Người tình của mẹ (Phần 2)
Thương cười nhạt, mánh khoé của phụ nữ và đàn ông quả thật đều có thể quy kết về một dạng, đó là: Diễn. Thương không để ý người đàn ông từ xa đã nhìn thấy nụ cười giễu cợt của cô. Anh ta cứ nhìn mãi, rồi quay đi trước khi bị cô phát hiện.
Thương mở một tiệm quần áo nhỏ cho chị em phụ nữ vào khoảng hai năm trước, cô vay ngân hàng được vài chục triệu, cộng với tiền cô tích góp được từ khi đi làm ở nhà hàng thì mới đủ. Giờ tiền ngân hàng cũng đã trả đủ, hai mẹ con trông đợi vào cái cửa hàng này để kiếm ăn nhưng cũng không có lãi mấy.
Thật ra cái khổ lớn nhất của Thương không phải là về tiền bạc, mà là đứa con gái của cô phải thiếu thốn quá nhiều. Thiếu tình yêu của bố, tình yêu của ông bà. Nó chỉ có cô. Dù nó chưa bao giờ hỏi nhưng cô biết trong lòng nó vướng bận nhiều điều lắm.
- Mẹ ơi hôm nay con phải học thêm, mẹ cứ ăn trước đi nhé.
- Ừ, đừng la cà đấy.
Nhật tuy hơi nghịch ngợm, nhưng nó học khá và thật lòng học. Nó bảo nó sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi cô, mỗi lần nó nói như thế cô đều thấy hạnh phúc trong lòng.
- Này hôm qua tao có nghe tin thằng Tùng nó về rồi đấy.
Thương hơi khựng lại, lúc đó Nhật cũng vừa dắt được cái xe đạp điện ra, nó nhìn cô một lúc. Nhưng nó cũng chẳng hỏi han gì.
- Con đi học đây.
Thương gật đầu rồi quay lại với cô bạn hàng xóm:
- Lần sau mày đừng có nói với tao mấy chuyện này, đặc biệt là trước mặt con bé. Nó không thích đâu.
Cô bạn của Thương tên Ngọc, hai đứa chơi chung với nhau từ những năm cấp ba, nó cũng đã có chồng và hai đứa con, cuộc sống dư dả, hạnh phúc. Nó sống cùng chồng trong cái nhà biệt thự rộng lớn ngay mặt tiền, cách ngôi nhà nhỏ của cô tám số nhà. Cô chưa bao giờ thấy ghen tị với những thứ mà Ngọc có, đôi khi cô chỉ thấy tủi thân. Rằng đáng ra cô cũng sẽ có một người thương yêu cô hết mực nếu năm đó cô không phạm phải sai lầm.
- Tao nói này Thương, mày còn trẻ, còn xinh đẹp lắm. Mấy cái thằng ranh con đầu phố vẫn cứ hỏi tao số mày rồi bảo tao mai mối cho mày đấy. Sao mày cứ phải đày đoạ bản thân sống trong cô độc với khổ sở thế?
Cô chưa bao giờ thấy ghen tị với những thứ mà Ngọc có, đôi khi cô chỉ thấy tủi thân. (Ảnh minh hoạ)
Thương chỉnh lại quần áo cho manocanh, cô nói bình thản:
- Tao không cô độc, tao còn có Nhật. Nó đang tuổi lớn, giờ tao mà lấy chồng chắc không chăm sóc nổi cho nó nữa.
- Tầm bậy, thời mày mười lăm tuổi như nó mày cũng có cần ai chăm sóc đâu.
Nói đến đây Ngọc mới biết mình đang gợi lại quá khứ của cô, cô ta thở dài rồi nói tiếp:
- Mày có tính ba năm nữa con Nhật vào đại học nó sẽ rời xa mày không?
- Đến lúc đó tao sẽ tính đến chuyện lấy chồng.
Ngọc tức giận phẩy tay:
Video đang HOT
- Trời đất, chịu thua mày đấy.
Thương mỉnh cười, bước đến ôm lấy vai bạn:
- Tao vui vì có một đứa bạn như mày, tao cũng hiểu được mày tốt với tao, nhưng mày cũng phải hiểu tao đã không muốn yêu đương gì nữa.
