Người yêu sắp cưới đánh tôi
Ngay trước ngày cưới, anh ấy đã đánh tôi vì một việc rất cỏn con. Sau đó trong khi đi từng nhà đưa thiệp mời, tôi phát hiện anh ấy nói dối rất nhiều về họ hàng nhà anh ấy.
Nhưng thiệp mời đã gửi, nhà hàng đã đặt, bạn bè đã biết tôi và anh ấy đã là của nhau. Chẳng lẽ hủy đám cưới ư?
(Minh Nguyệt, 27 tuổi)
Giống như bạn vừa bị đụng xe, té đánh rầm xuống đường. Có xước da, có chảy máu, có rách toạc một ống quần jeans, có bể đèn hậu… nhưng không chấn thương não, không tử vong… Thôi thì vẫn cứ chúc mừng bạn!
Bạn đã may mắn nhận ra ngay trước thềm nhà, khi bạn chuẩn bị kính cẩn rước người ấy vào đời mình, chung sống ngày qua ngày, sinh con đẻ cái, con chung, tài sản chung, giấy hôn thú, giấy khai sinh, sổ hồng sổ đỏ chung… Khi đó muốn thoát ra còn rắc rối hơn nhiều. Nếu bạn cảm thấy những mâu thuẫn là trầm trọng, khó có thể sống hòa hợp và hạnh phúc bên nhau thì tốt nhất là bạn cancel dứt khoát. Hỏng một mớ thiệp, hủy tiền đặt cọc nhà hàng, bàn bè thầm thì… tất cả đều nhỏ hơn chuyện bạn sẽ phải sống với một người bạo lực và dối trá. Đàn ông đã đánh bạn được một lần, dù sau đó anh ta có quỳ xuống xin lỗi, thì tới 90% anh ta có thể sẽ đánh bạn nhiều lần, và rất nhiều lẫn nữa sau này. Một người đã có thể nói dối bạn về thân thế gia đình họ hàng, thì có thể đã, đang và sẽ lừa đảo những việc khác để có lợi cho anh ta. Theo tôi, nên bỏ càng dứt khoát càng tốt.
Có phải sau khi cưới anh ấy sẽ thay đổi không?
(Gia Hân, 29 tuổi)
Tôi sẽ nói ngay cho bạn yên tâm, sau khi cưới anh ấy không thay đổi đâu! Anh ấy vẫn là anh ấy, vẫn đúng họ tên trong giấy khai sinh, vẫn đúng là chàng trai mà bạn đã yêu và cưới.
Video đang HOT
Tuy nhiên khoan hãy vội mừng. Hầu hết các gia đình gặp trục trặc là do anh ấy… không chịu thay đổi, chứ không phải là do anh ấy thay đổi.
Khi về làm vợ, bạn đã chấp nhận gánh vác hết trách nhiệm của người phụ nữ trong gia đình (Ảnh minh họa)
Có lẽ bởi bản năng đàn bà quá mạnh mẽ, nên chỉ là cần mặc áo cưới vài tiếng, rồi cởi ra, nhiều phụ nữ đã ngay lập tức biến thành bà vợ 100%. Nghĩa là lập tức bạn khoác lên vai trách nhiệm chăm sóc cho chồng, lo toan cho tổ ấm, vun vén kinh tế, đối nội đối ngoại… Rồi chỉ cần một con tinh trùng lọt vào trứng của bạn, là bạn đã lập tức biến thành người mẹ. Nghĩa là thêm một loạt nghĩa vụ, trách nhiệm, công việc. Bạn cố gắng trong công việc để sau này con bạn không bị thiếu thốn, bạn liên tục cập nhật thông tin để chuẩn bị nuôi dạy con tốt hơn, bạn hối hả học tập để mình không bị tụt hậu,…
Và rồi, bạn giật mình nhìn chồng – trời ơi, anh ấy không chịu thay đổi! Anh ấy vẫn còn là một chàng thanh niên khôi ngô, tuấn tú, bảnh bao, thư thái ngày nào.
Chiến đấu với công việc, tung hoành trong hàng nghìn trách nhiệm không tên bên con, bạn nhanh chóng trưởng thành, già dặn (trong vốn sống, chưa nói đến số nếp nhăn nơi khóe mắt), bạn hoảng hốt nhận ra: Trời ơi, anh ấy vẫn ngọt ngào, dịu dàng, khéo léo, nhõng nhẽo một cách phù hợp khi yêu cầu chàng sửa bóng điện, hay thay tã cho con, hay đưa con đi viện… Từ khi thành chồng, thành cha, chàng hình như không thêm nghĩa vụ gì. Chàng vô tư tới vô tâm, rồi thành vô cảm!
