Người vợ trinh trắng
Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: “Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em.” Ngân tím tái mặt mày.
Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng.
Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình.
Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im, rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm.
Ngân cười mỉ.a ma.i: “Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ”. Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.
Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai? Chỉ duy nhất với gã gay ấy, cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh đồng tính.
Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam? Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đa.u đớ.n, còn cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ l.y hô.n đã có sẵn chữ ký của anh.
Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối.Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.
Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu, với ai, có trở về nhà hay không. Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa.
Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc sofa màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy.
Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt giàn giụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh.
Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi.
Ảnh minh họa
Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:”Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?”.
Minh sững sờ nhìn vợ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cúi xuống nắn bóp những ngón chân cô một cách trìu mến, lau chùi sạch sẽ rồi mới thu gọn mọi thứ.
Minh không bao giờ qua đêm ở ngoài, nhưng điều ấy chẳng làm vơi đi sự ghen tuông hằn học trong lòng Ngân. Có thể anh ta đã tranh thủ buổi trưa cũng nên. Trong đầu cô không bao giờ thôi ám ảnh về hình ảnh một gã trai ẻo lả nào đó được chồng cô ôm ấp mỗi buổi trưa hay mơ tưởng mỗi đêm.
Video đang HOT
Cô đay nghiến trong tâm tưởng, ghen tuông trong trái tim và hằn học trong từng hành động. Nhưng cô không rình mò hay thúc ép chồng phải nói ra điều gì. Thà cứ sống trong những giả thuyết do cô đặt ra còn dễ chịu hơn nhiều việc phải chứng kiến tận mắt.
Ngân thì không nề nếp như thế. Thật ra là cô cố tình không nề nếp. Thỉnh thoảng cô uống say và ngủ lại đâu đó. Không bao giờ có đàn ông nhưng cô lại thường gọi về trêu ngươi kiểu: “Đêm nay tôi ở khách sạn với một kẻ được gọi là đàn ông, ok?”.
Minh không lồng lộn bắt cô về như mong đợi của cô. Anh im lặng, nhưng nếu đêm ấy ba giờ sáng Ngân trở về thì vẫn thấy anh ngồi đợi. Nhiều lần cô tức điên, chỉ cần nhìn thấy thế, cô lại lao ra cửa, nhưng những lúc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nhấc bổng vợ đặt lên giường và khóa chặt cửa.
Phòng ngủ chẳng có quá nhiều đồ dùng như ngày mới lấy nhau để cô được đậ.p ph.á. Minh nằm im nhìn vợ lồng lộn, lôi toạc quần áo trên người chồng. Những lúc ấy, Ngân thường nhìn vào thân hình vạm vỡ của anh, cười khùng khục và vuốt ve một cách thô bạo. Sao đời cô khốn nạn như thế?
Đàn ông yêu thương cô đâu ít. Vậy mà cô chẳng bao giờ để tâm đến, hờ hững chối từ để hằng đêm khao khát chồng mình. Minh dửng dưng lắm, nhưng anh không bao giờ thô bạo với cô. Vì lẽ đó mà cô thường không cần phải kìm nén sự hung hãn.
Và khi đã thấm mệt, cô lại lặng im nằm gọn trong lòng chồng ngủ lịm. Cô cũng biết, rất nhiều lần Minh tưởng cô đã ngủ, anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt và lồng ngực anh hổn hển như bị ai bóp nghẹt.
Đôi khi cô không chịu nổi cái bóng người lặng lẽ cam chịu của Minh, nhưng cũng không thể chịu đựng nếu buổi sáng ngủ dậy, sờ soạng mà không thấy chồng. Nhiều lần Minh dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh giấc và hoảng loạn tìm kiếm. Khi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lặng im quay đi.
Ngân vẫn tin Minh còn yêu cô, yêu theo cách nào đó của riêng anh mà cô không biết được. Chỉ một lần, Minh nổi nóng và hất Ngân ra khỏi thân thể anh. Đấy là khi Ngân cất lời cay đắng: “Chúng ta sẽ có một đứa con”. Vậy mà anh chồm dậy một cách hoảng loạn và dữ dội.
Ngân chỉ biết nhìn chồng mà cười ra nước mắt: “Ôi! Một thằng gay đạo đức… Người yêu anh cấm không cho anh là.m tìn.h với vợ dù chỉ một lần à?”. Minh chẳng nói gì, anh đứng phắt dậy, gần như chạy khỏi phòng. Nhưng Ngân biết, mắt anh vừa trào ra một giọt nước. Anh khóc vì ai? Vì anh, vì cô hay vì gã người tình đáng nguyền rủa nào?