- Tại sao?
- Tình yêu của tao đã dồn hết cho Nhật rồi.
- Nhưng Tùng đã quay về, nghe nói anh ta đã ly hôn với vợ.
Lòng Thương chùng xuống, cô không biết phải nói sau nữa. Bao nhiêu năm rồi anh ta mới chịu quay về, vừa quay về đã khiến cô thấy mỏi mệt.
Thương chỉ bảo:
- Kệ thôi, mong là anh ta không biết tao sống ở đây.
Không khí đột nhiên trầm xuống, không ai nói gì nữa vì họ đều hiểu khi Tùng biết Thương ở đây thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào.
Ngọc cười, phá vỡ bầu không khí:
- Thật ra hôm nay tao sang đây là có chuyện khác muốn nói với mày cơ.
- Chuyện gì?
- Tối nay chồng tao có tiệc, mời mày sang chơi. Còn đây – Ngọc chìa ra một cái thẻ vàng – Thẻ VIP của spa mà tao vẫn hay tới, tao đưa cho mày đi tút tát lại một chút tối nay. Cứ bảo mày là bạn thân của chị Ngọc, mày sẽ được giảm 50 phần trăm.
Quả nhiên là Ngọc, cô ta hiểu Thương không muốn nhận toàn bộ sự giúp đỡ từ bất cứ ai nên mới để cô trả 50 phần trăm số tiền. Ngọc cũng hiểu được Thương không thích tham gia mấy buổi tiệc này, nhưng nếu nó là của chồng cô thì Thương sẽ đi. Bởi chồng của Ngọc là người đã giúp cô nhiều trong việc mở cửa hàng.
- Được rồi, tao sẽ ăn mặc thật xinh đẹp.
Ngọc xoa tay:
- Mày làm tao háo hức đấy, lâu rồi tao chưa được thấy mày xinh đẹp. Chà, tao còn nhớ mãi năm mày mười lăm tuổi, mày đã khiến cả trường ngỡ ngàng thế nào.
Ngọc lại lấy tay che miệng khi biết mình lỡ lời. Cô đang nhắc lại cái đêm Prom đáng nhớ nhất trong cuộc đời nhưng cũng kinh khủng nhất trong cuộc đời của Thương.
Thương cúi đầu, cô buồn buồn đáp lại:
- Tao… tao vẫn còn có thể xinh đẹp.
…
Thương mặc một chiếc váy đuôi cá màu bạc tự thiết kế và may. Tóc dài tết lệch một bên và để sang bên vai. Thương còn tự trang điểm theo phong cách nàng tiên cá, trên vai cô là những hạt đá lấp lánh. Cô tự ngắm mình trong gương, cảm thấy những cảm xúc đang dần ùa về.
Mười hai năm trước, cô đã ăn mặc thật đẹp để lấy lòng chàng trai mà cô thích.
Thương quay đầu, lấy một chiếc clutch màu đen rồi bước ra ngoài. Cô đi bộ vì nhà Ngọc cũng không xa nhà cô lắm. Khi bước qua hàng trà đá, có mấy thanh niên tối ngày ngồi đó đều huýt sáo. Chúng vẫn cứ ghẹo cô mỗi lần gặp, nhưng cô đều bỏ qua.
- Trời ơi Thương, mày định soán ngôi của tao hôm nay à? Mày đẹp lắm.
Ngọc trầm trồ khi thấy Thương xuất hiện, những người khác trong buổi tiệc này cũng thế. Vợ của một vài doanh nhân nhìn cô bằng đôi mắt không mấy thiện cảm, sau đó họ quay người níu tay chồng mình khi các ông cứ đăm đăm vào Thương.
- Chào em, rất vui vì em đã đến. – Chồng của Ngọc – Quốc – một người đàn ông tài giỏi và ga lăng. Cô dường như chưa bao giờ thấy anh thôi hoàn hảo trong lòng. Đó là một người đàn ông đáng để lấy làm chồng.
Thương cười với Quốc:
- Vâng, em cũng cảm ơn anh vì đã mời em đến.
Cả ba người cùng cười sau câu nói của Thương.
- Mà hôm nay Vũ có đến không?
Thương không biết Vũ là ai, cô vội vàng xin phép đi lấy rượu. Nhưng cô chỉ tìm một nơi khác để ngồi.
Trong những bữa tiệc thế này, tốt nhất là cô nên ngồi. Cô thậm chí còn chẳng biết được tại sao buổi tiệc này diễn ra. Nếu không vì nể mặt Quốc thì có lẽ cô đã từ chối Ngọc rồi.
Ngồi ở góc độ này, có thể thấy từ đằng xa là một người đàn ông chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi đang bị bao quanh bởi những người khác. Nói bị bao quanh thì cũng hơi quá, vì rõ ràng là họ tự quây vào nói chuyện với nhau.
Bất ngờ một người phụ nữ trẹo chân bởi đôi guốc mười lăm phân chênh vênh đó, cô ta suýt nữa ngã nếu không có người đàn ông kia giữ lại. Cô ta cười thuỳ mị, cúi đầu cám ơn anh ta.
Thương cười nhạt, mánh khoé của phụ nữ và đàn ông quả thật đều có thể quy kết về một dạng, đó là: Diễn.
Thương không để ý người đàn ông từ xa đã nhìn thấy nụ cười giễu cợt của cô. Anh ta cứ nhìn mãi, rồi quay đi trước khi bị cô phát hiện.
Thương cười nhạt, mánh khoé của phụ nữ và đàn ông quả thật đều có thể quy kết về một dạng, đó là: Diễn. (Ảnh minh hoạ)
Buổi tiệc còn chưa kết thúc, nhưng Thương đã xin phép về trước vì sợ Nhật về mà không có chìa khoá. Thật ra đó chỉ là một cách thoái lui.
- Mày lúc nào cũng phải xinh đẹp đấy nhé Thương – Ngọc đã say, cô ta không ngừng nói đi nói lại một câu.
Thương không buồn trả lời nữa, chỉ vuốt nhẹ tóc bạn rồi quay người.
Đúng lúc đó người đàn ông kia đi tới, cô va phải anh và vô tình làm ly rượu trên tay anh rơi xuống, rượu tung toé lên quần áo của hai người.
Thương vội vàng tránh ra, chiếc ly rơi xuống vỡ choang. Cô kêu nhẹ một tiếng, chân theo phản xạ định bước vào những mảnh thuỷ tinh đó. Người đàn ông vội vàng đẩy mạnh cô ra, cô đổ người ra đằng sau. Không có ai đỡ, đầu cô đập vào mép bàn.
Trước khi Thương ngất đi, cô vẫn lờ mờ thấy được khuôn mặt của người đàn ông đó. Chừng như anh ta đang cười, mà không phải cười.
- Này cô, này… đừng ngất, đừng có ngất…
Anh ta đang diễn phải không? Cô tự hỏi trong đầu. Nhưng cái cười đó, lại giống như cái cười của cô dành cho anh vừa rồi.
Theo Eva
Là phụ nữ phải có nhiều tiền rồi mới lấy chồng, đúng hay sai?
"Chồng không nhất thiết phải có, nhưng con thì phải có" - chúng ta có ích kỉ không khi giữ cho mình suy nghĩ này? Tại sao tôi dùng chữ "chúng ta"? Vì cách đây
"Chồng không nhất thiết phải có, nhưng con thì phải có" - chúng ta có ích kỉ không khi giữ cho mình suy nghĩ này? Tại sao tôi dùng chữ "chúng ta"? Vì cách đây khoảng 15 tiếng trước, tôi vẫn còn giữ suy nghĩ này - cái suy nghĩ này thật đáng sợ. Tại sao ư?
Là phụ nữ hiện đại nhất thiết phải có tiền, mà tiền phải nhiều để không phải dựa vào ai, còn có thể làm những thứ mình thích.
Có chồng, nhất định phải tốt để cho con nhìn theo, và con phải ngoan để mình không buồn phiền. Thật sự một người phụ nữ sẽ có khó được cả ba? Nhưng chỉ cần bản thân cảm thấy "vừa đủ" - vừa đủ cho tất cả - thì lúc đó mỗi chúng ta đều sẽ hạnh phúc, an yên.
