Người xóm trọ chạy thận thành Vinh – bây giờ
Trên con đường Lê Ninh ( thành phố Vinh) có một khu nhà trọ đặc biệt. Những người thuê trọ nơi đây đến từ nhiều địa phương khác nhau, song hầu hết đều chung cảnh ngộ: Khó khăn về vật chất, mệt mỏi về tinh thần, yếu ớt về sức khỏe.
Vậy nhưng, vượt lên nghịch cảnh, những con người ở khu nhà trọ nghèo ấy vẫn nỗ lực từng ngày, không nguôi hy vọng vào ngày mai, cuộc sống sẽ tốt lên…
Hạnh phúc lấp lánh trong khổ đau
“Những người chạy thận như tôi, đặc biệt là chạy trên 15 năm thì có thể ra đi bất cứ lúc nào nếu chẳng may gặp cơn tăng huyết áp đột ngột hay nhồi máu cơ tim. Vậy nên, mỗi sớm mai thức dậy thấy mình còn sống, bản thân tôi hạnh phúc vô cùng. Việc đầu tiên tôi làm là gọi về để nghe tiếng vợ, tiếng con, rồi sau đó lại lao ra đường kiếm sống. Chỉ có thế, tôi mới có đủ tiền trang trải chi phí chữa bệnh, và cũng là tự tạo niềm vui cho mình”, ông Nguyễn Tiến Lập (sinh năm 1969) – người đã có hơn 15 năm chạy thận chia sẻ.
Sáng chạy thận, chiều chạy xe ôm nhưng ông Nguyễn Tiến Lập (sinh năm 1969, xã Tân Sơn, huyện Quỳnh Lưu) luôn giữ niềm lạc quan sống. Ảnh: Thanh Quỳnh
Trước cổng Bệnh viện Đa khoa Thành phố Vinh, hình ảnh ông Lập với vóc dáng gầy gò, nước da đen sạm bên chiếc xe máy cũ kỹ đã quá quen thuộc với những người dân sinh sống nơi đây. Quệt vội những giọt mồ hôi khi phải đứng nhiều giờ dưới nắng để chờ khách, ông Lập trải lòng về hoàn cảnh của mình.
Ông sinh ra tại mảnh đất Quỳnh Lưu, từng có cuộc sống hạnh phúc bên vợ và 3 con của mình. Cho đến năm 2007, khi thấy bản thân liên tục khó thở, mệt mỏi, buồn nôn, ông đã đến bệnh viện thăm khám thì được biết, chức năng thận của mình đã suy giảm dưới 20%, buộc phải tiến hành chạy thận. Thời điểm đó, vợ ông vừa sinh con thứ 3, con đầu mới học lớp 6.
Dưới lớp áo dài, cánh tay ông Nguyễn Tiến Lập đầy các cục u sần là vết tích của những tháng ngày lọc máu, chạy thận để kéo dài sự sống. Ảnh: Thanh Quỳnh
Nghĩ đến việc mình phải xa gia đình để vào thành phố chữa bệnh và mọi gánh nặng mưu sinh đổ dồn lên vai vợ khiến ông thấy xót xa. Vậy nhưng, để chiến thắng nghịch cảnh, ông đã tự mình vào thành phố Vinh và thuê một căn phòng nhỏ gần Bệnh viện Đa khoa thành phố, nơi mình điều trị bệnh.
Mỗi tuần, lịch chạy thận diễn ra từ 6h30′ sáng tới 11h các ngày thứ 2, thứ 4 và thứ 6. Khoảng thời gian còn lại, ông đến chợ Vinh để làm cửu vạn, ai thuê gì làm nấy, miễn là kiếm được tiền để trang trải chi phí chữa bệnh. Cho đến 7 năm gần đây, khi sức khỏe đã quá yếu, ông buộc phải lựa chọn nghề xe ôm để mưu sinh. Có ngày kiếm được 100 ngàn đồng, nhưng cũng có ngày thời tiết khắc nghiệt, không tìm được khách thì ông cũng đành ra về tay trắng. Dù sao như thế vẫn tốt hơn là nằm dài trên giường bệnh, bởi đối với ông, những khoảnh khắc ấy khiến bản thân dễ nghĩ tới những điều tiêu cực hơn.
