hay thời gian làm nhạt phai những dấu yêu của một thời ngây dại? Dẫu nhủ lòng đừng trách người đi nhưng đêm đêm khi nỗi nhớ dội về, anh vẫn thấy buồn thương ướt nhòe trên gối. Những giấc mơ có người con gái tóc dài giặt áo bên sông ám ảnh anh suốt những năm dài xa nhớ.
Có phải tình yêu của chúng ta không đủ lớn để cho em đợi chờ? (Ảnh minh họa)
Người ta nói con trai mau quên, dễ lạc lòng nhưng với anh thì không như vậy. Kỷ niệm cứ như những con sóng cồn cào, lúc dữ dội, khi dịu êm nhưng lại làm quay quắt lòng người. Mỗi lần về qua nơi ấy, anh lại thấy lòng mình rưng rưng. Đứng bên này sông nhìn sang bên ấy, ngôi nhà xưa giờ hoang vắng tiêu điều. Người xa, tình cũng xa...
Tình cờ gặp lại em, anh ngỡ ngàng khi ký ức hiện về trong veo như những làn nắng sớm. Anh không biết em có cùng tâm trạng ấy hay không? Anh tự hỏi và tự trả lời, chắc là không bởi nhìn vào mắt em, anh biết những nồng nàn xưa cũ giờ đã trao cho người khác. Một chút buồn. Một chút vui. Buồn vì người ta chẳng còn vương vấn. Vui vì ngày ấy em đã có một chọn lựa đúng khi không đợi chờ...
Giờ đây, anh chỉ còn biết giữ cho riêng mình một góc trời kỷ niệm. "Ơi dòng sông, mang nước đi nơi nào? Có vê quê em ghé thăm đôi điêu, rằng anh nhớ thương em nhiêu...".
Theo VNE
Anh vẫn yêu Anh lặng thầm nhìn vào một góc xa xăm mà thấy lòng trống rỗng và cô đơn làm sao. Ngồi một mình trong căn phòng thân thuộc giữa cái lạnh của mùa đông làm anh đau đáu một nỗi sầu, một nỗi buồn "Lửa thiêng"... Với anh, 9 tháng là cả một sự đợi chờ trong mòn mỏi, vô vọng và tuyệt vọng....