Ngày xưa, tán tỉnh bạn, chàng đã hứa rồi đó: “Anh sẽ không bao giờ phụ em!”. Đúng rồi nhé, em tự xoay xở đi nhé, anh sẽ không phụ! Ngày xưa anh ấy chạy hàng chục cây số để: “Anh chỉ cần nhìn thấy em và ngồi bên một phút”. Giờ thì, anh ấy cũng chỉ mong gặp bạn một phút mỗi ngày! Có ai câu được cá bỏ vào giỏ rồi lại còn banh mồm cá ra nhét thêm mồi vào không?
Giờ anh ấy chán thế! Tại sao? Tại ngày yêu nhau bạn chưa nhìn thấy mà thôi. Những tính cách ấy chưa bộc lộ cho bạn nhìn thấy, hoặc mắt bạn chưa tinh tường để nhận ra.
Đơn giản vậy đó. Bạn tự tính nhé! Giờ chỉ còn cách là mở thật to mắt, tìm người hợp với mình, xấu hợp với cái xấu của mình, tốt cũng hợp với chuẩn tốt của mình. Vậy thì tạm yên tâm!
Em và anh ấy yêu nhau đã lâu, rất thắm thiết sâu đậm, nhưng bố mẹ em ngăn cản không cho cưới. Mẹ em còn đòi tự tử nếu em lấy anh ấy, còn bố em thì đòi từ mặt em vĩnh viễn. Bên tình, bên hiếu, em nên chọn bên nào?
(Lan Hương, 25 tuổi)
Nghe nan giải nhỉ. Nếu anh ấy mà từ em, có thể 70 năm nữa em không gặp lại anh ấy đâu. Còn bố mẹ mà từ mặt con, thường chỉ được vài năm là lại quên ngay ấy mà, đừng lo!
Bởi vì không có tình yêu nào bằng tình phụ mẫu. Em hãy nhìn những bà mẹ trẻ sinh con và chăm con, em sẽ hiểu.
Nhưng tại sao bố mẹ lại cản em? Tại sao bố mẹ lại không muốn em hạnh phúc chứ? Ngoài mối tư thù hai dòng họ đã sinh ra Romeo và Juliet, thì khả năng lớn là bố mẹ em đang nhìn thấy một nguy cơ nào đó không an toàn cho con gái yêu của các cụ. Nguy cơ đó là gì? Em đã tìm hiểu chưa?
Không phải vô lý vô cớ mà hàng ngàn năm trước, các cụ cứ nhăm nhăm tìm môn đăng hộ đối, kén vợ, gả chồng cho con. Ngày ấy li dị ít nhỉ!? Một phần vì lạc hậu, không nhìn thấy những thiệt thòi của mình để mà li dị, một phần khác quan trọng hơn, là các cụ mà soi thì tinh lắm. Các cụ đã trải qua mấy chục năm hôn nhân, nhìn cảnh vợ chồng mình hàng ngàn ngày, thấm thía hàng trăm câu chuyện từ bạn bè, hàng xóm của mình, các cụ chiêm nghiệm ra nhiều điều. Môn đăng hộ đối, không chỉ đơn thuần là giàu nghèo, sang hèn, cái này còn là về đẳng cấp cư xử, background của người đó (phông nền văn hóa, vốn sống), giá trị sống, về nền tảng giáo dục gia đình. Mà những cái đó, toàn là những cái mà khoa học hiện đại khẳng định rằng sẽ quyết định hạnh phúc và độ bền của hôn nhân.
Đừng chủ quan với khẩu hiệu “tự do hôn nhân” để coi nhẹ thái độ của bố mẹ, dù biện pháp của các cụ có thể cực đoan, hãy tìm hiểu thật kỹ nguyên do để hóa giải hiểu lầm, hoặc tránh một sai lầm đã được cảnh báo đến mức độ báo động Đỏ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sắp cưới, tôi phát hiện ra mình có con riêng
Để chứng minh đó là con tôi, em đã tự tay dứt lấy 2 sợi tóc trên đầu con gái mình và đưa cho tôi đi thử ADN, tôi cũng đã đi thử và kết quả cháu bé chính là con tôi
Ảnh minh họa
Chào độc giả. Là một người đàn ông, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình phải lên đây để chia sẻ, nhận những lời khuyên của độc giả. Nhưng rất tiếc, đó lại là sự thật, tôi đang không biết phải làm gì lúc này.Cách đây hơn 3 năm, tôi đã yêu say đắm một người con gái. Em có khuôn mặt tròn và làn da trắng. Chúng tôi quen nhau trong một đợt cùng đi tình nguyện từ hồi sinh viên, rồi giữ liên lạc và chính thức yêu nhau khi cả hai đã tốt nghiệp đại học. Do đã có thời gian thử thách, lại xác định nghiêm túc yêu là cưới nên chúng tôi đã không ngần ngại quan hệ với nhau vài lần, và cả hai đều rất thỏa mái. Cứ tưởng như vậy là chúng tôi sẽ mãi mãi thuộc về nhau, nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ sau một đêm em đã biến mất, không một lời nhắn nhủ. Điện thoại thì tắt máy.
