Người vợ ngoan sa ngã
Cứ thế, tôi bị anh ta dắt đi một cách vô thức, lòng tôi cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi đã mất lý trí của một người phụ nữ đã có chồng.
Suốt một tháng nay tôi thực sự ăn ngủ không yên chỉ vì trong đầu tôi luôn nghĩ tới một người đàn ông khác ngoài chồng mình. Dù lí trí mách bảo tôi rằng, ngoại tình là sai, là vi phạm chuẩn mực đạo đức xã hội nhưng trong tâm trí, tôi không tài nào đưa mình ra khỏi cơn ác mộng đó được.
Đó là khoảng thời gian tôi gặp anh ta người đã có vợ và 2 con trai. Còn tôi cũng có chồng đẹp trai hai đứa con một trai, một gái. Ngay lần đầu tiên gặp anh ta, tôi cảm nhận được mùi rượu nồng nồng, kiểu nói chuyện cười cười tôi đoán anh ta cũng đã say rồi. Anh ta rất hài hước và biết cách dẫn chuyện. Và hôm sau, tôi vào làm việc cùng cơ quan với người đàn ông đó.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là tình đồng nghiệp nên cứ giao thiệp tự nhiên thoải mái. Đôi lúc chỉ là những đoạn chat ngắn qua Spyke hay là những câu nói bông đùa. Nhưng dần dà, tôi cảm thấy quen với việc có anh ta trong cuộc sống. Những hôm anh ta không đi làm tôi lại thấy nhớ, nghĩ vu vơ.
Phải nói, tôi là người vợ xinh đẹp và ngoan. Từ lúc lấy chồng tôi chưa từng chuyện trò thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, với tôi chồng con lúc nào cũng là trên hết. Tôi cũng không bao giờ để những kẻ háo danh bông đùa, lợi dụng mình.
Tôi biết, đàn ông chỉ xem phụ nữ là trò chơi, là bông đùa. Vì với những người có gia đình, vợ luôn là số 1 còn bồ bịch chỉ là phù du. Và tôi cũng kịch liệt phản đối mối quan hệ không trong sáng đó.
Nghĩ là thế, luôn tự răn đe mình, nhưng tôi đã không vượt qua được giới hạn mong manh đó. Khi tôi không hiểu vì sao từ một người suy nghĩ nhanh nhẹn, tôi lại chậm chạp mơ màng. Tôi phiền não, tôi suy nghĩ. Mỗi ngày trôi qua tôi càng không hiểu anh ta đã làm gì tôi nữa. Trước đây, cũng có không ít anh chàng theo đuổi tán tỉnh tôi, trong đó có những anh chàng thanh niên chưa vợ. Nhưng chưa một lần tôi sa ngã.
Cứ thế, tôi bị anh ta dắt đi một cách vô thức, lòng tôi cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi đã mất đi lý trí của một người phụ nữ đã có chồng. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, lần này là một chuyện khác. Cảm giác đó, không giống như lúc chồng tôi tán tỉnh tôi, đơn giản đó chỉ là sự quan tâm, những câu nói đùa nhưng sao nó lại ám ảnh tôi tới như vậy?
Video đang HOT
Tôi chạy trốn sự quan tâm của anh ta bằng cách yêu thương chồng con hơn, mỗi ngày trôi qua, tôi đều cố gắng làm sớm để về bên chồng tôi. Tôi muốn được anh ôm vào lòng để quên đi sự ám ảnh về người đàn ông khác. Đôi lúc tôi khóc vu vơ, vì thèm được vỗ về, nước mắt rơi tôi càng nhớ tới người đó, tôi nhớ những câu mà anh ta nói “em sao vậy, em mệt phải không?”, “không sao mà, mọi thứ sẽ ổn thôi”,.. rồi tôi nhìn thấy anh ta đứng cạnh tôi.
Nghĩ mình điên rồi, tôi lại khóc nức nở. Có lẽ tôi bị giày vò vì nhìn thấy anh ta quá nhiều vào mỗi ngày.
Nhưng thấy tôi càng mệt mỏi, anh ta càng quan tâm tới tôi. Nhiều lúc tôi cáu kỉnh chỉ muốn hét to để anh ta biến đi, nhưng tôi không làm thế được. Tôi không đủ dũng cảm. Khi nhìn thấy anh ta ân cần tới đồng nghiệp khác, tôi cũng có chút chạnh lòng. Thật sự mà nói tôi không theo dõi anh ta, nhưng những hành động đó, cứ đập vào mắt tôi, khiến tôi đau đầu, nhức óc.