Trong những phòng trọ nghèo, những bệnh nhân chạy thận vẫn nỗ lực từng ngày để điều trị bệnh. Ảnh tư liệu: Đình Tuyên
“Tôi từng chứng kiến những người ra đi ngay trước mắt. Thậm chí, có những người nằm cạnh giường trong bệnh viện, đang nói chuyện với nhau, khi mệt họ nhắm mắt lại và lặng lẽ ra đi trong một giấc ngủ dài. Đó là lý do vì sao tôi muốn được làm việc, được sống một cuộc đời đúng nghĩa và giữ tinh thần tích cực để lan tỏa niềm vui đến những người cũng đang mang trọng bệnh như mình. 15 năm qua, tôi chưa bao giờ nguôi hy vọng, rồi một ngày nào đó may mắn sẽ mỉm cười, mình sẽ khỏi bệnh và được đoàn tụ cùng gia đình” – ông Nguyễn Tiến Lập nói. Có lẽ đó là lý do giúp ông trở thành người có số tuổi chạy thận cao nhất khu trọ này.
Cũng gạn lọc những niềm vui trong cuộc sống để chiến đấu với bệnh tật, ánh mắt của chị Đặng Thị Thủy (sinh năm 1988) bỗng rạng rỡ hơn khi nhắc đến hai người con trai của mình.
Vừa chiến đấu với bệnh tật, chị Đặng Thị Thủy (sinh năm 1988, quê ở huyện Đô Lương) lại vừa động viên các con học tập tốt. Ảnh: Thanh Quỳnh
Chị kể, mình mất chồng vào năm 2015 khi anh bị tai nạn lao động ở Lào. Sau đó 2 năm, chị bàng hoàng nhận tin mình mắc bệnh thận. Xuống TP. Vinh chữa trị, chị buộc lòng phải làm đơn gửi hai con trai (sinh năm 2006 và 2008) vào Làng trẻ SOS. Ba mẹ con rời quê nhà Đô Lương xuống TP. Vinh cũng đã hơn 6 năm, vất vả chẳng kể xiết, nhưng hy vọng thì luôn lấp lánh khi hai con của chị những năm qua đều đạt kết quả học tập tốt. Thậm chí, còn là học sinh giỏi trường môn Toán. Mỗi khi buồn, chị lại mở điện thoại lên để ngắm nhìn những tấm giấy khen con gửi để tiếp thêm động lực sống.
“Với tôi, sống tiếp mới khó chứ buông xuôi thì đơn giản lắm, có khi chỉ cần dừng uống thuốc một hôm thôi… Thế nhưng, tự dặn lòng phải cố gắng sống tiếp vì còn có các con, để các con biết rằng, mẹ mình vẫn còn đó và các con không cô đơn trên cuộc đời này. Tôi muốn nhìn thấy các con trưởng thành, lập gia đình và sống một cuộc đời hạnh phúc hơn tôi”, chị Thủy trải lòng.
Khu nhà trọ trên đường Lê Ninh vốn là tòa nhà cũ của một doanh nghiệp, nay cho các bệnh nhân thuê ở để sinh sống trong quá trình chạy thận. Ảnh: Thanh Quỳnh
Video đang HOT
Bệnh viện là nhà, xóm trọ là gia đình
Những bệnh nhân tại xóm chạy thận luôn lưu trong danh bạ mình một số điện thoại đặc biệt, đó là số của chị Nguyễn Thị Thanh Tâm (sinh năm 1981) – là người được thuê để quản lý khu nhà trọ này.
