Người xưa ấy
Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Ngày ấy mây vẫn bay lơ đãng quanh quẩn trên bầu trời tinh nghịch, sóng gờn gợn man mát theo tiếng gió nhè nhẹ hôn lên mái tóc người. Ngày mai, ngày mà mọi thứ xa xưa dần hiện về mờ mờ vớikí ức thơ bé.
Trời đất trong khoảnh khắc chia xa bỗng to hơn, rộng và lạ hơn khung cảnh của ngày xưa ấy, rồi lùi lũi thu mình trong màn đêm giá sương. Em của ngày nay lẫn trong em của tiềm thức hư ảo của ngày xưa. Em đã đem lòng yêu ai đó! Ôi! Thu của mười tám nay đã xa tôi rồi!
Có lẽ tôi và em không có duyên. Nhớ ngày xưa khi tình thơ còn non nớt, trong trẻo ngây ngô, em mang cho tôi niềm vui và những nỗi buồn không tên. Cái cô bé của ngày xưa ấy cũng trạc tuổi như tôi, nhưng giờ mỗi người một nơi. Ngày ấy em trẻ con lắm, tinh nghịch, đáng yêu và hay nhe những chiếc răng sún cười mỗi khi tôi chọc cười. Nhà tôi ở cạnh nhà em, đi học cũng như đi chơi ở đâu tôi đều rủ em đi cùng, những ngày đến trường hai đứa í ới gọi nhau rồi tung tăng dạo bước trên con đường đầy lá rụng rơi. Học cùng lớp hai đứa ngồi với nhau, giúp đỡ nhau mỗi lúc ai đó trong chúng tôi gặp khó khăn. Tình bạn cứ thế lớn dần lên theo năm tháng, và theo đó là chút gì đó “thinh thích” trong tôi với nụ cười thoáng qua trông đến dại khờ, khó diễn tả thành lời mà cũng khó định nghĩa đến không hiểu nổi.
Video đang HOT
Rồi mai đây, tôi – em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? (Ảnh minh họa)
Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Và một ngày cách đây đã 6 năm có lẻ, tôi và em đã đi hai trên con đường khác nhau. Tôi đi học tiếp cấp ba còn em vì một lí do nào đó mà đã thôi học và đi làm công ty.
Để rồi hôm nay, tôi ngồi đây với mớ cảm xúc hỗn độn và cầu chúc cho em có được hạnh phúc viên mãn với ai đó không phải là tôi. Những kí ức vụn vỡ chợt ùa về trong thoáng chốc, những kỉ niệm xưa cũ cũng dữ dội rồi dịu êm, dần yên lặng, thôi ào ạt… “ 20 tuổi người ta không là đá nhưng cũng không hoàn toàn là xác thịt“, 20 tuổi người ta phải hành động với lí trí vốn từ lâu đã bị trái tim nắm giữ. Bởi còn đó những suy nghĩ vụng dại, những giây phút yếu lòng, thoáng buồn rồi lại chóng quên tự bao giờ. Cần lắm một ai đó thấu hiểu, cần lắm một vòng tay ấm ôm lấy từ đằng sau, một ai đó đủ yêu thương để cuộc đời thôi những muộn phiền, con tim thôi cồn cào, gào thét để quên đi hình dung em hiện về bỗng chốc trong tiềm thức xa xăm.
Rồi gió cứ đi mỗi khi bình minh quá nửa và trở lại mỗi sớm mai thức giấc. Em giờ có sóng để xô bờ, có tình thu đại dương, còn tôi vẫn lang thang trên bờ cát trắng trải dải đến vô tận. Rồi mai đây, có bao giờ ngày xưa ấy ngủ yên, thôi đánh thức những giấc mơ? Rồi mai đây, tôi – em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? Đứng giữa bộn bề xô bồ, thoáng qua hình bóng một ai kia, rồi vụt qua trong hoài niệm, ngỡ ngàng lạc điệu đằng đẵng giữa những nếp sóng xô bờ…
Theo 24h
Gửi em, cô gái đến từ hôm qua
Để anh được nhớ em thêm một lần, lần cuối cùng thôi em nhé! Em à, có những phút yếu lòng như thế anh lại nhớ về em, người con gái đã đi qua cuộc đời anh. Có phải anh đã quá đáng lắm không khi nói lời chia tay để lại trong em một khoảng trống con tim rồi lại về đào bới nỗi đau của em. Cuộc đời sao lắm trái ngang thế, đã làm héo tàn người con gái anh từng yêu.
