Người xưa muốn làm vợ hai của tôi
Dù đã yêu nhau 2 năm nhưng khi chia tay, em đi du học 3 năm trở về, em vẫn chưa có gia đình. Còn khi đó, tôi đã có vợ con, cuộc sống tương đối yên ấm.
Ngỡ tưởng em sẽ không quay trở về nữa hoặc sẽ không tìm gặp tôi nữa nên tôi đã quên đi mối tình cũ và tìm một hạnh phúc mới. Nhưng nào ngờ, một ngày em quay lại và nói muốn gặp tôi. Em không sống ở nước ngoài mà chọn Việt Nam là nơi làm việc. Lúc này, em đã 30 tuổi.
Thật ra, ở tuổi em, kiếm một người yêu, một người chồng cũng không phải khó, nhất là khi em đi du học về, có công việc và trình độ tốt. Nhưng một người chồng mà em yêu thương không phải là dễ. Đàn ông ở tuổi đó đã có gia đình cả rồi, người có chưa có thì cũng thuộc dạng tính tình khó ưa, người trẻ thì lại không lấy em. Những anh chàng không đạt tiêu chuẩn thì làm sao dám với. Em cũng không thể mở lòng yêu một ai khi cái tuổi đã quá lứa nhỡ thì như vậy. Có lẽ, tôi là sự lựa chọn tốt nhất vì dù sao chúng tôi cũng từng yêu thương nhau, hiểu hết về nhau rồi.
Nhưng ngày đó em đi, em không hứa hẹn gì. Cả hai chỉ nói nếu sau này về còn yêu nhau, còn găp được nhau thì tính tiếp. Vậy mà sau 3 năm em trở về lại muốn nối lại tình xưa với tôi. Thật ra, trong chuyện này, tôi là người đã phụ em trước. Dù tôi hiểu, ở nước ngoài, em có quyền yêu bất cứ ai, lấy ai mà em thích nhưng mà em lại không làm chuyện đó, còn tôi lại đi lấy vợ. Thân con gái còn muốn ở bên tôi, nhưng tôi lại không chờ đợi em.
Video đang HOT
Em nói, em thề rằng sẽ không cướp tôi khỏi người vợ cả và để cho gia đình tôi yên ấm.(Ảnh minh họa)
Xét về lý tôi không có lỗi vì chúng tôi chẳng ràng buộc gì nhau cả nhưng tôi lại thấy mình có tội với em, tôi day dứt sống không yên từ ngày em về. Nhất là khi thấy em cô đơn chiếc bóng, không có một ai bên cạnh lúc này.
30 tuổi, thật ra em chẳng còn trẻ trung gì nữa, cũng đã có nếp nhăn trên mặt nhưng để lấy một người chồng là của riêng em thì không khó. Vậy mà em lại nói còn yêu tôi, em van xin tôi cho em làm vợ hai, em sẽ sống riêng, không can dự tới gia đình tôi. Chỉ mong tôi thường xuyên lui tới thăm mẹ con em, và cho em một đứa con. Em sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con và sẽ an phận làm người vợ hai của tôi. Những ngày lễ Tết, em cũng mong muốn được sum họp cùng gia đình tôi với tư cách là vợ.
Em nói, em thề rằng sẽ không cướp tôi khỏi người vợ cả và để cho gia đình tôi yên ấm. Chỉ khi nào tôi cần đến em, tôi hãy đến, em chỉ cần thế mà thôi vì em dù sao cũng là người đến sau. Tôi nghe em nói mà chua xót trong lòng. Dù sao em cũng là người yêu cũ của tôi, chúng tôi cũng có khoảng thời gian mặn nồng. Tại sao em không đi lấy người mới, tại sao em lại làm khổ tôi như vậy. Thật lòng tôi đau khổ lắm, tôi thương vợ nhưng cũng thương em và thấy phải có trách nhiệm với em. Tôi phải làm sao bây giờ, xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Eva
Người xưa nằng nặc đòi làm vợ bé
Cô ấy không cần hôn thú, cũng không đòi hỏi tôi phải bỏ vợ, nhưng phải cho cô ấy làm vợ bé. Thú thực, khi nhận được một lời đề nghị như thế từ người mình từng yêu tha thiết, tôi cũng có chút rung động. Dù gì cô ấy cũng là người tôi rất yêu, vì bố mẹ cô ấy phản đối nên chúng tôi không thể cưới nhau.
Ngày đó, khi cô ấy bỏ đi lấy chồng, tôi đã không ngủ mấy đêm liền, lang thang uống rượu một mình và vô cùng đau khổ. Tôi không nghĩ rằng, sau mấy năm yêu đương mặn nồng, tràn đầy kỷ niệm, tôi lại phải chịu cảnh nhắm mắt nhìn người tôi yêu đi lấy người khác.
