Người yêu chấn thương vì đá banh, tôi trách mình không quyết liệt ngăn cản
Lần nào cự cãi với người yêu về chuyện anh quá mê đá banh, tôi cũng thua cuộc. Đến giờ, sau chấn thương khá nặng, mặc tôi lo lắng, anh vẫn muốn trở lại sân cỏ.
Câu chuyện mới đây của t.iền vệ Đỗ Hùng Dũng thu hút sự quan tâm của nhiều người, trong đó có tôi. Phải nói ngay rằng tôi chẳng là fan của môn bóng đá, chỉ vì từ ngày yêu người đam mê sân cỏ, tôi cũng quan tâm nhiều hơn đến vài thông tin về môn thể thao này.
Như nhiều người mến mộ đội tuyển, chúng tôi x.ót x.a, thấy tiếc cho chấn thương của Đỗ Hùng Dũng lẫn hành động đáng lên án của cầu thủ Ngô Hoàng Thịnh – người gây ra t.ai n.ạn nghiêm trọng. Nhưng cũng từ t.ai n.ạn của họ, tôi và người yêu lại cãi nhau một trận ra trò, chỉ vì tôi thương anh còn anh thì ra sức bảo vệ đam mê của mình.
Tuần trước, người yêu tôi bị đứt dây chằng chéo sau trong một trận giao hữu. Anh đã trải qua cuộc phẫu thuật, đang trong thời gian tập vật lý trị liệu và theo lời bác sĩ, chuyện trở lại được sân cỏ hay không phụ thuộc lớn vào sự hồi phục, tập luyện hậu phẫu.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Nhìn anh tập tễnh đi lại, chân yếu thấy rõ tôi vừa thương, vừa giận. Ngày đó, mỗi lần đến sân nhìn anh chơi bóng, tôi thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Thấy anh bị va chạm, chơi xấu, tôi không chịu được nên nhiều lần tìm cớ gây rắc rối, nhờ anh chở đi công việc để anh ít ra sân.
“Đàn ông tập thể thao thì có gì mà em lo. Em thích đi mua sắm, làm móng tay thì anh thích đá banh, 2 sở thích không khác nhau. Còn chơi vận động thì phải có va chạm. Đàn ông mà”, anh cứ lặp lại điệp khúc “đàn ông mà” như vậy hàng chục lần khi tôi gây sự.
Nhân sự việc của Đỗ Hùng Dũng, tôi khơi lại với anh chuyện nếu anh nghe lời thì không có chấn thương đáng tiếc xảy ra. Anh nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng, anh bảo người cứ sống trong lo sợ như tôi thì cuộc sống sẽ an toàn nhưng không vui.
“Em cứ như con tằm nằm trong kén, được bảo bọc và thích an toàn nên em thấy anh mạo hiểm. Nhưng đó là sở thích của anh, mình yêu nhau và cần tôn trọng sở thích của đối phương. Anh đã cấm đoán em điều gì chưa?”, anh gắt gỏng.
Đúng là anh chưa cấm đoán, cũng chưa từng làm trái ý tôi điều gì, nhưng những sở thích nhẹ nhàng của tôi đâu có va chạm mạnh như bộ môn anh yêu thích.
Ảnh minh họa
Không phải người trong cuộc nên tôi chẳng thể hiểu cảm giác vợ của t.iền vệ Đỗ Hùng Dũng đã trải qua khi hay tin anh bị thương. Có thể, sức chịu đựng và sự chấp nhận, tin tưởng chồng của chị cao hơn tôi. Nhưng dù có tin chồng thế nào, nhìn những giọt nước mắt của chị, tôi hiểu chị đang lo lắng, bất an. Với cầu thủ, đôi chân là thứ sống còn, nếu bị chấn thương, đôi khi phải giã từ sự nghiệp. Chưa kể, những di chứng có thể kéo dài, ám ảnh cả cuộc đời.
Tôi cũng từng ngồi ngoài phòng mổ, lo lắng đợi người yêu được đưa ra. Lúc đó tôi cứ nghĩ, giá mà đàn ông hiểu cảm giác của người phụ nữ bên cạnh, hẳn sẽ biết vì sao họ hay càm ràm, sợ sệt, ngăn cấm.