Em có còn nhớ mùa valentine đầu tiên không em, anh nhớ lắm em ạ. Trời mùa đông rét mướt và lại mưa nữa em nhỉ. Có một đôi trai gái vẫn đội mưa cùng nhau trên chiếc xe đạp, đi hết những con đường mùa đông trong cái lạnh, nhưng lòng anh ấm lắm, ấm vô cùng, và anh ngỡ như mình đã chạm đến cái hạnh phúc xa vời ấy rồi đấy.
Anh tàn nhẫn quá phải không em? Anh đến lấy đi của em tất cả rồi ra đi để lại cho em một con tim ngập tràn tổn thương và tâm hồn tan nát. Anh càng thấy mình yếu hèn và thấp kém hơn trước sự cao thượng của em em biết không? Có lẽ đến là một người bạn bình thường anh cũng không đủ tư cách em nhỉ. Giờ anh cũng chẳng dám nhắn tin, hay gọi điện cho em đâu em à. Anh chỉ biết dõi theo em qua những người bạn của chúng mình thôi, anh làm gì có cái quyền được quan tâm em nữa em nhỉ.
Có những phút yếu lòng như thế anh lại nhớ về em, người con gái đã đi qua cuộc đời anh (Ảnh minh họa)
Anh đã rất nhiều lần muốn được cùng em ngắm hoàng hôn trên con sông quê mình, anh không hẳn là một con người lãng mạn nhưng anh tin trong giây phút đó mình sẽ được hạnh phúc bên nhau. Và yêu nhau 2 năm, anh cũng được một lần cùng em, em nhớ không, cái cảm giác đó như vẫn còn nguyên trong anh em à. Khoảnh khắc em tựa đầu lên bờ vai anh dường như anh thấy mỗi em trong cả bầu trời bao la ấy đấy em à, nhưng người đập vỡ tất cả lại là anh.
Hẳn em còn nhớ, hôm liên hoan lớp chứ, chúng mình trẻ con thật. Đá bóng cùng tụi trẻ con trong đền sao vui đến thế. Anh như thấy tất cả con người thật của em toát lên, hồn nhiên, vui vẻ, trong sáng... anh yêu cái phút giây đó biết bao. Một buổi chiều càng đáng nhớ hơn khi anh đèo em về, nói ra xấu hổ nhưng có phải tại anh non tay lái quá không nhỉ. Để lại một cái sẹo ở chân trái của em, lại làm em phải khâu thêm mấy mũi, đã có lúc anh tự tay làm thêm cái sẹo nữa ở chân phải của mình để cho thành cặp với em, nhưng đến giờ em vẫn không biết được việc này đâu. Anh thật sự xin lỗi em nhé.
Khi anh viết những dòng tâm sự này là khi anh đang vô cùng hỗn độn giữa những ký ức về em, em có tin không nếu anh nói trong giấc mơ anh vẫn thường thấy em, anh mong em sống thật hạnh phúc và vui vẻ. Đến khi nào em thật sự quên được anh, anh sẽ thấy tội lỗi của mình giảm nhẹ đi được phần nào. Anh mong nụ cười trên môi em sẽ mỉm cười với người khác tốt hơn anh, yêu emhơn anh. Anh mong đôi bàn tay em sẽ hết lạnh bên một bàn tay khác, ấm hơn bàn tay em và không bao giờ buông lỏng một phút giây nào. Tay em lạnh lắm đấy, anh giờ không còn bên em, để nắm lấy bàn tay lành lạnh của em mỗi lần đi chơi nữa. Con dốc đê mỗi lần anh đi ngang qua lại làm lòng anh se lại, em hãy để anh cất em đi nhé, khi nào thật sự không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ lại mang ra để nhớ, để những hình ảnh về em theo năm tháng sống lại trong anh nhé.
Mãi vui vẻ em nhé, Cún Yêu ngày hôm qua của anh.
Theo 24h
Kí ức nhạt nhòa Chính em đã nói sẽ mãi yêu anh nhưng sao giờ đây chỉ còn mình anh đứng dưới cơn mưa? Em à! Vậy là mình đã xa nhau hơn 1 năm rồi em nhỉ? Mới ngày nào thôi hai đứa còn ngồi cạnh nhau ngắm mưa rơi. Chính em đã nói sẽ mãi yêu anh nhưng sao giờ đây chỉ còn mình anh...