Người tình của mẹ làm em phải kinh hãi
Em choáng váng, mặt đỏ nhừ, người như muốn đổ sập xuống, xấu hổ vì lần đầu tiên bị kẻ khác giới nhìn cơ thể k.hỏa t.hân của mình chỉ là một phần, điều t.ủi n.hục hơn là bị giày vò bởi ý nghĩ: sao má mình lại có thể yêu và quyết định lấy một kẻ đốn mạt đến vậy?
Gần đây, em sống trong trạng thái bất ổn. Vừa như lo lắng một điều gì, lại vừa có cảm giác ấm ức trong lòng, không biết bộc lộ với ai cho nhẹ bớt. Vậy nên em xin phép được gửi tới các chú, cô, anh, chị để mong nhận được sự chia sẻ và tư vấn. Em hy vong sẽ qua được những ngày tháng buồn phiền này.
Ba em mất cách đây 10 năm. Má ở vậy nuôi chúng em khôn lớn. Vốn dĩ là người có nhan sắc nên mặc dù đã có hai con, nhưng má em vẫn còn trẻ trung, có sức hấp dẫn hơn nhiều cô gái chưa chồng. Có không ít người nhòm ngó, có ý muốn đến với bà. Tuy nhiên, má em đã không nhận lời ai, suốt những năm tháng dài. Em hiểu là do má thương chúng em mà chưa muốn đi bước nữa. Nhưng gần đây, có một người đàn ông thường lui tới với má. Cả em và em trai đều không có thiện cảm với người này, bởi mỗi lần đến nhà, ông ta chỉ săn đón má mà không hề để ý đến chúng em. Có lần đến nhà không gặp má, chứng kiến chúng em đang vất vả khiêng một vật nặng, ông ta đã phớt lờ, rồi bỏ về. Em rất muốn phân tích cho má thấy lối ứng xử quá dở của ông ta, với mong muốn tránh cho bà một mối quan hệ không cần thiết, nhất là có thể dẫn đến tình yêu. Sự nhạy cảm đã mách bảo em rằng người đàn ông kia đang đến với má và bà cũng muốn tiếp nhận.
Xin đừng hiểu em ích kỷ, không muốn má đi bước nữa. Sự thật là em rất thương má và ba em mất cũng đã 10 năm. Suốt thời gian này, má đã vượt lên đau khổ để nuôi chúng em ăn học, trưởng thành. Bà hầu như không nghĩ đến bản thân, mà hy sinh tất cả cho chúng em, đã chạy vạy đi dạy thêm để có t.iền trang trải mọi thứ (má là giáo viên trung học cơ sở). Nhiều lúc em có ý nghĩ mong cho má gặp được ai đó có thể thay thế ba, lo toan, yêu thương má, thông cảm, dìu dắt chúng em.
Em quyết định nói thẳng quan điểm là không chấp nhận ông ta thì má nói: “Con hãy tập trung vào học cho tốt. Sau này bước vào đời, sẽ hiểu được mọi nhẽ…”. Em càng buồn phiền, nhưng hơn thế là sự không yên tâm khi người đàn ông kia lại có thể thay thế cha mình. Và em vô cùng lo lắng khi khả năng ông ta “cướp” má khỏi chúng em sẽ xảy ra chỉ trong thời gian ngắn. Em không thể tập trung được vào việc học, mất ăn, ngủ, nghĩ ngợi nhiều nên người gầy xọp. Điều này khiến má em bận tâm. Nhưng má lại phán đoán rất sai về em, cho rằng em đã yêu đương, vượt quá giới hạn. Không kiềm chế được, em đã khóc. Và trong cơn bức xúc, em nói với má:
- Con tham gia, góp ý thì má c.oi t.hường, coi là trẻ con. Ông ta bước vào gia đình mình thì sẽ không thể có chúng con. Má hãy nghĩ kỹ đi: hoặc là có chúng con, hoặc là có ông ấy, chứ không thể…
Em chưa nói hết câu thì má mắng át và cho rằng em chưa hiểu gì về ông ta. Rồi em và má cứ lòi qua tiếng lại. Cuối cùng bà cũng chẳng úp mở:
- Thôi, má cũng chẳng muốn giấu các con nữa. Những năm qua, từ khi ba qua đời, không có ông ấy, làm sao má nuôi nổi các con trong khi lương giáo viên của má quá thấp. Các con đã ăn học đàng hoàng, không thiểu thứ gì là nhờ ông ấy giúp đỡ. ông thương má con mình, lại sống độc thân từ lâu. Má sẽ gắn bó với ông ấy phần đời còn lại.
Em thấy đến lúc này má mới bộc lộ ý nghĩ thật và không coi em là con nít nữa nên đã thẳng thắn tranh luận, vẫn giữ quan điểm không muốn ông ấy xuất hiện. Má nói rất nhiều, chủ yếu kể về hoàn cảnh và những điểm tốt của người đàn ông kia. Em phần nào nguôi bớt nỗi bức xúc, nhưng vẫn chưa thể yên tâm. Má kể ông ta góa vợ, có hai con đã lớn, người học nước ngoài, người đã về nhà chồng. Em quyết định sẽ “bí mật” đi tìm hiểu để biết rõ về ông ta. Và sau một thời gian ngắn, qua nhiều nguồn có thể tin cậy, em đã biết rõ: ông tên Lợi, từng là giám đốc một công ty nhà nước, nhưng không hiểu vì lý do gì đã xin về nghỉ hưu trước t.uổi để mở công ty tư nhân.
Ông ta và vợ l.y h.ôn, chứ không phải góa vợ như lời má em nói. Người ta nói rằng lúc đương chức, ông Lợi mắc tội gì đó nên bị kỷ luật, mới xin nghỉ. Và bị vợ bỏ đúng thời điểm này. Em nói chuyện này với má xem bà có biết rõ không, hay bị ông ta gạt thì bà cho biết chính ông đã kể rõ ngọn ngành mọi chuyện, không giấu điều gì. Biết rõ, bà càng cảm thông và muốn chia sẻ với ông. Như vậy, má em đã cho rằng ông Lợi là người tốt nên quyết tâm gắn bó. Sau lần ấy, em không có ý định ngăn cản má, đã nói với em trai là chấp nhận mọi quyết định của má và cố gắng nghĩ tốt về ông Lợi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Cuộc sống của 3 má con em cứ trôi đi như thế, êm ả, bình lặng. Thỉnh thoảng ông Lợi xuất hiện, luôn mua quà, khi thì trái cây, lúc bánh ngọt, có lần thịt quay, gà mổ sẵn. Và ông đã ở lại ăn cơm cùng má con em. Hình như nghe theo lời má góp ý, ông đã gần gũi, chuyện trò, tỏ ra tâm lý hơn với bọn em. Má có vẻ vui. Ông đang lên kế hoạch đưa cả nhà đi chơi xa vào 2 ngày nghỉ cuối tuần thì bỗng xảy ra một sự việc, em thấy vô cùng khó xử; không biết có nên cho má biết?
… Hôm ấy, như thường lệ, vào lúc 17 giờ, ông Lợi đến. Chỉ có một mình em ở nhà, đứa em trai đi học thêm đến tối mới về. Má em có việc gì đó ở trường, điện thoại về nói nếu đói cứ ăn cơm trước, phải sau 18 giờ mới xong việc.
Em vào bếp nấu cơm và nói ông Lợi ngồi uống nước chờ. Nhưng ông đã chủ động vào bếp với em. Em rất ngại vì đang mặc bộ đồ ở nhà (áo cóc tay khoét rộng cổ, quần soóc, lại không mặc áo lót ở trong). Không muốn ông vào bếp khiến em mất tự nhiên, mà thay quần áo khác thì rất nóng, khó chịu. Em nhạy cảm thấy ông ta cứ muốn xán đến gần và nhìn chòng chọc vào ngực, đùi em – cái nhìn không bình thường của những người đàn ông có m.áu… khiến phụ nữ chúng em rất ghét. Em đành nói khéo để ông trở ra phòng ngoài ngồi:
- Có thể má cháu sắp về, thấy bác vào bếp thế này lại trách cháu không biết pha nước mời khách.
- Nhưng bác có phải là khách đâu. Cháu yên tâm đi, má cháu sẽ rất vui khi thấy bác cháu mình cùng làm bữa.
Có thể là như thế. Nhưng em vẫn mặc thêm chiếc áo khác ra ngoài và thay chiếc quần soóc. Sau đó, ông Lợi đã trở ra ngoài ngồi đọc báo. Đến khi em vào buồng tắm, được một lúc, như linh cảm thấy có người nhìn mình, em mới quay ra thì phát hiện ông Lợi đã dán mắt vào cái khe cửa chỉ hẹp bằng chiếc đũa, do em vô ý đã không kéo mạnh cửa (khe cửa rất nhỏ, ở xa không thể nhìn được vào trong). Em choáng váng, mặt đỏ nhừ, người như muốn đổ sập xuống, xấu hổ vì lần đầu tiên bị kẻ khác giới nhìn cơ thể k.hỏa t.hân của mình chỉ là một phần, điều t.ủi n.hục hơn là bị giày vò bởi ý nghĩ: sao má mình lại có thể yêu và quyết định lấy một kẻ đốn mạt đến vậy?
Sau tiếng kéo lại cánh cửa rất mạnh, ông ta mới bỏ ra. Không hiểu ông đã ngắm nhìn em như vậy bao lâu rồi. Em vừa muốn gào lên, phỉ nhổ và c.hửi bới, nhưng lại kịp nghĩ có thể má sẽ về đúng lúc này. Ông Lợi đã lại cắm đầu vào mấy tờ báo, coi như không có chuyện gì xảy ra. Em thì lầm lũi xuống bếp dọn cơm đợi má về. Đến khi cả má và em trai về, chuẩn bị ăn cơm thì ông ta không ở lại, nói với má có việc gấp phải đi. Chỉ em mới hiểu rõ là ông ta đã bịa lý do để rút.
Nhưng những ngày sau đó, ông Lợi vẫn đến với má bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta nhiệt tình, lo toan cho em và đưa em trai hơn hẳn trước.
Em vô cùng bức xúc chuyện này. Em có nên nói cho má biết? Nếu nói, liệu má có tin? Hoặc tin, má sẽ bị “sốc” thì” sao? Em rất lo má đau khổ.
TS.Nguyễn Đình San
Dứt khoát là em phải kể rõ với má – và chỉ riêng má, chứ chớ nói với đứa em trai. Rồi để má em tự quyết định mọi việc. Em hãy tin má em là giáo viên, sẽ biết cách thế nào là cần thiết nhất. Còn với ông Lợi, em hãy cứ xử sự bình thường, lịch sự, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhiếp ảnh gia Zun Phan
Cuộc sống luôn xảy ra những điều khó tin nhưng đó là sự thật. Có những người đàn ông khi nhìn thấy một cô gái, bất kể đó là ai, họ cũng sẵn sàng thèm khát mà không cảm thấy đáng xấu hổ. Với trường hợp của bạn, chắc chắn bạn sẽ còn phải chịu nhiều cảnh tương tự như vậy và sâu xa hơn, có thể bạn sẽ bị xâm hại nếu không có biện pháp ngăn chặn kịp thời. Tôi không nói rằng ông ta có ý định xấu ngay với bạn, nhưng d.ục v.ọng trong lòng con người, khi có những tác nhân kích thích, như bia rượu chẳng hạn, thì không biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi cũng không loại trừ mẹ bạn vì tình yêu mà ngu muội không tin lời con nói. Nhưng không còn cách nào khác, phải cho người trong nhà hiểu chuyện, để cùng kết hợp hoặc có thái độ rõ ràng với người đàn ông có thể sẽ bước vào gia đình bạn. Mong bạn bình tĩnh và xử lý tốt mọi việc bình an.
