Người yêu cũ đưa tôi vào nhà nghỉ xong rồi bảo ‘thật may ngày trước tôi không lấy cô’
Tôi thật sự bị sốc khi anh buông lời khinh miệt, xúc phạm tôi. Bản thân tôi không bao giờ nghĩ, có ngày mình lại bị trả giá lớn thế này…
Lấy chồng xong vẫn còn yêu thương người cũ, đó là câu chuyện không hiếm của rất nhiều chị em phụ nữ. Một phần vì cố gắng lấy người không yêu với hi vọng sẽ có một tương lai tươi đẹp hơn. Một phần vì còn tình yêu nhưng không thể tin tưởng người cũ sẽ mang lại cho mình hạnh phúc, hoặc vì lý do cá nhân nào đó mà từ bỏ tình yêu của mình, chọn gia đình. Và người đàn bà thường cảm thấy không dành trọn tình cảm cho người chồng hiện tại.
Đàn bà dù là thủy chung nhưng cũng rất nặng tình nhất là đối với người cũ. Họ thường hay tò mò dù đã có chồng, muốn biết người cũ ra sao, làm gì, sống có hạnh phúc không. Tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh bế tắc như vậy chỉ vì gia đình không hạnh phúc. Lấy người chồng mà tôi chọn, những tưởng sẽ được tin vào tình yêu nhưng cuối cùng thất vọng tràn trề, vì người đàn ông ấy không những gia trưởng lại còn bảo thủ, luôn đối xử tệ bạc với vợ con.
Cảm giác nhớ lại quá khứ, nhớ nhung người cũ lại cuộn trào trong tôi. Tôi nhớ lúc mình được yêu thương và quan tâm và cảm thấy mình có lỗi với người đàn ông trước. Đàn bà là vậy… luôn nghĩ về quá khứ là như vậy. Tôi đã cảm thấy mình thật đáng bị trả giá khi đã bỏ người yêu cũ đi lấy người chồng hiện tại để rồi cuộc sống không được suôn sẻ.
Anh biết mọi chuyện rồi tôi khóc trong vòng tay anh. Anh an ủi tôi như ngày nào đó. Tôi hối hận và chia sẻ với anh về những điều mình đang nghĩ trong lòng. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Những ngày tháng đó, tôi vô cùng chán nản, chỉ hi vọng được gặp lại người cũ của mình, để xem anh ra sao? Rồi tôi tìm mọi cách để liên lạc được với anh, hỏi han anh giống như bạn bè. Chúng tôi sau đó qua lại với nhau. Anh đã có vợ con, cuộc sống khá là ổn định. Anh cười hiền, vẫn nụ cười ấy mỗi lần gặp tôi. Giờ anh khá giả hơn nhiều và cuộc sống cũng tốt hơn. Tôi mừng cho anh và càng đau cho bản thân mình. Giấu anh về cuộc sống không hạnh phúc nhưng nỗi buồn cứ hiện lên khuôn mặt mỗi lần gặp anh.
Anh biết mọi chuyện rồi tôi khóc trong vòng tay anh. Anh an ủi tôi như ngày nào đó. Tôi hối hận và chia sẻ với anh về những điều mình đang nghĩ trong lòng. Rất nhanh chóng, tôi đã ngã vào vòng tay anh, chấp nhận là người đàn bà ngoạ.i tìn.h với hi vọng, tìm được chút tình yêu thương bên cạnh anh. Cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ của tôi trở lại sau đó khi tôi và anh đã chính thức qua lại với nhau. Ban đầu cũng chỉ là những cuộc hẹn hò cà phê như ngày mới yêu nhau. Rồi anh đưa tôi vào nhà nghỉ. Lần đó, chúng tôi đã đi quá giới hạn với nhau. Trước đó, tôi và anh dù yêu nhau nhưng chưa từng có mối quan hệ gì vượt quá. Và đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự là của nhau.
Đưa được tôi vào nhà nghỉ xong, tôi nghĩ, từ nay về sau, chúng tôi sẽ chính thức là đôi tình nhân, che giấu bạnbè, người thân, vợ chồng để đến với nhau, yêu thương nhau. Tình cũ không rủ cũng đến, tôi như vậy và lại nghĩ anh cũng thế. Nhưng không…
Tôi nghe mà chế.t lặng. Vậy hóa ra, anh co.i thườn.g tôi, khin.h b.ỉ tôi khi những ngày qua tôi ngã vào vòng tay anh. (Ảnh minh họa)
Tôi nhắn tin, gọi điện cho anh, anh không đáp lại. Tôi hẹn anh gặp nói chuyện, anh thờ ơ… Hôm đó, vì lo sợ anh bị làm sao, tôi đã gọi dồn dập và anh đã nhấc máy. Tôi nghe tiếng anh nói bên kia, giọng lạnh lùng rằng &’cô đừng làm phiền tôi nữa, tôi đang yên ổn, cô tìm đến tôi làm gì. Trước, cô bỏ tôi lấy người ta thì bây giờ, cô sống không hạnh phúc, đó chính là sự trả giá. Đưa cô vào nhà nghỉ dễ như ăn cơm thế, tôi nghĩ, thật may ngày đó đã không cưới cô’.
Tôi nghe mà chế.t lặng. Vậy hóa ra, anh co.i thườn.g tôi, khin.h b.ỉ tôi khi những ngày qua tôi ngã vào vòng tay anh. Tưởng chừng anh sẽ hiểu được hoàn cảnh của tôi, hiểu được tôi yêu thương anh nhiều như thế nào và đang sống khổ sở thế nào. Thế mà, anh lại coi tôi là loại đàn bà dễ dãi.
Thì ra là vậy, thì ra anh cũng chỉ trả thù tôi, chơi bời tôi. Có được tôi rồi thì anh quay ngoắt còn buông lời xúc phạm. Đúng là, ở đời không có chuyện gì dễ dàng cả. Tôi đã sai lầm và tiếp tục sai lầm. Tôi lấy chồng, bỏ người cũ và lại chá.n chồn.g, chạy theo tình cũ. Bây giờ thì tôi đang bị vướng vào vòng luẩn quẩn và đang phải chịu một trái đắng vô cùng lớn: chồng tôi phát hiện chuyện vợ ngoạ.i tìn.h với tình cũ. Anh không nói năng gì, cũng không quát tháo, chử.i bới một câu. Nhưng tôi biết, với tính cách của anh thì rất có thể, anh đã viết đơn l.y hô.n để sẵn và kí rồi. Chỉ chờ cơ hội đến là anh đưa cho tôi mà thôi…
Tôi thật nhụ.c nh.ã vì đã vướng phải chuyện này. Có lẽ, đây là cái giá mà tôi phải trả cho sự dễ dãi và buông thả của mình. Người làm vợ, làm mẹ rồi còn tính chuyện ngoạ.i tìn.h làm chi? Thật là bỉ ổi…
Theo Afamily
Đôi khi đổ lỗi cho duyên phận là cách duy nhất để an ủi chính bản thân mình...
Em đã không còn khóc nữa, có lẽ là không còn nước mắt để khóc. Còn gì đa.u đớ.n hơn buông tay người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời và lại phải tự nhủ rằng làm như vậy là tốt nhất cho cả hai.
Trước kia em từng cho rằng bị người mình yêu thương phản bội thực sự đau khổ nhưng tới bây giờ em đã nhận ra, hóa ra hai người yêu nhau phải chấp nhận buông tay nhau mới là tổn thương nhất.
Con người ta gặp được nhau là do duyên, anh và em cũng vậy. Có lẽ kiếp trước chúng ta còn mắc nợ nhau nên kiếp này đã gặp lại để rồi yêu thương nhau nhiều đến thế. Kể từ ngày có anh, cuộc sống của em tràn ngập màu nắng, ấm áp và hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm của chúng ta tăng dần lên để rồi tưởng chừng như không điều gì có thể chia cách hai đứa. Nhưng cuộc sống vẫn có những điều kỳ lạ như vậy đấy, để rồi ta lại đổ cho số phận. Anh và em, là có duyên, không phận. Cuộc đời cho chúng ta gặp nhau, rồi yêu nhau mà chẳng thể cùng nhau tay trong tay tới cuối cuộc đời.
Mọi sự ngăn cách đều là vô nghĩa nếu như tình yêu đủ lớn. Em tin, tình yêu của chúng ta đủ khỏe mạnh để có thể vượt qua nhưng cái giá phải trả có lẽ là quá đắt và trong cuộc đấu tranh giữa trái tim và lý trí, chúng ta chấp nhận buông tay nhau.
Thành phố bé lắm nên đôi khi chúng ta vẫn vô tình chạm mặt, mỗi lần như vậy trái tim em đều rỉ má.u. Lựa chọn xa nhau mà tại sao trong chúng ta sự dằn vặt vẫn lớn đến vậy để rồi chẳng thể quên được nhau. Những sự quan tâm âm thầm, những nỗi nhớ quặn thắt để rồi lại đi tìm lại những kí ức đang phai màu. Từng góc phố, từng con đường, từng hàng quán... đều có bóng dáng của anh, để rồi khi chỉ còn một mình em đều đi qua những nơi ấy và hồi tưởng lại những ngày hạnh phúc khi xưa.
Em đã không còn khóc nữa, có lẽ là không còn nước mắt để khóc. Còn gì đa.u đớ.n hơn buông tay người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời và lại phải tự nhủ rằng làm như vậy là tốt nhất cho cả hai. Đôi khi đổ lỗi cho duyên phận là cách duy nhất để an ủi chính bản thân mình, rằng kiếp sau sẽ lại gặp nhau. Và nếu có gặp lại em thực sự không mong chúng ta sẽ yêu nhau, bởi vì sự dằn vặt ở kiếp này sẽ đủ đau để mong không bao giờ lặp lại.
Bùi Phương
Vợ tôi luôn ám ảnh chuyện mẹ chồng, dù mẹ hiền vẫn bị con dâu ghét Khi sinh con rồi, cuộc sống gia đình còn chật vật hơn, cũng không có nhiều vốn liếng, lại phải nhờ bà nội trông con nên chúng tôi đã không thể làm như định. Em chấp nhận sống trong nhà chồng nhưng lòng hậm hực, oán trách tôi không ngừng. Mẹ chồng nấu ăn, em chẳng hài lòng cái gì dù mẹ tôi...