Cách đây một tuần, cơ quan tôi có tổ chức đi du lịch Đà Nẵng, chúng tôi cả 2 đều dẫn theo gia đình cùng đi. Lần đầu tiên chúng tôi giới thiệu vợ chồng cho nhau. Tất cả rất vui, nhưng chỉ khi ánh mắt của anh ta và tôi giao nhau, tôi thấy có điều gì đó cay cay trong khóe mắt. Anh ta cũng vội vàng lảng tránh điều đó.
Đêm hôm đó, lạ giường nên tôi đã không ngủ được. Tôi muốn tĩnh tâm một chút, muốn quên đi tất cả phiền muộn nên đi dạo ra bờ biển. Đó chỉ là cơn say nắng thoảng qua, nhưng tôi cần khắc phục nó. Dù đọc nhiều tài liệu để khắc chế cảm xúc, nhưng tôi chưa thấy cách nào hiệu nghiệm với mình cả.
Bất chợt tôi thấy anh ta cũng đang đi dạo, anh ta cũng đi một mình. Cả hai chúng tôi mỉm cười nhận ra nhau. Anh ta chậm rãi nói “Thực ra ở bên em anh thấy rất yên bình. Em như biển vậy, dịu dàng nhưng dữ dội. Anh biết, em cũng nghĩ như anh, nhưng có lẽ chúng ta hãy để nó trong lòng, những ký ức như những hạt phù sa. Em hiểu chứ, sóng sẽ cuốn đi tất cả. Em nhé”.
Tôi òa khóc nức nở, cảm giác hờn dỗi, hay nuối tiếc. Cũng có thể anh ta đã nói hộ tôi, vì anh ta đã giày vò tôi suốt 2 tháng qua. Rồi anh ta nắm lấy tay tôi như một thông điệp là tôi sẽ làm được.
Cứ thế, tôi bị anh ta dắt đi một cách vô thức, lòng tôi cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi đã mất đi lý trí của một người phụ nữ đã có chồng. Tôi kể anh ta nghe hết chuyện gia đình, con cái,…Rất nhiều chuyện, còn anh ta chỉ biết mỉm cười, gật đầu.
Nhận thấy mình đi quá xa, chúng tôi quyết định quay lại và đi về bất chợt anh ta hỏi “có phải em biết anh yêu em không?”. Tôi rất hoảng sợ, thực sự tôi không muốn giữa chúng tôi tồn tại cái gọi là “yêu”. Tôi cố đi thật nhanh để không nhìn thấy đôi mắt đó, nhưng trái tim tôi đau nhói, tôi nghĩ nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Còn anh ta đã kịp giữ tôi lại, tay anh ta run rẩy ôm hôn khắp mặt tôi. Cảm giác nóng ran, tôi nghĩ mình không còn làm chủ được mình. Tôi không đủ sức đẩy anh ta ra khỏi mình. Và tôi cũng không thốt nên lời. Có lẽ tôi đã bị thôi miên hay là một điều gì đó vô hình đã điều khiển mình.
Hãy cho anh một lần được bên em thôi. Cho anh một lần được sai lầm. Ngay ngày mai chúng ta sẽ lại như xưa. (Ảnh minh họa)
“Hãy cho anh một lần được bên em thôi. Cho anh một lần được sai lầm. Ngay ngày mai chúng ta sẽ lại như xưa. Anh sẽ không day dứt nữa, sẽ thôi không nghĩ đến em. Và chúng mình sẽ chẳng duyên nợ gì nữa…”, rồi anh ta run rẩy cởi từng cúc áo của tôi.
Ngoài kia sóng vẫn vỗ về, cảm giác những giọt nước mắt đang rơi xuống cát. Hai tay tôi cố cào vào cát, nhưng đã kiệt sức rồi. Người đàn ông đó và tôi đã hòa lẫn với những hạt cát trên bờ biển. Có lẽ, dưới lòng đại dương sâu thẳm sóng đang rì rào, hờn trách khinh bỉ người phụ nữ xấu xa như tôi. Văng vẳng đâu đó là tiếng vọng “mày đã ngoại tình”, “mày đã phản bội chồng”,…
Sau hôm đó, chúng tôi lại về với gia đình mình, nhưng trong lòng tôi không còn sự hồi hộp bỡ ngỡ mà chỉ là sự ân hận, day dứt. Còn anh ta nhìn tôi như chưa hề có chuyện gì. Có lẽ anh ta đã quên chuyện hôm trước, quên tối hôm đó đã cùng tôi bên bờ biển.
Mỗi ngày trôi qua, nhìn thấy chồng vẫn yêu chiều chăm sóc. Vẫn đưa đón hàng ngày mà tôi không cầm được nước mắt. Tôi đã phản bội anh, phản bội lại lời thề ước trăm năm thủy chung bên nhau với anh.