Ai nói tôi lo xa, chỉ nghĩ đến những chuyện vặt vãnh tôi cũng kệ vì mức độ “chịu đau” của mỗi người có hạn. Tôi không muốn người yêu mạo hiểm, không muốn những t.ai n.ạn đáng tiếc xảy ra.
Giờ nhìn anh đ.au đ.ớn tập đi, tôi thương anh nhưng trách mình không quyết liệt hơn để ngăn cản. Liệu tôi có quá đáng lắm không khi muốn anh phải theo ý mình như thế?
Khó khăn lắm người yêu mới kiếm được việc, vậy mà mới làm được 4 ngày đã bị đuổi việc, lý do cô ấy đưa ra khiến tôi choáng váng
Suốt một năm ròng người yêu mang hồ sơ rải khắp các công ty nhưng chẳng nơi nào chịu nhận vào làm. Đến khi có công ty tuyển dụng thì lại xảy ra sự việc này.
Trong khi tôi ra trường tìm được công việc ổn định, lương tháng hơn 10 triệu đồng, còn người yêu thì cả năm nay mang hồ sơ đi khắp các công ty nhưng chẳng nơi nào nhận.
Có lẽ cô ấy học ngành nông nghiệp nên khó kiếm việc ở thành phố, tôi rất thông cảm cho khó khăn của người yêu. Những lúc nhìn thấy người yêu mệt mỏi, nản chí tìm việc, chỉ muốn về quê làm ruộng mà thương. Tôi luôn ở bên động viên an ủi và cổ vũ cô ấy.
Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng cô ấy cũng có một công ty nhận vào làm với mức lương 7 triệu đồng. Người yêu vui lắm nên đã rủ tôi và bạn bè cùng phòng đi ăn mừng.
Những ngày đầu, công việc diễn ra rất tốt nhưng đến ngày thứ 4 thì người yêu vừa khóc vừa nói bị đuổi việc rồi. Tôi hỏi tại sao thì em nói là: "Cả ngày em bị các chị sai đi photo giấy tờ, lau bàn, đi mua đồ ăn vặt hay gửi bưu kiện khiến em rất ấm ức. Đến khi bị sếp sai đi mua cà phê, em chịu hết nổi nên hỏi ông ấy tuyển em vào làm vị trí gì? Sao mọi người coi em như là tạp vụ? Sếp không nói gì mà bảo thủ quỹ lấy t.iền trả 4 ngày lương và cho nghỉ việc ngay".
Đến khi bị sếp sai đi mua cà phê em chịu hết nổi nên hỏi ông ấy tuyển em vào làm vị trí gì, sao mọi người coi em như là tạp vụ. (Ảnh minh họa)
Người yêu nói với giọng rất ấm ức như thể người sai ở đây không phải là cô ấy vậy. Còn tôi thì cứng họng không biết nói gì. Bởi tôi đi làm cả năm rồi mà sáng nào cũng phải bê nước cho văn phòng, thỉnh thoảng vẫn bỏ t.iền túi mua cà phê mời các sếp.
Ai mà sai tôi làm việc gì thì tôi chẳng bao giờ từ chối vì mình giúp họ lần này thì họ sẽ giúp lại mình lần khác. Huống chi mới vào làm, cần người khác chỉ bảo thì họ giao cho vài việc lặt vặt cũng có thể hiểu được. Nhưng người yêu thì phản đối quyết liệt. Cô ấy bảo làm việc vặt thì có tạp vụ, có lao công, cô ấy học 4 năm đại học ra trường, tuyển vào làm nhân viên thì phải làm công việc mà cô ấy được mô tả.
Vì chuyện này mà chúng tôi tranh cãi và giận dỗi nhau. Tôi thì thấy người yêu thiếu kiên nhẫn, tính khí trẻ con lại có phần bảo thủ. Người yêu thì chê tôi ba phải, kém cỏi nên phải luồn cúi... Mọi người có nghĩ là tôi nên chấm dứt tình yêu với em ấy không?
Vừa gặp mặt người yêu tôi, mẹ đã nổi giận tuyên bố tuyệt đối không để cô ấy làm dâu của mẹ Tôi đang đứng trước một khó khăn rất lớn trong chuyện tình cảm của mình. Chuyện tình yêu của tôi bị chính mẹ tôi cấm cản quyết liệt. Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình...