Người ta đâu có thương mình đâu
Người ta nói yêu là để hạnh phúc nhưng em đã hạnh phúc chưa? Sao em cứ ngốc nghếch dốc tâm can của mình để thương một người vốn dĩ đang thương một người khác
Em mang tâm tư của một người đơn phương dạy cho một người đơn phương, để rồi cuối cùng cả ba mãi là một tam giác tình yêu, liệu có kết quả nào tốt nhất cho tất cả không?
Thế giới này rộng lớn, anh có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ chỉ trừ em.
Tim anh rộng lắm, đủ sức chứa cả tỉ người, nhưng lại quá chật chội cho em ở một góc bé.
Khi yêu, thứ tự chẳng còn quan trọng, dù em là người đến trước, nhưng vốn dĩ trái tim người đã không rung động, thì dù có trước hay sau, thì kết quả vẫn là anh không thể thương em. Tình yêu nó có lý lẽ riêng, có tiếng nói riêng, nó mở lòng với ai, nó rung động với ai thì nó thương, nó yêu người đó, chứ chẳng quan trọng người đến trước hay người đến sau.
Người ta nói yêu là để hạnh phúc nhưng em đã hạnh phúc chưa? Sao em cứ ngốc nghếch dốc tâm can của mình để thương một người vốn dĩ đang thương một người khác. Em mang tâm tư của một người đơn phương dạy cho một người đơn phương, để rồi cuối cùng cả ba mãi là một tam giác tình yêu, liệu có kết quả nào tốt nhất cho tất cả không?
Người ta đâu có thương em, chỉ là em luôn miễn cưỡng trái tim mình mà thôi. Em tự khiến tim mình lạc nhịp và bắt đầu những ngày không dễ dàng. Em nguyện lòng đi cùng người ta trong những ngày người đau khổ, ngày người chờ đợi tình yêu của người kia trong vô vọng. Em luôn là người nói nhớ người mà không dám hỏi người có đang nhớ em, em luôn một lòng dành tình cảm cho người còn người thì lại đem nó cho người khác. Đôi lúc, nghĩ rằng “Thôi chọn người yêu mình cho lành”, nhưng rồi trái tim lại chẳng chịu nghe lời lý trí và em vẫn chọn người em yêu.
Video đang HOT
Thương một người không thương mình, càng cố hy sinh, người thất vọng chỉ có duy em, vì người đó chưa một lần để ý, chưa một lòng quan tâm, dẫu biết khi yêu, sự hy sinh là tình nguyện, vô điều kiện nhưng ai chẳng chạnh lòng khi sự hy sinh kia trở nên vô nghĩa bởi người mình thương. Thương một người không thương mình, là điều không ai biết được mình đã thương họ nhiều như thế nào. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy những tĩnh lặng ở hành động mình dành cho họ, nhưng bên trong sự nhớ thương, sự yêu mến cuộn trào như sóng vỗ.
Thứ tình yêu này là thứ vạn lần em không muốn! Chỉ vì người đó là anh nên em mới cô chấp yêu, cố chấp thương. Suy cho cùng, yêu là sự tình nguyện, chỉ tiếc ở cuộc tình này chỉ có mình em tự nguyện- tự nguyện yêu, tự nguyện đau. Anh biết tình yêu của những đứa như em như thế nào không? Có chút thú vị, có chút đau lòng. Lời yêu chưa bao giờ dám thốt ra trước mặt anh, là lặng lẽ những ngày quan tâm, chuyện trò cùng anh, chỉ mong anh hồi đáp vài yêu thương, nhưng chuyện đó mãi chẳng có.
Những ngày thanh xuân đó, rõ ràng anh biết em thương anh, nhưng sao vẫn lặng im. Anh không có lỗi, vì anh bảo em dừng lại. Nhưng yêu một người, đâu phải nói thôi là thôi được ngay. Em không hối hận vì những yêu thương đã trao anh. Chỉ tiếc rằng tại sao anh chưa một lần ngoái đầu lại nhìn về phía em, nhìn về phía lòng em ấp ủ bao tình cảm. Đó là điều nuối tiếc của một tấm chân tình nhưng bị trao nhầm người.
Những ngày em rời anh, bản thân chẳng biết mình ở trạng thái nào: buồn, vui hay hờn giận… Chỉ biết hình bóng anh vẫn khắc sâu nơi đáy con tim. Nhưng không cho phép bản thân được ngoái đầu nhìn về phía anh.
Anh nói đúng “Chúng ta ai rồi cũng sẽ khác”, em phải buông bỏ anh, phải buông bỏ thứ tình cảm quỵ lụy này để đến với một tương lai mới. Rồi sẽ đến lúc em gặp được người thương em nhưng đó là một hành trình dài em phải bước đi mà không có anh là hành trang…
Phải chăng cuộc sống này luôn cô đơn đối với những người giống như em?
