Người yêu “sa ngã” với gái làng chơi
Anh đã “sa ngã” nhiều lần và anh xin lỗi tôi… (Ảnh minh họa)
Tôi lớn lên ở một vùng quê, mới ra Hà Nội làm việc được vài năm. Lúc nào tôi cũng tâm niệm phải giữ mình và tôi đã giữ được…
Thế nhưng người tôi yêu đã kiếm tìm cách giải quyết khác. Đến khi biết, tôi đã rất buồn nhưng tôi cứ tự an ủi rằng dù thế nào tôi cũng sẽ thương anh nhiều hơn.
Người yêu tôi năm nay 28 tuổi, anh là nhân viên của một dự án được tài trợ bởi một tổ chức quốc tế cho các tỉnh vùng cao của Việt Nam. Có thể nói anh là mẫu người hiện đại, nói tiếng Anh giỏi, khéo cư xử, tôn trọng phụ nữ…
Cũng bởi thế nên yêu tôi, anh bảo rằng “anh luôn muốn ôm hôn em cả ngày” hay “Vì yêu đi liền với tôn trọng nên anh để em có quyền quyết định trong chuyện này, cho hay không là quyền của em”. Và đã rất nhiều lần gần gũi, tôi vẫn giữ được, chỉ có điều anh hơi buồn.
Anh vẫn bảo rằng, đàn ông hiện đại là đàn ông có thẻ tín dụng và bao cao su để sẵn trong túi để khi cần thì đỡ thiệt vào mình… Tôi biết, ví của anh lúc nào cũng có sẵn 3 chiếc, và tôi cũng chỉ nghĩ là anh “phòng thân” mà thôi, chẳng mảy may nghi ngờ chuyện anh đi “giải quyết” bên ngoài. Nhưng, một lần, sau chuyến công tác Thanh Hóa của anh, tôi đã không tìm thấy 3 chiếc bao cao su vẫn thường ở chỗ cũ… Tôi choáng váng nhưng tỏ ra như mình không biết. Từ đó, tôi hay “khám” ví của anh một cách bí mật. Vài hôm sau tôi lại thấy anh có 3 cái mới, màu khác.
Video đang HOT
Anh là người tôi yêu nhất đời, chỉ vì điều tôi tự hứa với bản thân mà khiến mọi chuyện thật tồi tệ… (Ảnh minh họa)
Rồi những chiếc bao cao su lại mất đi và được thay thế bằng những màu sắc khác nhau, tên gọi khác nhau. Tôi hiểu ra, anh đổi loại bao cao su liên tục, đồng nghĩa với việc anh đã dùng những cái trước đó trong những lần đi công tác, và cả những ngày ở Hà Nội. Với mật độ dày đặc…
Tôi cứ suy nghĩ mãi, đành rằng tôi chẳng cho anh thì anh phải đi tìm ở những nơi khác, nhưng cứ đắng cay làm sao ấy. Tôi lo anh có thể rước bệnh vào thân và sau này có thể lây cho tôi lắm. Tôi cũng thấy thương anh nhiều vì tôi cấm vận nên mới ra nông nỗi này. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với anh. Tôi nói với anh về những lần mình quan sát chiếc ví của anh và việc mình nhận thấy.
Ban đầu anh hơi bối rối, sau đó anh bảo rằng đó là chuyện chung của đàn ông, chuyện quan hệ xã hội… Anh bảo đúng là anh đã “sa ngã” nhiều lần và anh xin lỗi.
Tôi lặng yên, tôi không bắt anh hứa gì cả, tôi không khóc trước mặt anh mà chỉ bảo rằng anh cần giữ gìn sức khỏe. Đêm về, chỉ còn một mình thì tôi đã khóc. Ôi giá như, giá như tôi có thể cứ nhắm mắt một lần cho xong…
Anh là người tôi yêu nhất đời. Chỉ vì điều tôi tự hứa với bản thân mà khiến mọi chuyện thật tồi tệ… Anh có còn là anh của tôi, vẹn toàn?
Theo VNN
Em đi lấy chồng... anh có buồn không?
Em bỏ rơi tôi để đến với một ông thượng tá quân đội. Vợ ông ta đã mất và để lại hai đứa con thơ... Từ một cô sinh viên nghèo, phải sống trong căn nhà trọ cấp bốn, giờ đây em đã là bà chủ của một ngôi nhà 5 tầng lộng lẫy.
31 tuổi. Chưa bao giờ tôi lại mất niềm tin vào tìn yêu và cuộc sống như vậy. Mọi cái đang trong tầm tay của tôi bỗng dưng biến mất như bong bóng...
Vậy là đã gần 2 tháng trôi qua, bạn bè nghĩ tôi đã trở lại một người "bình thường". Nhưng mỗi lần nhớ đến những hình ảnh của em, tôi lại thấy rất buồn! Tôi không thể hiểu nổi, em lại coi nhẹ tình yêu của tôi và em đến thế? Bốn năm quen biết và yêu nhau, thời gian không phải dài lắm so với con đường đời xa lắc, nhưng cũng đủ để tôi và em hiểu nhau đến gần ngọn ngành. Dù chưa làm đám cưới, nhưng mỗi lần tôi về nhà em chơi và em về nhà tôi, cả hai đứa đều cư xử tự nhiên như một đôi vợ chồng trẻ, biết quan tâm và rất hạnh phúc.