Không lấy chồng... vâng, bạn có thể. Nhưng còn bố mẹ bạn? Tệ hơn thậm chí có những người còn suy nghĩ không lấy chồng mà có con. Thì đó là sự ích kỉ. Tôi cũng nghĩ vậy.
Để tôi kể bạn nghe, sáng nọ tôi đi mua bánh Trung thu làm quà cho thầy. Bạn biết không, tôi thấy hai gia đình, một gia đình có cả bố và mẹ. Một gia đình chỉ có mẹ. Tại sao tôi biết ư? Tại vì đứa bé đi với mẹ nắm tay mẹ nó mà nói rằng: "Tại sao con không có bố giống bạn kia hả mẹ?". Thật sự, ai khi nghe xong câu đó sẽ đều thấy xót xa.
Tôi lại tự vấn chính bản thân mình rằng: "Nếu sau này con tôi hỏi bố con là ai? Bố là ai hả mẹ? Bố con là người tốt hay xấu hả mẹ? Tại sao con không có bố như những bạn khác?".
Tôi lúc đó sẽ phải trả lời thế nào? Tôi sẽ nói bởi vì mẹ không muốn lấy chồng, hay mẹ chỉ muốn làm mẹ đơn thân? Tôi thật sự không dám nghĩ, không dám tưởng tượng. Lúc đó có phải tôi sẽ nghĩ rằng chỉ vì một ý nghĩa ích kỉ của tuổi trẻ mà tôi đã khiến con tôi không có bố?
Một đứa bé sẽ phải chịu đựng những điều tiếng như "đồ con hoang", "đồ không cha"... Tôi còn nhớ, năm lớp 3 xung quanh nhà tôi có một bạn không có bố. Bạn biết mẹ tôi đã nói với tôi như thế nào không? Mẹ tôi bảo: "Không được chơi với nó, nó không có cha cho nên sẽ không được giáo dục tử tế".
Bây giờ, tôi cũng mới biết sông có nguồn, cây có cội. Mỗi người đều có một nguồn cội. Mà chúng ta rất lạ là đều muốn biết - cho dù nguồn cội đó tốt hay xấu. Tôi đoán con tôi sau này cũng thế. Nếu tôi một mình nuôi con sẽ vất vả ra sao nhỉ? Tôi cũng chẳng dám nghĩ.
Có người sẽ nói rằng có tiền, có con là được, không cần chồng? Vậy đó có phải là ý muốn thực sự hay không? Khi nhìn gia đình người ta nắm tay nhau, bạn sẽ không chạnh lòng? Lúc bạn ốm không ai chăm sóc, lúc bạn mệt không ai bên cạnh. Bạn sẽ không sao chứ?
Tôi nghĩ rằng mình thật ích kỉ khi đối xử với gia đình và chính con của mình như thế. Bây giờ, tôi mới đủ can đảm nói rằng: "Tôi thật sự không có dũng cảm làm mẹ đơn thân". Gia đình tôi sẽ phải chịu đựng chuyện này ra sao?
Còn con tôi sẽ ra sao khi bị bạn bè trêu ghẹo? Tôi chỉ hy vọng nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc thì bạn không nên thử trò chơi mạo hiểm đó. Chồng có thể không tốt nhưng gia đình thì phải có cả bố và mẹ.
Phụ nữ hiện đại nhất định phải có hết ba yếu tố đó: có tiền, có chồng và có con, chứ không phải suy nghĩ ích kỉ của bản thân. Hãy cho con bạn có một người bố theo đúng nghĩa của nó.
Theo Guu
'Hoa súng héo' Đòn ghen kinh hoàng của đàn bà Nhưng Tùng nào biết, thứ rượu anh ta uống đã được trộn lẫn cả... cao trăn nữa. Khách sạn "Hoa Súng" à, anh giỏi lắm, phen này tôi quyết cho "súng" của anh "rủ" luôn - Linh nghĩ trong bụng. - Bà ơi, bà thật bình tĩnh nghe tôi nói nhé. Chồng bà... Ôi! Tôi bắt gặp chồng bà đi với gái! -...