Bởi những người chạy thận đến thuê trọ nơi đây đều phải sống xa gia đình, trong những hoàn cảnh nguy kịch, họ coi chị là chỗ dựa tin cậy để mình vượt qua những thời khắc khó khăn. Ví như, năm 2022 vừa rồi, ông Lê Văn Lam (68 tuổi), một bệnh nhân đang thuê trọ nơi đây đột ngột tăng huyết áp. Lúc đó là 4 giờ sáng, trong khi gia đình lại ở huyện Quỳnh Lưu nên người đầu tiên ông nghĩ đến là chị Tâm. Gọi cho chị xong cũng là lúc ông rơi vào trạng thái bất tỉnh. Ngay lập tức, chị Tâm đưa ông Lam vào bệnh viện, trong vai trò là người thân để hoàn tất các giấy tờ và chi phí để cấp cứu. Sau đó, vì bệnh có chiều hướng tăng nặng, ông phải chuyển viện, chính chị lại là người làm thủ tục chuyển viện cho ông.
Dù cho hoàn cảnh cũng không khá giả gì, nhưng chị Nguyễn Thị Thanh Tâm (sinh năm 1981, bìa phải) là điểm tựa cho nhiều bệnh nhân chạy thận ở khu nhà trọ. Ảnh: Thanh Quỳnh
Hoặc như đầu năm nay, trong buổi sáng đi kiểm tra các phòng trọ, chị Tâm phát hiện ra phòng của bà Nguyễn Thị Kỳ (70 tuổi, quê Diễn Châu) không mở cửa. Trong khi, theo lịch ngày hôm đó bà phải dậy sớm để chạy thận. Biết có chuyện chẳng lành, chị tìm cách gọi mọi người mở cửa thì phát hiện bà Kỳ đang nằm gục ở góc phòng. Nhờ được chị Tâm đưa đi cấp cứu kịp thời nên bà Kỳ đã qua cơn nguy kịch.
Tìm hiểu về người phụ nữ ấy, chúng tôi mới biết chị quê ở huyện Quỳ Hợp, dự định ban đầu chỉ là xuống thành phố Vinh để làm việc trong ít năm. Nhưng rồi, vì cảm thương và thân thiết với những mảnh đời tại xóm chạy thận mà chị đã ở lại đây cho đến hôm nay. Chị vừa quản lý nhà trọ, vừa bán nước ở đầu đường. Dù hoàn cảnh của chị cũng chẳng khá giả gì, nhưng mỗi lúc bệnh nhân trong khu trọ cần giúp đỡ thì chị luôn sẵn sàng hỗ trợ.
Tình yêu thương đã giúp cho những bệnh nhân chạy thận có thêm chỗ dựa vững vàng để vươn lên nghịch cảnh. Ảnh tư liệu: Đình Tuyên
Chị chia sẻ: “Hiện khu trọ có 15 bệnh nhân chạy thận đang thuê nhà. Mỗi năm ở đây lại có 3, 4 người ra đi và lại đón thêm 3, 4 người mới tới. Có lẽ vì đồng cảm nên họ coi nhau như người thân trong gia đình, giúp đỡ và chia sẻ cùng nhau mọi vui buồn trong cuộc sống. Đối với những bệnh nhân suy thận giai đoạn cuối, bệnh viện chính là nhà và khu trọ nghèo này cũng chính là một gia đình. Họ yêu thương, đùm bọc, nương tựa nhau, dìu dắt nhau sống lạc quan, tin tưởng vào một ngày bệnh tình thuyên giảm và được ra viện. Dẫu trong khổ đau, họ vẫn giữ niềm lạc quan và tình yêu thương dành cho nhau để mỉm cười sống tiếp”.
Nữ giáo viên bị điếc, liệt vĩnh viễn và hành trình trở thành tác giả truyền cảm hứng
Nhờ nghị lực phi thường cùng với sự đồng hành và tình yêu thương vô bờ bến của người bạn đời, nữ giáo viên Hà Nội làm được những điều khó tưởng từ trong nghịch cảnh.
