Người yêu khiến tôi sợ hãi về ‘chuyện ấy’
Chuyện ‘ân ái’ với Khanh khiến em đa.u đớ.n, cảm thấy như bị dùng cực hình, trong khi Trọng cũng yêu em và gia đình rất khá giả.
ảnh minh họa
Em năm nay 25 tuổ.i, có công việc ổn định. Sau khi học xong cao đẳng, em lên Sài Gòn lập nghiệp và đã có một sự nghiệp ổn định. Vào Sài Gòn 1 năm, em quen một người hơn em 1 tuổ.i, anh tên Khanh, con một, cao to, đẹp trai, tính tình hiền lành, phúc hậu. Gia đình anh ở TP HCM. Ba anh làm chi cục thuế.
Lúc đầu, em cũng yêu anh nhưng sau này, tình cảm ít dần đi vì anh không thường xuyên quan tâm, chăm sóc em. Tính anh hơi giống trẻ con vì được bao bọc nhiều nên thụ động, nghe lời ba mẹ. Nhiều khi đi chơi với nhau mà trời mưa to, ba mẹ bắt ở nhà anh ấy cũng nghe theo. Dần dần, em chán nản và muốn quen người mới.
Một lần đi chơi với bạn, em gặp một người tên Trọng, hơn em 3 tuổ.i. Anh ấy lanh lợi hơn Khanh nhưng tính tình không phúc hậu bằng. Lúc trước, anh là du học sinh từ Mỹ về, gia đình có ba chị em, anh là con thứ. Chị gái anh làm luật sư ở Mỹ, lấy chồng và định cư bên đó, còn anh sống với em ở Sài Gòn. Do ba mất sớm nên mẹ anh qua Mỹ sống cùng chị gái.
Video đang HOT
Trọng yêu em, chăm sóc, quan tâm. Bên cạnh anh, em thấy mình rất nhỏ bé, cần sự che chở. Bên anh, em tâm sự được mọi điều. Đôi khi công việc của em gặp khó khăn, anh luôn tìm cách tháo gỡ giúp. Quả thực, em và Trọng rất hợp nhau.
Tết về, em có nói với ba mẹ rằng chia tay Khanh để đến với Trọng, nhưng gia đình em không chịu, bảo là tuổ.i khắc nhau. Ba mẹ em lại nói, vì em tỉnh lẻ nên lấy người giàu có quá thì họ sẽ co.i thườn.g em và gia đình. Em đã gặp mẹ anh ấy nhân dịp bà về nước ăn Tết. Qua trò chuyện, em có cảm giác bà cũng không muốn chấp nhận em vì xuất thân của em và anh khác nhau. Đồng thời, gia đình Khanh đã ngỏ lời muốn cưới em. Ba mẹ em lại đồng tình với gia đình Khanh nhưng em không hề còn tình cảm với anh nữa.
Thật sự, Khanh làm em mất niềm tin vì sự vô tâm và quá nghe lời ba mẹ. Thậm chí, khi đã ngỏ lời cưới mà em rủ về nhà cho biết nhà cửa, nhưng ba mẹ anh ấy không chịu anh cũng không về. Hơn nữa, em và Khanh đã đi quá giới hạn và em sợ mỗi khi gần anh. “Chuyện ấy” khiến em sợ hãi, đa.u đớ.n, cảm thấy như bị dùng cực hình. Nhiều khi em muốn dung hòa để cả hai cùng hòa hợp mà không thể, vậy thì làm sao tiến đến hôn nhân?
Bên Khanh, em không còn cảm giác yêu thương nữa. Thật sự, khi nghe ba mẹ Khanh ngỏ ý muốn cưới, em rất sợ. Em đã khóc rất nhiều, còn ba mẹ em lại đồng tình vui vẻ và cho đó là niềm hạnh phúc của em. Một điều lạ ở đây là cả hai người đều muốn qua năm 2014 sẽ cưới em về làm vợ. Nhưng về gia đình Khanh thì được cả ba mẹ lẫn Khanh, còn Trọng thì chỉ có anh thôi, chứ mẹ anh chưa có ý kiến phản hồi. Bà đang ở Mỹ nên kêu không có thời gian. Hiện bà chỉ muốn Trọng lo cho sự nghiệp và chăm sóc em nhỏ mà thôi. Nhiều khi em muốn bỏ cả hai, chẳng muốn đến với ai nữa. Hãy cho em lời khuyên.
Theo Ngoisao
Anh sẽ nói yêu em!
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.
Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh. Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.
Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh. Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?
Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.
Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi. (Ảnh minh họa)
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói em yêu anh!
Theo VNE
Rồi mình sẽ lại yêu Sau chia tay, chúng ta rồi sẽ lại yêu, không phải yêu nhau mà là yêu người khác. Em đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình chia tay, em sẽ không thể nào yêu ai được nữa. Giống như là "Trái tim em chỉ một lần mở cửa/ Dành cho anh và khép lại muôn đời". Tuổ.i 20 cho em cái...