Người yêu đi lấy chồng
Cứ mỗi buổi sáng thức giấc, tôi nằm trên gường đầy mệt mỏi, đó là tàn dư của công việc ngày hôm trước. Thế mà khi nghĩ tới em tôi lại nở một nụ cười thật tươi trên môi và một nghị lực tuyệt vời đầy sức sống khiến mọi mệt nhọc đều tan biến.
Tại sao ông trời lại ác độc với tôi và trêu trọc tôi như vậy? (Ảnh minh họa)
Nhưng hôm nay, cũng trên chiếc gường đầy mệt mỏi này, tôi cũng nghĩ tới em tới chúng ta mà tôi lại không cười nổi thay vào đó là hai dòng nước mắt từ từ rơi xuống má… Tôi khóc ư? Thật là khó tin, không thể nào tin được, tôi là một người đàn ông mạnh mẽ đã 20 mấy năm rồi tôi có khóc nữa đâu thế mà giờ đây tôi lại khóc vì em, khóc vì ông trời khéo đùa với tôi.
Em đã lôi tôi ra khỏi băng giá, em đã truyền cho tôi hơi ấm, em đã sát cánh bên tôi trên con đường cô độc mà tại sao bây giờ em lại bỏ tôi bơ vơ trở lại. Tôi cần em, tôi yêu em biết không, tôi không muốn đi vào vết xe cũ mà tôi phải hối hận và cô độc hơn năm sáu năm nay.
Tôi một sinh viên tỉnh lẻ, chân ướt chân ráo lên Sài Gòn để thực hiện ước mơ của mình bằng con đường học Đại Học, mong một ngày mai đem vinh quang về, trước là cho ba má tôi sau là vì tương lai của tôi. Trước khi đi tôi đã thề với bản thân là cố gắng làm việc để học vì gia đình tôi rất nghèo, lo cho tôi tới đại học vất vả lắm rồi nên ăn uống và học phí tôi phải cố gắng làm việc để bù vào phần nào. Lúc này tôi cũng rất đau khổ vì người tôi yêu đã bỏ tôi vì đồng tiền, tôi hận đời nên quyết tâm kiếm thật nhiều tiền, đầu ốc tôi chỉ có tiền để trả thù đời bằng tiền, trái tim tôi đã băng giá và đóng kín từ đó. Thấm thoát thì bốn năm đại học cũng sắp trôi qua, trong khoảng thời gian này tôi đã bôn ba cho cuộc sống chật vật của mình giữa đất Sài Gòn này, tôi làm rất nhiều nghề học hỏi rất nhiều kinh nghiệm, dần dần lớp băng trong tim tôi dày đặc thay vào đó là thù hận là tiền bạc là danh vọng.
Video đang HOT
Em là một học sinh phổ thông. Em dễ thương xinh đẹp và đầy nhựa sống, những người theo đuổi em rất nhiều, tuy em nhỏ nhưng suy nghĩ và hành động của em rất là chững chạc và người lớn.
Trong một lần tôi được cấp trên giao nhiệm vụ dẫn đoàn về trường mà trước kia tôi học làm công tác hướng nghiệp cho học sinh 12, khi phân công cho từng bạn trong đoàn thì còn một lớp nên tôi phải vào lớp đó sinh hoạt, đó là lớp quậy nhất trường và đầy ranh ma. Vừa bước vào tôi đã thấy em, em khác với đám bạn nhiều lắm, trong suốt quá trình sinh hoạt tôi để ý thấy em luôn nhìn tôi, lúc này tôi nghĩ do tôi là tâm điểm, buổi sinh hoạt cuối cùng cũng xong tôi để số điện thoại lại cho lớp. Em đã chủ động liên lạc với tôi, ban đầu tôi cứ nghĩ do em ngưỡng mộ khả năng của tôi nhưng qua em đã thể hiện được đó chính là tình yêu em dành cho tôi.
Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu có tình cảm với em, băng trong tim tôi từ từ rạn nứt, cảm giác của tôi y như mối tình đầu. Tôi dần dần yêu em, tôi về quê nhiều hơn, hai đứa tôi hẹn hò tuy thời gian mỗi lần không nhiều nhưng tôi rất hạnh phúc, tình cảm mỗi lúc một tăng. Cuộc sống tôi tươi đẹp hẳn lên. Tại sao lúc tôi đã yêu em và không thể thiếu em trong cuộc đời thì em lại bỏ tôi vì em phải theo chồng, theo lời mẹ cha? Tại sao ông trời lại ác độc với tôi và trêu trọc tôi như vậy? Tôi phải làm sao trong lúc này? Hằng ngày nhớ em tôi lại tìm đến bia rượu, tìm đến ăn chơi, tìm đến những chỗ mà tôi lầm bước trước kia, bây giờ tôi bế tắc quá, ai có thể nói tôi làm vì đây?
Theo 24h
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. Tuổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng tuổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 tuổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 tuổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...