Cuộc sống của bất kỳ ai cũng sẽ có lúc thăng, lúc trầm. Không có con đường nào trải đầy hoa hồng, không hành trình nào bằng phẳng từ đầu đến cuối. Cuộc sống sẽ có những lúc cực kì khó khăn và mệt mỏi, khiến chúng ta gục ngã. Nhưng chọn đứng lên để bước tiếp hay dừng lại tùy thuộc vào quyết định của mỗi người.
Nữ giáo viên xinh đẹp và cơn bạo bệnh từ lần mang thai đầu tiên
Càng trưởng thành, con người ta càng phải đối mặt với nhiều biến cố: Mất mát người thân, bệnh tật, thất bại trong công việc...
Đa phần chúng ta đều không chuẩn bị, hoặc chỉ có hình dung mơ hồ về việc mình sẽ đối diện như thế nào nếu một biến cố trong đời bất ngờ ập đến.
Chỉ là một ngày, nó xuất hiện một cách không ngờ nhất. Có thể vào lúc chúng ta đang yêu đời nhất, đang chìm đắm trong men say của tình yêu, hạnh phúc, của sự thành công. Nhưng biến cố ập đến, nhanh đến mức khiến ta chới với, chao đảo và có thể gục ngã bất kỳ lúc nào.
Khi ấy, chính cách bạn đứng dậy, đối mặt và sống tiếp quyết định sự trưởng thành của bạn. Cách chúng ta mạnh mẽ đi qua giông bão cuộc đời sẽ quyết định tương lai và số phận của mình.
Chị Phương Liên vốn là một giáo viên trẻ trung, xinh xắn. Tấm ảnh này được chụp ngay trước thời điểm tai họa giáng xuống đời chị.
Câu chuyện của chị Dư Phương Liên (42 tuổi, ở Hà Đông, Hà Nội) đã chứng minh rằng, dù bạn là ai, lâm vào hoàn cảnh ngặt nghèo như thế nào, chỉ cần lạc quan và không ngừng nỗ lực. Thế giới này sẽ cho phép bạn làm những việc tưởng chừng như không thể!
Ngược về quá khứ, cách đây 16 năm, chị Phương Liên đang là giáo viên phụ trách bộ môn Ngữ Văn tại trường THCS Cự Khê, huyện Thanh Oai, Hà Nội.
Khi ấy, chị là cô gái trẻ trung, xinh xắn, có sự nghiệp ổn định với bao ước mơ về một công việc thuận buồm xuôi gió, một tổ ấm gia đình hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười.
Công tác được 1 năm, chị Phương Liên kết hôn với anh Đàm Trọng Tuấn - Giáo viên dạy Toán công tác cùng trường.
Nhưng bất ngờ, tai ương ập xuống đời chị như một cơn bão, tàn phá tất cả hoài bão, kế hoạch, ngay khi chị vừa mới lập gia đình.
Lấy chồng, mang thai được 6 tháng thì mọi âm thanh của chị bỗng tắt lịm hoàn toàn. Đi khám không phát hiện ra bệnh.
Sinh con xong, chị mới tiến hành các bước khám bệnh kỹ hơn. Sau khi chụp cắt lớp, bác sỹ thông báo tin "sét đánh" ngang tai: Có hai khối u đè lên dây thần kinh thính giác của chị.
Cuộc đại phẫu 6 tiếng để lại những di chứng nặng nề về sức khỏe
"Mình lên bàn mổ não, sau ca mổ đẻ 10 ngày. Cuộc đại phẫu 6 tiếng may mắn giữ được mạng sống cho mình, nhưng để lại những di chứng nặng nề.
Ra viện, mình phải tập đi, đứng, tập giao tiếp, tập làm những việc đơn giản để trở lại cuộc sống thường ngày.
Mấy năm đầu chưa thích nghi với tai họa cuộc đời, mình lủi thủi sống trong thế giới câm lặng, chỉ lấy việc chăm con làm niềm vui." - Chị Phương Liên nhớ lại khoảng thời gian "sóng gió" ập đến.