Tôi đến phòng trọ tìm em thì được biết em đã chuyển đi trong đêm, còn đi đâu thì không rõ. Tôi như một kẻ mất hồn, vừa lo lắng có chuyện gì xảy ra với em, vừa lo lắng mất đi tình yêu của em nên chạy đi khắp nơi tìm em. Tôi không bỏ qua bất cứ người bạn nào có thể biết thông tin về em, và cũng đã về cả quê em, nhưng bạn bè, bố mẹ em đều không biết. Bố mẹ em thì vẫn khẳng định là em vẫn ở Hà Nội chứ chưa về nhà. Tôi lên mạng nhắn em, và chờ em cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không nhận được bất cứ thông tin phản hồi nào của em.
Từ ngày em bỏ đi, tôi không ngày nào không nhớ mong đến em, tôi cũng vẫn giữ số điện thoại cũ, và vẫn sử dụng nick cũ với hy vọng có một ngày em liên lạc với tôi và giải thích về sự biến mất của mình. Kể cả em không còn yêu tôi thì tôi cũng vui vẻ, miễn sao tôi nhìn thấy em bình yên, nhưng tất cả đều vô vọng.
Không thể sống mãi trong sự chờ đợi nên tôi quyết định mở lòng mình, mong có một gia đình để ổn định cuộc sống, đó cũng là điều bố mẹ tôi mong ước. Không lâu sau đó tôi đã làm quen và yêu một người con gái khác, em là giáo viên ngoại ngữ, chúng tôi cũng xác định nghiêm túc trong tình yêu nên dự định sẽ đi đến hôn nhân vào đầu tháng 1/2012. Để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân, chúng tôi cũng đã thông báo với bố mẹ hai bên để chọn ngày và đã đi chụp ảnh cưới. Cả hai bên gia đình cũng rất tán thành cho cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng sự đời thật trớ trêu khi người yêu cũ của tôi đường đột xuất hiện.
Ảnh minh họa
Cô ấy đã điện thoại cho tôi và hẹn gặp ở một quán cà phê nơi tôi đã ngỏ lời yêu em.
Và tôi đã đồng ý, không phải vì tôi muốn từ bỏ tất cả để quay lại với em, mà là tôi muốn được nghe em giải thích về sự ra đi của mình. Nhưng trong buổi gặp hôm đó, em không chỉ đi một mình mà mang theo một bé gái chừng hơn 2 tuổi. Thấy tôi, em bảo cháu bé gọi tôi bằng bố và khẳng định với tôi rằng đó là con gái tôi.
Em bảo, ngày ấy khi phát hiện mình đã có thai em rất sợ, và không dám nói cho bố mẹ, bạn bè biết chuyện. Nhưng em cũng không nói với tôi, không phải vì sợ tôi từ chối, mà đơn giản chỉ vì em không muốn lấy chồng. Em sợ cuộc sống gia đình, vì từ nhỏ đã phải chứng kiến nỗi khổ của mẹ- mẹ em, một người phụ nữ suốt đời vì chồng, vì con, nhưng vẫn bị bố em bạc đãi. Ông bỏ mặc các con cho vợ chăm sóc và suốt ngày chỉ chìm đắm vào những cuộc tình ái với đủ hạng đàn bà. Đã nhiều đêm, chứng kiến mẹ em khóc mà em không sao giúp mẹ được, những lúc như thế em hận bố vô cùng,... Em sợ, nếu lấy chồng mình cũng như mẹ...
Nhưng giờ đây em lại quyết định đến gặp tôi, vì em vẫn còn yêu tôi, và em không muốn sự ích kỷ của bản thân mình mà làm mất đi cái quyền được sống trong tình yêu thương của cả bố, và mẹ của con mình. Để chứng minh đó là con tôi, em đã tự tay dứt lấy 2 sợi tóc trên đầu con gái mình và đưa cho tôi đi thử ADN, tôi cũng đã đi thử và kết quả cháu bé chính là con tôi.
Cả tuần nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và không biết mình phải làm như thế nào. Tôi vẫn yêu em như ngày xưa, và muốn cưới em để bù đắp lại cho hai mẹ con. Nhưng tôi lại cũng không muốn đối xử tệ với người mà tôi đang sắp sửa định cưới làm vợ, vì như thế thì sẽ rất thiệt thòi cho em. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì trong tình huống này, rất mong độc giả hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phụ nữ cần học hỏi đàn ông điều gì? Đàn ông và phụ nữ như hai mặt của một đồng xu, họ là hai nửa của nhau cần thiết và bổ sung cho nhau. Tuy nhiên, họ cần phải học hỏi lẫn nhau và giúp nhau hoàn hảo. Nhưng khi có sự xung đột giữa hai giới, người ta thường nói người đàn ông phải biết chia sẻ với phụ nữ và...