Mấy năm sau đó, tôi cũng lập gia đình. Vợ tôi là người cùng quê, làm cô giáo. Tuy không xinh xắn bằng người yêu cũ của tôi nhưng cô ấy có một trái tim ấm áp và là một người phụ nữ chu đáo, tận tụy với chồng. Tôi cứ nghĩ, cuối cùng cuộc sống của mình cũng ổn định sau bao nhiêu sóng gió.
Mấy năm sau đó, tôi cũng lập gia đình. Vợ tôi là người cùng quê, làm cô giáo.
(ảnh minh họa)
Bẵng đi một thời gian, khi tôi đang hạnh phúc vì mới được lên chức bố thì người yêu cũ của tôi bỗng liên lạc trở lại. Sau bao nhiêu năm bặt tin tức, khi nghe giọng cô ấy trong điện thoại, tôi thấy tim mình như ngừng đập. Tôi không ngờ trái tim tôi vẫn còn thổn thức nhiều đến thế, nhớ nhung nhiều đến thế.
Tôi nhận lời gặp cô ấy tại một quán cà phê. Cô ấy vẫn rất xinh đẹp và hiền hậu. Duy chỉ có đôi mắt là buồn vô hạn. Sau khi hỏi chuyện, tôi mới biết cô ấy đã ly dị khá lâu và vẫn chưa có con cái gì. Nhìn gương mặt sầu muộn của cô ấy, tôi thấy tim mình đau như cắt.
Chúng tôi còn gặp gỡ nhau nhiều lần sau đó. Mỗi lần gặp lại, tôi đều trằn trọc, khó ngủ. Tôi không đành lòng khi thấy người yêu cũ của mình phải sống cô quạnh, buồn tủi. Nếu như ngày đó, tôi dẹp bỏ sĩ diện của mình, kiên quyết đấu tranh cho tình yêu thì chắc bây giờ, cô ấy sẽ không phải sống khổ sở như thế.
"Tình cũ không rủ cũng tới", sau nhiều lần gặp gỡ, chúng tôi đã ngã vào vòng tay nhau. Quả thực, lấy vợ đã bao nhiêu năm nhưng tôi vẫn không có được cảm giác yêu thương mãnh liệt như khi gần gũi cô ấy. Sau đó, cứ rảnh rỗi là tôi và cô ấy lại gặp nhau.
Mới đây, cô ấy còn đòi làm vợ bé. Cô ấy muốn chuyển đến chỗ tôi thường xuyên đi công tác, mua nhà ở đấy để được sống như vợ chồng với tôi. Tôi cũng thắc mắc, tại sao cô ấy lại muốn làm vợ bé mà không đòi hỏi tôi phải bỏ vợ hay chỉ làm nhân tình như nhiều người khác.
Quả thực, tôi cũng không muốn bỏ vợ vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp, vả lại vợ tôi cũng ngoan hiền, con tôi đang còn nhỏ. Nhưng nếu phải bỏ cô ấy bơ vơ thêm lần nữa, tôi cũng không đành lòng. Thế là tôi chiều theo yêu cầu của cô ấy, mua nhà ở tỉnh khác và thường xuyên nói dối vợ đi công tác để được sống với vợ hai.
Tôi vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không thể bảo cô ấy bỏ đi đứa con này.
(ảnh minh họa)
Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi thật tuyệt. Cô ấy không đòi hỏi bất cứ điều gì và rất yêu chiều tôi. Chỉ có điều, tôi luôn phải sống trong sự dằn vặt và sợ hãi vì vợ tôi có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào.
Nhưng sự vụng trộm quả thực có một ma lực mạnh mẽ. Tôi không thể dứt ra khỏi cô ấy để trờ về làm một người chồng mẫu mực như xưa. Hễ có dịp, tôi lại đi công tác để được sống những ngày tháng vợ chồng ngắn ngủi với người cũ của mình.
Khi vợ tôi bắt đầu có mang đứa thứ hai thì đứa con của tôi và cô ấy cũng bắt đầu tượng hình. Tôi vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không thể bảo cô ấy bỏ đi đứa con này. Cô ấy vừa mới được làm mẹ lần đầu tiên, và thực sự, tôi cũng mong muốn được có con với cô ấy.
Đôi lúc tôi cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải sống với hai bà "vợ", nhất là luôn phải ở trong trình trạng thấp thỏm, che giấu. Nhưng đã lỡ "đâm lao" nên tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi thật sự bối rối. Hãy cho tôi một lời khuyên đúng đắn nhất để giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Theo Eva
Bỏ chồng, em muốn quay về với tôi Đúng là tôi không dự đoán sai bao giờ. Sau 1 năm, em bỏ chồng. Em nói, người ta khinh em, coi thường em. Thật ra, tình yêu có nhiều điều khó nói. Đôi khi, ta biết rõ người đó không yêu mình, phụ mình hoặc tình yêu chỉ là thứ vụ lợi nhưng ta vẫn không thể quên được người đó. Thế...