Cuộc đời chẳng bao giờ không cho ai đường sống cả, chỉ là ta có nhận ra hay không
Từ một thiếu nữ xinh đẹp, giỏi giang, mới 26 tuổi, chị Phương Liên bị điếc vĩnh viễn, hỏng một mắt, méo miệng, liệt nửa người.
Dù trải qua tai ương tưởng chừng sẽ đánh gục mọi ước mơ, hoài bão, biến chị trở thành người khuyết tật, sống như chiếc bóng câm lặng trong căn nhà của mình. Nhưng sau cùng, chị Phương Liên vẫn vượt lên bằng nghị lực phi thường.
Đồng thời, sự mạnh mẽ, ý chí của nữ giáo viên còn có được nhờ sự đồng hành, hỗ trợ hết mình từ người bạn đời và cậu con trai duy nhất.
Cuộc đời chị Phương Liên có bước ngoặt mới kể từ khi chồng chị mua chiếc latop kết nối 3G về làm việc: "Lúc đó mình mới biết đến thế giới mạng phong phú, sống động, mình như bị hút vào đó.
Những buổi trưa yên ả không có việc gì làm, mình lao vào đọc và học. Ban đầu chỉ đơn thuần là soạn thảo văn bản để viết văn, viết báo gửi lên các trang mạng.
Sau đó học thiết kế giáo án điện tử qua PowerPoint, E-learning như các bạn bè đồng nghiệp đang đứng lớp.
Cần cù, nhẫn nại hết ngày này sang ngày khác, cuối cùng mình gây dựng được niềm tin của một vài giáo viên ở trường cũ. Khi đi thi giáo viên dạy giỏi, các chị đã tìm đến mình.
Chưa dừng ở đó, mình còn học làm video ảnh động bằng phần mềm, biến tất cả những ảnh chụp đơn thuần thành những bức hình lung linh tràn ngập âm thanh, ánh sáng.
Kết hợp với các hiệu ứng chạy chữ karaoke trong phần mềm Aegisub, để làm quà tặng bạn bè, người thân nhân các dịp kỉ niệm sinh nhật, cưới hỏi, hội họp..."
Dù sống trong thế giới vô thanh, với những khó khăn trong vận động, giao tiếp, nhưng nữ giáo viên trẻ luôn lạc quan, năng động.
Chính trong thời điểm mạnh mẽ nhất ấy, bệnh tật lại ập đến lần nữa. Các khối u tiếp tục phát triển, lan rộng ra khắp cơ thể: U tủy, u thắt lưng cột sống, u xương cụt... Căn bệnh hiểm nghèo gây cho chị những đau đớn tột cùng.
Đầu năm 2019, chị Liên buộc phải phẫu thuật u tủy. Hậu quả của cuộc đại phẫu này còn khủng khiếp hơn lần trước, nhấn chìm chị trong biển nước mênh mông đen đặc.
Chị bị hỏng mắt còn lại, giọng nói ú ớ không rõ lời: "Mình rơi vào thảm cảnh vừa điếc, vừa ngọng, vừa mù.
Ngoài ra là những cơn đau đớn triền miên không dứt, ngày đêm như điện giật, kim châm, đá tảng đè lên mặt. Mình tuyệt vọng, gào thét, sợ hãi, hoảng loạn."
Nhưng vào giai đoạn tuyệt vọng nhất, trong đầu chị Phương Liên lại nhen nhóm ý định viết cuốn tự truyện về đời mình, bằng mọi giá.
Chồng và con trai luôn kề vai sát cánh, yêu thương, kiên nhẫn giúp chị Phương Liên vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất cuộc đời
Chị Phương Liên phải đối diện với vô vàn khó khăn chồng chất. Bởi người khỏe mạnh, minh mẫn viết sách đã khó, người khuyết tật, đối diện với những cơn đau hành hạ mỗi ngày như chị càng khó khăn gấp bội.