Theo CSTC
Buồn lòng nhà chồng đay nghiến khi tôi định đi bước nữa
Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà m.ất m.ạng.
Cuối cùng thì anh ra đi cũng được 5 năm rồi, suốt 5 năm đó, tôi ở nhà chồng, phụng dưỡng bố mẹ chồng, chăm sóc gia đình chồng. Với gia đình chồng, tôi tự hào vì mình không làm điều gì sai trái, cũng không làm gì có lỗi với chồng từ khi anh ra đi. Con trai tôi, tôi cũng dạy cháu ngoan ngoãn, nghe lời ông bà nội, không dám cãi một lời.
Con bây giờ cũng đã lớn, nhưng cuộc sống của tôi ở nhà chồng không dễ chút nào. Dường như bố mẹ chồng chỉ coi tôi như người dưng để phụng dưỡng bố mẹ, làm tròn trách nhiệm với con trai mẹ. Còn ông bà chỉ coi con tôi là người thân của mình...
Ngày chồng mất, tôi đau khổ lắm. Tôi nghĩ khổ bản thân vì mất chồng, sống cô quạnh, con thơ mất bố. Khổ hơn nữa vì giờ đây tôi biết mình sẽ bắt đầu một chuỗi ngày địa ngục, sống ở nhà chồng mà như sống trong ngục tù vậy. Người duy nhất tôi dựa vào thì đã bỏ tôi ra đi. Anh vốn biết gia đình mình đối xử không tốt với tôi, nhất là mẹ anh nên anh rất lo cho tôi. Vậy mà số phận trớ trêu đã cướp mất anh khỏi tôi...
Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà m.ất m.ạng. Bà bảo, chỉ tại tôi lấy anh nên anh mới ra nông nỗi này, tôi bây giờ lại sống sung sướng. Nghe mẹ nói những lời đó, như lưỡi dao cứa vào ruột gan tôi. Tại sao mẹ lại thốt ra những lời cay đắng như vậy, dù sao thì người mất cũng mất rồi, cần gì phải gây thêm vết thương lòng cho người đang sống?
Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà m.ất m.ạng. (ảnh minh họa)
Nhìn con, tôi không kìm nổi lòng, thương con, không biết từ nay hai mẹ con sẽ sống thế nào ở nhà chồng với người mẹ chồng khó tính này. Bà không đối xử tệ với con trai tôi là cháu của bà nhưng lại đối xử tệ với mẹ cháu là tôi. Bà luôn nói nhiếc móc này kia, mọi tội về cái c.hết của chồng, bà đổ hết lên đầu tôi, nói với cả hàng xóm láng giềng làm nhiều người cũng tin rằng tôi có tướng sát phu...
Mẹ tôi còn mang chuyện trước đây tôi cãi mẹ hai ba câu để làm dẫn chứng, nói rằng tôi này nọ. Thật ra, tôi đâu có ý đó, chỉ là trong lúc tranh luận thì mình đưa ra ý kiến này kia, nhưng lập tức bị mẹ nói là cãi mẹ. Nhà chồng đông người, từ các dì, các bác, ai cũng thích can thiệp vào chuyện của tôi, hễ vợ chồng tôi có chuyện gì cần làm là các dì lại xúm vào nói này nọ. Tôi đâu phải trẻ con, chuyện của tôi gia đình tôi quyết được nhưng không nghe lời mẹ thì coi như xong.
Khổ nỗi, chồng tôi nhiều lần cũng phải bức bối vì mẹ mình nên anh cãi lại. Lúc đó, bà ăn vạ lăn đùng ra và nói, tôi dạy hư chồng, khiển chồng cãi lại mẹ, đúng là không thể nói hết được thành lời...