Mỗi lần tôi về nhà em, bố mẹ, chị gái, em trai, ông bà và cả dòng họ nhà em đều quý "thằng rể tương lai". Bởi, không phải tự khoe mé bản thân, tôi là một người luôn tôn trọng những người trên, nhường người dưới, cư xử đúng chừng mực. Dẫu là một công chức Nhà nước, song xuất thân từ làm nhà nông nên tôi có thể làm mọi việc nhà nông, từ chỗ cầm cày đến việc lấy củi tôi đều làm tốt. Không được học xây dựng và lớp mộc, nhưng tay nghề của tôi thuộc vào loại khá, hầu như những việc vặt trong gia đình, tôi đều xắn tay lên giúp đỡ. Chính những điều này đã khiến gia đình em quý tôi hơn.
Bốn năm yêu nhau nhưng tôi và em chưa hề đi quá giới hạn cho phép
Tết Nguyên đán ở nhà em, những người trong họ đều bóng gió nói "khi nào hai đứa làm đám cưới", dù khi đó em vẫn đang học năm thứ 2 trường Cao đẳng Phát thanh Truyền hình. Tôi đã trả lời mọi người rằng " Tùy thuộc vào phía gia đình em, khi nào em ra trường sẽ làm đám cưới". Có người còn nghi ngờ, "Hai đứa đi với nhau suốt rồi, có giữ gìn cho nhau được không?". Tôi đã từng thích nhiều người, trải qua hai mối tình khi còn là sinh viên, nhưng khi gặp em tôi mới biết đây mới là người tôi yêu, là một nửa của cuộc đời mà tôi không thể thiếu nó. Tôi yêu em còn hơn cả bản thân mình. Tôi tôn thờ em, coi em như một vật linh thiêng, nếu chưa được phép, tôi không được lại gần. Tôi chỉ được phép ngắm mà không được chạm tay vào nó. Bốn năm yêu nhau nhưng tôi và em chưa hề đi quá giới hạn cho phép. Sống trong xã hội hiện đại này sẽ có nhiều người cho tôi là lạc hậu. Song tôi và em đều rất tâm đầu ý hợp "Chúng ta dành những gì đẹp nhất, cao quý nhất cho đêm động phòng hoa chúc". Phải nói rằng tôi và em đã có những tháng ngày cực kỳ hạnh phúc, những kỷ niệm không bao giờ phai nhòa theo năm tháng yêu nhau.
Nhưng cuộc đời không ai biết được chữ ngờ sẽ đến với mình vào lúc nào. Tôi không ngờ, tiềm ẩn trong niềm vui và hạnh phúc ngọt ngào luôn có một vị đắng cay đang chầu chực.
Những bất ngờ liên tiếp đến với cả tôi và em. Em ra trường với tấm bằng Cao đẳng, dù đạt loại khá nhưng không có cơ không xin được một việc làm ở quê. Mà ở đó những người có chức có quyền chỉ thích tiền chứ không tham người có năng lực thật sự. Không xin được việc ở quê, em đã theo bạn xuống Hà Nội làm ở một công ty chuyên tư vấn khách hàng, giải quyết thắc mắc của khách hàng về dịch vụ điện thoại. Còn tôi cũng bị cơ quan cho nghỉ việc vì dám "tố cáo" lãnh đạo cơ quan làm sai trái, tuyển dụng nhân sự không đúng quy trình, thiếu công bằng, dân chủ. Một năm sau khi em xuống Hà Nội làm, tôi cũng có mặt ở đất Thủ đô với một công việc ổn định, lương cao gấp mấy lần khi còn làm ở tỉnh.
Phải chăng em đang trốn chạy tình yêu của chúng tôi suốt bốn năm qua?
Nhưng một năm cũng là thời gian đủ để làm vật đổi sao dời, huống chi là tình cảm con người như lúc mưa lúc nắng? Những cuộc liên lạc qua điện thoại, gặp gỡ giữa chúng tôi bắt đầu thưa dần. Và em là người chủ động cắt đứt mọi liên lạc. Sự thật phũ phàng là trong thời gian xa nhau, em đã đến với một thượng tá quân đội, vợ mất để lại hai đứa con thơ. Từ một người phải đi thuê ở trọ trong những căn nhà cấp 4 tồi tàn, em trở thành bà chủ một ngôi nhà 5 tầng, thử hỏi còn gì hơn thế? Tôi càng không hiểu được khi em nói với tôi, em yêu người đó? Phải chăng em đang trốn chạy tình yêu của chúng tôi suốt bốn năm qua? Ông thượng tá đương nhiên hơn hẳn một công chức quèn, không nhà không cửa nơi thành phố. Ngày em lên xe hoa, bạn bè hỏi " Người yêu đi lấy chồng, mày có buồn không?". Tôi chỉ im lặng...
Hai tháng trôi qua đối với tôi là cả một thời gian dài đằng đẵng và buồn mênh mang. Bạn bè tôi thỉnh thoảng cũng gọi tôi đi cà phê, ngồi uống bia, giới thiệu người này người kia với tôi. Nhưng tôi không thấy một ai hợp với mình. Tôi chưa quên được người con gái ấy. Phải chăng trái tim tôi đã giá băng từ ngày em đi lấy chồng?
Tôi thật sự không còn tin ai, nhất là những câu nói được thốt ra từ khóe miệng của những cô gái đẹp mê hồn. Có thể cách nghĩ của tôi quá cực đoan nhưng trong lúc này tôi không còn nghĩ được cách nào khác hơn thế.
Đức Lập (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Phụ nữ tuổi 25 Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại? Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại? 25 tuổi, em không còn trẻ, cũng không phải quá già để làm lại từ đầu. Ba năm, sáu tháng với một người con gái, phải chăng đã gần hết tuổi thanh xuân?...