Không nhìn thấy, không đọc được những gì đã viết, mỗi khi muốn chỉnh sửa, thêm bớt, chị đều phải tự mò mẫm. Điều khó nhất chính là thuyết phục gia đình ủng hộ, tin tưởng chị sẽ làm được.
Thời gian đầu, sợ bị phản đối, chị giấu không cho ai biết. Bản thảo viết xong nhét gầm giường, mãi đến khi hết giấy bút và cần nhờ con đánh máy thì buộc phải nói ra.
Bản thảo lần đầu, chị viết trong bóng tối đen đặc, phải nhờ con trai đánh máy lại. Sau khi đôi mắt nhìn thấy vài tia sáng mờ đục như nước vo gạo, chị viết lại bản thảo lần hai bằng cách nhờ con phóng cỡ chữ to nhất của máy tính lên là 72, bôi đen, in đậm để vừa đọc, vừa đoán.
Đến bản thảo lần ba, chị đã có thể tự gõ. Chị Phương Liên nhớ lại: "Hôm đầu tiên chạm tay vào bàn phím sau một thời gian dài chìm trong bóng tối, mình khóc vì tủi thân, cay đắng.
Một người từng sử dụng thành thạo bao phần mềm như mình giờ đây không biết cả bật tắt máy tính như thế nào, phím Enter, Space ở đâu đều không biết, phải lần mò lại từng con chữ. Nhưng vượt qua mọi khó khăn, khổ sở, sau hơn một năm mình đã hoàn thành cuốn tự truyện."
Khi cuốn tự truyện viết bằng bao mồ hôi, nước mắt của nữ giáo viên bị liệt, điếc, mù vĩnh viễn hoàn thành, mạng xã hội đã trở thành cánh tay đắc lực để lan tỏa tác phẩm.
Bạn bè khắp nơi chung tay giúp chị bán sách. Chỉ trong một thời gian ngắn, sách đã hết veo, phải in nối bản. Câu chuyện của chị được nhà xuất bản giáo dục tìm đến, đưa vào sách giáo khoa.
Chị Phương Liên chuyển từ tâm trạng lo lắng, phấp phỏng sang hạnh phúc ngập tràn. Cuộc đời chị bước sang trang mới, rực rỡ, tươi sáng hơn cả những năm tháng khỏe mạnh.
Hiện tại, tuy không nghe thấy, không nhìn rõ, nhưng chị Phương Liên vẫn có thể đọc sách, viết lách, giao lưu với mọi người nhờ có công nghệ hỗ trợ.
Đọc, viết sách giúp chị quên đi thực tại nghiệt ngã, sẻ chia, giải tỏa tâm trạng khổ đau cùng quẫn không thể nói được cùng ai và khó ai hiểu được trọn vẹn.
Với chị Phương Liên, mỗi ngày có một việc hữu ích để làm, một điều để nghĩ, một khát khao để vươn tới thì sẽ thấy đời còn đáng sống.
Nữ giáo viên Hà Nội mong muốn chia sẻ câu chuyện đời mình. Bởi chị tin rằng câu chuyện sẽ phần nào có ý nghĩa với mọi người. Để những ai đang gặp nghịch cảnh có thể tìm thấy chút niềm an ủi.
Còn với những người may mắn đang khỏe mạnh, có một công việc để làm, một cuộc đời có ích để sống, họ sẽ biết họ đang hạnh phúc đến nhường nào. Để sống tốt hơn, trân quý bản thân và những người xung quanh nhiều hơn.
Vượt lên số phận, anh chàng dùng đôi chân đưa âm nhạc đến mọi người Việc chơi đàn hay một môn năng khiếu khác vẫn luôn được bậc phụ huynh ưu tiên cho con cái với hy vọng con mình có thể bộc lộ được hết tất cả ưu điểm của bản thân. Việc rèn luyện một năng khiếu hay sở trường cần rất nhiều khó khăn và sự kiên nhẫn, đặc biệt hơn nếu như người đó...