Tôi rất yêu chồng và cũng không hề nghĩ đến ý định đi bước nữa. Tôi định ở lại gia đình này, sống với lễ giáo này và chăm sóc bố mẹ chồng. Nhưng càng ngày, cả nhà anh đều coi tôi như người giúp việc, suốt ngày bắt tôi nấu nướng, chăm chút cả nhà, không cho tôi đi làm, ở nhà chăm con, trông con nhưng không hề đưa cho tôi một xu. Tôi lo toàn bộ t.iền ăn uống ở nhà bằng việc bán chác mấy đồng hoa quả ở vườn và thu lượm rau cỏ. Nghĩ mà chán nản vô cùng. Số phận tôi tự nhiên lại trở thành người giúp việc cho gia đình anh... Mẹ tôi còn bảo, bữa cơm đáng mấy, thích thì nhặt rau cỏ ở vườn nấu canh ăn chứ có thịt thà gì cho cam. Nhưng bữa nào không có thịt thì mẹ kì kèo, nói là tôi tiết kiệm, không cho ông bà ăn...
Tôi cố gắng sống ở nhà anh với bộ dạng như vậy cho qua ngày. Đúng 5 năm, tôi không thể nào chịu nổi sự ghê gớm của mẹ chồng nữa, tôi quyết định dứt áo ra đi. (ảnh minh họa)
Nói chung, có quá nhiều chuyện nhưng ngày đó chưa tới 3 năm sau khi chồng mất nên tôi phải nhịn. Tôi muốn làm tròn đạo nghĩa với anh. Không phải tôi mong muốn gì chuyện lấy chồng, chỉ là tôi sợ, nếu cứ sống trong nhà anh thế này, tôi không còn sức mà gượng dậy để chăm con nữa... Tôi cố gắng sau khi để tang anh được 3 năm thì quyết định rời khỏi nhà mẹ chồng... Nhưng mẹ không cho tôi đi, mẹ anh bảo tôi là đồ vong ơn bội nghĩa, chồng mới mất mà đã tính chuyện đi ra ngoài ở, tính chuyện lấy thằng khác... Không những mẹ anh mà cả họ nhà anh nói tôi. Chẳng hiểu người ta nghe mẹ anh nói thế nào mà ai cũng vu cho tôi cái tội bội bạc ấy... Tôi buồn lắm, nhìn con mà đứt từng khúc ruột...
Tôi cố gắng sống ở nhà anh với bộ dạng như vậy cho qua ngày. Đúng 5 năm, tôi không thể nào chịu nổi sự ghê gớm của mẹ chồng nữa, tôi quyết định dứt áo ra đi. Dù mẹ anh có nói gì, mẹ có đay nghiến, có c.hửi bới tôi là đồ này, đồ kia, tôi chấp nhận hết. Tôi mang theo con, mang theo giọt m.áu của tôi và anh, tôi nguyện nuôi con khôn lớn... Nói là đi bước nữa nhưng lòng tôi đã định đoạt gì dù nhiều người có ý định với tôi qua mai mối...
Tôi chỉ muốn có cuộc sống ổn định, thoát khỏi cảnh áp bức như thời phong kiến. Tôi muốn được tự do bên con, được sống thoải mái bên con, được cưng chiều con, yêu con, vậy là đủ rồi. Còn phần mẹ anh, bây giờ tôi đành phải xin lỗi anh vì tôi không thể chăm sóc bố mẹ anh được, thôi đành nhường lại cho người khác. Tôi mang tiếng bạc tình cũng được, tôi phải ra đi thôi. 5 năm qua, từ ngày không có anh bên cạnh, tôi đã nếm đủ rồi, thấm đủ rồi và tôi không thể chịu thêm một ngày nào nữa. Hi vọng, anh sẽ hiểu cho hai mẹ con tội nghiệp này...
Theo Khampha
Chồng sống thực vật, mẹ bắt tôi 'đi thêm bước nữa' Sau hai năm từ ngày anh bị t.ai n.ạn, nhìn thấy hằng ngày tôi mệt mỏi, buồn bã, mẹ đã khuyên tôi nên tìm một tấm chồng khác. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ chỉ là công nhân viên. Tuy nhiên, bố tôi không may mất sớm khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ một mình phải gánh vác...