Ngân biết rồi một ngày Minh sẽ bỏ đi. Chính anh đã nói như vậy: “Nếu một lúc nào đó anh đi tìm cuộc sống riêng, xin em hãy chấp nhận điều ấy”. Ngân gật đầu lạnh giá. Sẽ thế thôi. Chả lẽ lại lôi anh vào giường và ôm chặt mà khóc, mà chử.i đến suốt đời. Ngân mơ hồ biết rằng, ngoài giờ làm việc ở công ty, Minh còn làm việc trong một tổ chức từ thiện phi chính phủ.
Một lần, khi đang ngồi ăn cơm, anh đã nhắc đến việc sẽ làm thủ tục để sang làm việc lâu dài ở châu Phi. Ngân thấy mắt anh nhìn cô tha thiết, chăm chú và đầy lo lắng. Cô thản nhiên vừa ăn vừa nhìn vào chiếc tivi ngoài phòng khách, vẻ hờ hững cố tình. Lòng cô đa.u đớ.n nhưng đâu thể nào ngăn cản ý muốn ấy.
Chẳng phải lâu nay cô đã biết rất rõ một ngày nào đó anh sẽ ra đi. Từ hôm đó, gương mặt anh thường u buồn và chăm sóc cô kỹ hơn bao giờ hết. Ngân biết rất rõ, thời gian mình sống với chồng chỉ được tính từng ngày, và cái ngày cuối cùng chẳng thể nào cô biết được. Cô hối hả, hoảng loạn trong vỏ bọc của sự dửng dưng, đến quặn thắt.
Nhưng Ngân không biết rằng anh lại bỏ đi vào ngày hôm nay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Ngân mở cửa, chẳng thấy đôi giày của chồng, cô hoảng loạn tìm kiếm. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt bàn, nơi có mảnh giấy là kết quả xét nghiệm và một lá thư anh để lại:
“Vợ thương yêu! Anh muốn sống những ngày cuối cùng có ý nghĩa. Hai năm qua, dù đau khổ và nhiều nước mắt, nhưng anh đã thực sự hạnh phúc. Anh biết em sẽ rất đau khổ khi đọc lá thư này, nhưng anh vẫn ước ao giữ cho vợ mình trong sáng để bước tiếp cuộc đời khi vắng anh.
Người đàn ông sau này đến với em sẽ thực sự kính trọng vợ anh. Và anh đã rất cố gắng để bảo vệ em, bởi vì anh quá yêu em. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh, chỉ mong em tìm được sự bình yên trong lòng. Anh yêu em, mãi mãi…”.
Minh nhiễm HIV. Kết quả này có trước ngày cưới đúng 5 ngày. Chồng cô không phải gay. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô, nhưng anh không biết rằng cô căm thù sự bảo vệ ấy biết chừng nào. Anh để lại cho cô tất cả, trừ anh.
Có hàng trăm cách để bảo vệ cô, sao anh lại chọn cách đa.u đớ.n đến thế? Ngân khuỵu xuống, vì biết rằng sẽ thật khó tìm thấy chồng. Nhưng không phải là không thể, cô biết tổ chức từ thiện mà Minh tham gia. Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự đơn độc và rời xa chồng vĩnh viễn. Ngân khóc, tức tưởi: “Tại sao anh không phải gay?”.
Thà rằng Minh phản bội cô, thà anh là gay và bỏ rơi cô vì một người nào đó. Hai năm trời cô sống trong sự hoài nghi. Sẽ thế thôi, cô sẽ theo anh đến bất cứ đâu. Còn bây giờ, phải tìm ra anh đã.
Theo WTT
Tâm sự bi hài của người vợ có chồng làm bác sĩ phụ khoa
Chồng người ta làm kĩ sư, xây dựng, thiết kế... này nọ, còn chồng tôi lại làm bác sĩ phụ khoa. Thời gian đầu yêu nhau, mỗi khi bạn bè hỏi người yêu làm gì tôi phải mất mấy giây mới ngượng ngùng nói ra được.
Nhưng giờ thì hoàn toàn khác. Càng ngày tôi càng trân quý công việc mà chồng làm và tự hào về anh.