Phạm Thị Kim Ngân
Theo blogradio.vn
Nhiều năm ở nhà chăm con, tôi không còn đủ tự tin đi làm trở lại
Trước khi có con, tôi làm việc trong lĩnh vực thời trang, là một nhà thiết kế trẻ đầy triển vọng.
Các thiết kế của tôi khi ấy được nhiều người ngợi khen, thầy giáo luôn đánh giá cao và thực tế là tôi đã có những khách hàng đầu tiên đặt mua thiết kế của mình từ khi còn rất mới trong nghề.
Thế nhưng tất cả thay đổi khi tôi dính bầu với bạn trai và phải làm đám cưới.
Nhà bạn trai tôi khá giả, anh hơn tôi cũng nhiều tuổi, có công việc vững vàng, về tài chính không thiếu thốn, khó khăn nên khi thấy tôi có thai như vậy thì cả nhà đều khuyên nên nghỉ việc ở nhà, chăm con hẳn một năm cho cứng cáp.
Hạnh phúc làm vợ, làm mẹ đã khiến tôi quên mất rằng phụ nữ dù thế nào cũng phải ra đường, đủ đầy đến mấy cũng phải có công việc và nhiều việc ở nhà đến mấy cũng phải có lúc xinh đẹp như một đoá hoa bước chân ra khỏi cửa, để tự tin, để làm mới mình, để biến mình trở nên có giá trị.
Khi ấy, tôi nghiện con, chỉ muốn ngắm thiên thần bé nhỏ ngủ cả ngày, tôi hài lòng với đề nghị ở nhà chăm con mà không mảy may suy nghĩ, hoặc tôi đã nghĩ đơn giản quá: Chồng mình thừa sức nuôi mình với con.
Con chưa đầy tuổi tôi lại dính bầu. Điều đó đồng nghĩa với tôi ở nhà thêm vài năm liên tiếp vì hai đứa con trứng gà trứng vịt. Công việc chăm con, dọn dẹp nhà cửa, cơm nước quả là chiếm của tôi rất nhiều thời gian. Quanh đi quẩn lại đã hết một ngày, sáng vừa mở mắt đã bị cuốn vào với bỉm sữa, quay đầu một cái thấy chiều sang, chồng đi làm sắp về, tôi lại cơm cơm nước nước, tắm rửa sạch sẽ cho con rồi bày biện bữa tối.
Đôi bàn tay tôi bẵng đi 11 năm (đúng vậy! 11 năm!) không dành cho thiết kế. Thi thoảng nhớ nghề tôi vẫn vẽ, nhưng những mẫu tôi phác ra dường như đã không còn hợp với xu thế nữa rồi.
Giờ hai đứa con, đứa lớn đã học xong tiểu học, tôi muốn đi làm trở lại. Chồng tôi và gia đình chồng không ủng hộ, anh và bố mẹ chồng tôi đều cho rằng đứa nhỏ lại sắp hết cấp, rồi vào cấp 2, nên dành cho nó nhiều thời gian hơn. Tôi bây giờ đi làm thì kiếm được mấy đồng.
Kỳ thực, tôi cũng không biết mình đi làm sẽ kiếm được mấy đồng. Những nét thiết kế của tôi trở nên thô kệch, quê mùa. Tôi ở tuổi này, với 2 đứa con, ai sẽ muốn thuê tôi làm việc, một công việc mang tính khởi đầu? Tôi rất sợ lời nói của chồng sẽ thành sự thật: "Em giờ đi làm, tiền lương còn không thuê nổi osin".
Nhưng tôi phải làm sao? Không lẽ loanh quanh ở nhà nội trợ đến hết đời? Tôi cảm nhận rõ mình đã làm tốn công cho ăn cho học của bố mẹ, lãng phí những năm tháng học hành, lãng phí tuổi thanh xuân, và cay đắng khi nhận ra sự hy sinh vì gia đình của mình dường như chỉ nhận được sự coi thường của chồng và gia đình anh ấy.
Tôi phải làm sao mới có đủ tự tin để thay đổi cuộc sống bây giờ?
Minh H.
Theo dantri.com.vn
14 dấu hiệu cho thấy bạn chỉ đang bị "lợi dụng", cái cuối cùng hầu như ai cũng gặp Đừng để sự điển trai, hay chút hành động ngọt ngào anh ấy làm thuở đầu mà vội cho đó là người tri kỷ. Nếu anh ấy có vài dấu hiệu sau đây thì nên xem lại. Việc nhận biết liệu mình có bị một tên nào đó lợi dụng tình yêu và chỉ chơi với bạn cho vui là điều rất quan...