Theo VNE
Muốn bỏ cái thai của chồng sắp cưới
Vào cái ngày gần kết hôn, trước đó 1 tuần, bỗng người yêu của của Hạnh quay về. Anh ta nói, vì lý do sức khỏe, không thể liên lạc được với Hạnh.
Chuẩn bị cưới, người cũ quay về
Yêu 2 năm, người yêu Hạnh đi du học. Hạnh buồn vô cùng, ngày đó, Hạnh gần như kiệt sức vì đau khổ nhưng hai người vẫn hứa hẹn sẽ chờ đợi nhau, 2 năm sau người yêu cô sẽ quay về.
2 năm trôi qua, Hạnh chôn giấu mối tình yêu thầm lặng, không dám tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào vì sợ không tránh được những điều tiếng. Hạnh chờ đợi người yêu quay về và cưới mình như lời đã hứa. Nhưng những ngày gần về, bỗng người yêu biệt tin. Không ai nói năng gì. Có gọi cho gia đình người yêu hỏi thì họ nói, anh ta vẫn liên lạc bình thường và nói muốn ở thêm. Nhưng tại sao anh ta không nói gì với Hạnh?
Người ngoài bàn tán, có lẽ anh ta có người con gái khác. Đàn ông phụ bạc, đi ra nước ngoài mấy năm làm sao mà thủy chung. Hạnh chán nản lắm, cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp. Người đàn ông đó không về cũng không tôn trọng Hạnh, không nói với cô dù chỉ một lời.
Vì quá đắng cay, sau vài tháng, Hạnh nhận lời yêu và cưới người đàn ông đã có ý với mình từ rất lâu. Cũng là vì không muốn bố mẹ lo lắng con gái vì một người con trai ở xứ người mà mỏi mòn chờ đợi, héo tàn nhan sắc.
Hạnh đau khổ lắm, thật sự khi có sự xuất hiện của người cũ Hạnh càng hiểu ra, mình không hề yêu người mới. (ảnh minh họa)
Muốn phá thai, hủy hôn để chuộc lỗi với tình cũ
Hạnh đã muốn dứt bỏ hoàn toàn người cũ, không còn vương vấn gì nữa. Hạnh hận vì sự chờ đợi của mình cuối cùng nhận lại là sự khổ đâu. Hạnh mặc kệ tất cả, yêu quyết liệt và chỉ nghĩ tới mái ấm gia đình, con cái. Hạnh có bầu trước khi cưới, cái thai được 4 tuần thì họ chuẩn bị hôn lễ.
Vào cái ngày gần kết hôn, trước đó 1 tuần, bỗng người yêu của của Hạnh quay về. Anh ta nói, vì lý do sức khỏe, không thể liên lạc được với Hạnh. Còn gia đình anh ta vốn không muốn con trai mình lấy cô nên đã nói dối như vậy. Hạnh khóc òa, chẳng hiểu sự tình như thế nào, nhưng nhìn khuôn mặt của người yêu sau mấy năm không gặp, Hạnh nghẹn ngào. Cô không kìm được lòng mình. Đau khổ và tuyệt vọng. Người yêu mang về một tin sốc như vậy và muốn Hạnh quay lại. Còn Hạnh thì có bầu với người ta rồi. Bây giờ, khi biết sự thật ấy, người tình cũ vẫn chấp nhận, bảo chỉ cần phá cái thai thì hai người sẽ quay về như xưa.
Hạnh đau khổ lắm, thật sự khi có sự xuất hiện của người cũ Hạnh càng hiểu ra, mình không hề yêu người mới. Rồi đây, hạnh phúc thế nào đây, khi người cũ vẫn đang hiển hiện nơi đây? Tại sao ông trời lại bỡn cợt Hạnh? Cô không thể phá bỏ cái thai vì lương tâm con người, và dù là cô muốn. Cô cũng không dám từ bỏ đám cưới này, bố mẹ sẽ sốc nặng. Nhưng chắc chắn, nếu có cuộc hôn nhân này, đây có lẽ sẽ là một việc trọng đại đau khổ nhất trong đời cô. Biết trách chi đây, chỉ trách ông trời, trách số phận Hạnh hẩm hiu mà thôi.
Theo VNE
Nhục nhã 18 ngày sau cưới đã đẻ con Có lẽ đó là cái giá tôi phải trả cho sự dễ dãi và nông nổi của mình. Năm nay tôi 35 tuổi, sinh ra trong một gia đình thuần nông nghèo, tuy vất vả nhưng tôi vẫn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Về hình thức, tôi cũng tương đối khá. Tôi gặp anh tình cờ khi ngồi chung một quán...