Tôi và chồng quen nhau trong một lần tôi đưa mẹ đi khám phụ khoa. Lần ấy, mới bước vào phòng, cả mẹ và tôi đều ngại đỏ mặt khi người khám là một bác sĩ nam còn rất trẻ tuổ.i và đẹp trai. Ngay lúc đó, tôi đã bị anh hớp hồn. Tới lần thứ 2 đưa mẹ đi tái khám thì chính anh là người chủ động xin số điện thoại và làm quen với tôi.
Ảnh minh họa
Từ lúc yêu cho đến khi lấy nhau về tôi mới hiểu được sự vất vả trong nghề nghiệp của anh. Một tuần thì có đến 3-4 ngày anh phải trực lại bệnh viện, không được ngủ ở nhà cùng vợ. Lúc nào cũng thấy anh áp lực, đầu tóc bơ phờ nhưng cứ về với vợ là lại niềm nở, quan tâm. Nhìn thấy anh như vậy, tôi xót vô cùng. Người ta ngủ ngon giấc trên giường rồi thế mà chồng mình mãi nửa đêm mới về.
Khi lấy một anh bác sĩ phụ khoa, ai cũng hỏi tôi một câu đầu tiên rằng:
- Có chồng biết rõ về từng điểm trên cơ thể phụ nữ thế thì có bị chồng chê chỗ đó khi gần gũi nhau không? Có so sánh cơ thể mình với những người khác không?
Trước đây, tôi cũng có chung nỗi lo sợ này. Nhưng khi về làm vợ anh, tôi hiểu, chồng hoàn toàn không phải người như thế. Anh luôn tán dương vợ chứ chưa một lần ch.ê ba.i hay so sánh bởi cả 2 vợ chồng đều có chế độ ăn uống hợp lý để giữ dáng và nhan sắc. Lúc nào cũng mới mẻ và hấp dẫn trong mắt nhau.
Biết tính chồng nhưng thi thoảng tôi vẫn hay trêu anh:
- Mỗi ngày, anh biết hết những bí mật thâm sâu nhất của chị em phụ nữ. Thế anh có bị chai lì cảm xúc với vợ không?
- Làm gì có chuyện đó chứ. Công việc là công việc còn cảm xúc là bản năng của con người. Hơn nữa, vợ anh trông xinh đẹp, hấp dẫn thế này anh mà không động lòng thì có mà bị gay à?
Lúc mới lấy nhau được vài tháng, tôi cười ra nước mắt với một tình huống bi hài ở ngay trong chính bữa cơm nhà mình...
Hôm ấy, vợ chồng tôi về nhà bố mẹ ăn cơm, có cả vợ chồng đứa em gái tôi. Chúng nó lấy nhau 2 năm rồi mà vẫn chưa có con. Đang lúc nói chuyện về việc này thì chồng tôi nhanh nhảu lên tiếng:
- Chậm có con thì chỉ có thể là mắc mấy bệnh về sinh sản thôi em ạ. Để anh chạy ù về nhà mang đồ nghề sang đây khám xem tử cung, buồng trứng là biết ngay có bị viêm nhiễm hay mắc bệnh gì không.
Đứa em gái với chồng nó cứ nhìn nhau ái ngại. Tôi cũng đỏ hết mặt không dám nhìn a, lấy chân huých huých chồng nhưng anh vẫn không biết ý:
- Không sao đâu, anh em trong nhà cả mà. Với cả anh khám cho em vừa đỡ tốn tiề.n, vừa đúng bệnh chứ không vớ vẩn như mấy phòng khám tư đâu. Đừng có ngại nhé, anh nhìn suốt rồi mà.
- Em...em...
Thế là sau bữa ăn, chồng tôi nằng nặc đòi về nhà để lấy dụng cụ thật. Tôi với chồng em gái phải khuyên can mãi anh mới chịu thôi cái ý định đó đi.
May thế nào, 3 tháng sau em gái tôi có bầu. Nhiều lúc nó ghé tai tôi thì thầm: May quá em có bầu chứ mà cứ tịt lại bị anh rể vật ra để khám thì chắc chế.t quá. Hai chị em nháy mắt nhau cười như được mùa. Chồng tôi tốt tính, mỗi tội anh xuề xòa quá mức nên lắm khi thành ra hơi v.ô duyê.n.
Chưa dừng lại ở đó, một hôm chồng tôi lại vô tư nhắc nhở vợ chồng đứa em gái chuyện sinh hoạt giường chiếu để không bị ảnh hưởng đến em bé:
- Em mang bầu thì hai đứa nên hạn chế thôi. Không kiềm chế được thì hãy hoạt động hạn chế. Mà vợ phải ở trên, chồng ở dưới để tránh đè vào em bé rõ chưa.
Nghe xong mà tôi với vợ chồng đứa em gái mặt đỏ hết như quả cà chua, nhìn nhau cười mếu máo. Đúng là có chồng làm bác sĩ phụ khoa cũng có nhiều cái lợi thật.
Cái thời gian tôi ở nhà chăm con nhỏ, lúc nào cũng sợ chồng bồ bịch bên ngoài. Bởi công việc của anh vốn dĩ phải tiếp xúc với nhiều bệnh nhân nữ. Trông anh lại đẹp trai ngời ngời thế kia. Một đêm, hai vợ chồng đang ôm nhau ngủ thì có một tin nhắn được gửi tới máy chồng tôi. Hóa ra là bệnh nhân nữ chủ động nhắn tin tán tỉnh chồng mình. Chắc lúc thăm khám anh đeo bao tay nên họ không nhìn thấy nhẫn cưới. Tôi đọc xong những tin nhắn mùi mẫn ấy mà má.u ghen sôi lên sùng sục. Không giữ nổi bình tĩnh, cả sáng hôm sau tôi ngăn không cho chồng đi làm nữa khiến anh phải rối rít xin lỗi với giải thích...
Nhưng thế vẫn chưa là gì, cái kỷ niệm hài hước nhất của tôi và chồng là cách đây nửa năm. Tôi mang cơm đến phòng khám cho chồng thì vô tình nhìn thấy cô nàng người yêu cũ nón.g bỏn.g, chân dài bước vào trong. Nghĩ tới cảnh chồng nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cô gái kia mà tôi tức điên lên. Đứng ngoài khe cửa ngó vào. Mấy phút trôi đi mà chồng vẫn chưa xong, tôi tức quá đạp cửa bước vào rồi kéo người chồng ra:
- Hai người làm gì thế? Lại còn hẹn nhau đến tận phòng khám à? Sờ mó thế chưa đủ à?
Tôi gân cổ lên, vừa khóc vừa quát chồng khiến cho bao nhân viên và bệnh nhân bên ngoài xì xào vào. Chồng tôi giải thích nhưng lúc đấy má.u ghen làm mờ mắt rồi, tôi đâu có nghe được gì, phi một mạch về nhà.
Tối đó, chồng về thấy mặt tôi hằm hằm sát khí, nói chuyện gì tôi cũng cứ câm như hến:
- Em làm sao thế? Đấy là công việc của anh mà. Cô ấy cũng chỉ vô tình đến khám thôi chứ không hề biết anh làm ở viện này. Vả lại, anh có làm gì đâu. Em đứng ngoài nhìn thấy hết còn gì.
- Anh thôi đi, lại còn ngụy biên, nhìn thấy hết của cô ta rồi còn gì...
- Ơ hay, ở với nhau bao lâu mà em còn không tin anh à? Chỉ có nhìn vợ anh mới có cảm xúc thôi chứ còn bệnh nhân ai chả như ai.
Chồng tôi tính hài hước, lại biết nịnh vợ. Thấy tôi mặt xưng xỉa thế là bế thốc tôi lên giường. Theo bản năng, hai vợ chồng quấn lấy nhau rồi quên béng luôn chuyện giận dỗi. Nghĩ lại thì đúng là tôi đã cư xử sai, làm như thế trước mặt bao nhiêu người, may mà chồng tôi dễ tính, không trách mắng vợ....
Thế đấy, phải công nhận lấy chồng làm bác sĩ phụ khoa có quá nhiều tình huống dở khóc dở cười. Nhưng dẫu sao đó cũng là một công việc mà chồng tôi gắn bó cả đời. Tôi yêu anh và cũng yêu cả công việc của anh!
Theo WTT
Phụ nữ tuổ.i 30: Đừng để thanh xuân trôi qua lãng phí Thanh xuân ai cũng đến một lần. Vì vậy, các cô gái hãy trân trọng quãng thanh xuân tươi đẹp ấy, hãy làm những gì mình yêu theo cách mình yêu. Và để khi bước qua tuổ.i 30, ta hồi tưởng về những ký ức của một thời thanh xuân tươi đẹp ấy mà không phải hối tiếc Ở cái ngưỡng 30 tuổ.i...