Người ru ngủ những cô hồn
Đã 20 năm trôi qua, anh không còn nhớ nổi mình đã chôn bao nhiêu hài nhi. Cái “ nghĩa địa tình thương” với hơn 32.000 ngôi mộ và anh là người nối tiếp để “nâng giấc ngủ ngàn thu” cho những sinh linh.
Đối với anh Trương Văn Năng (thôn Ngọc Hồ, huyện Hương Trà, Thừa Thiên Huế) việc làm này như một duyên nợ.
Anh Năng đang chăm sóc những ngôi mộ.
Để các em có nơi nghỉ…
“Gia đình luôn động viên, hỗ trợ tôi trong việc làm này. Đã hơn 47 năm từ khi tôi sinh ra, điều mà làm tôi buồn nhất đó là số lượng các em ngày càng nhiều. Mỗi sáng mai thức giấc tôi chỉ ao ước một điều như gia đình tôi vẫn mong, đó là thất việc…”, anh Năng ngậm ngùi.
Chúng tôi về thôn Ngọc Hồ tìm đến nhà anh Trương Văn Năng, được vợ anh cho biết: “Có lúc nào anh ở nhà đâu, chắc ở ngoài bãi…”. Theo lời chị, chúng tôi tìm đến nghĩa địa thì gặp anh đang dọn cỏ trên những ngôi mộ nhỏ. Gần 20 năm anh làm việc không công như thế, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy nản. “Điều đó có lẽ là do cái duyên. Ở đời, những việc khi làm người ta mới hiểu nó thuộc về cái Tâm, không thể tính bằng vật chất…”, anh nói.
Cũng vì thế mà vào những năm 1990 – 1991, cha anh đã xây dựng “nghĩa địa tình thương” này, thu lượm và chôn cất những bào thai bị phá bỏ. “Hồi đó tôi cũng hỏi bố mình vì sao lại làm vậy, ông chỉ xoa đầu tôi và bảo lớn lên con sẽ hiểu!”. Cha mất, anh lại nối tiếp việc của cha.
Video đang HOT
“Trong gia đình, tôi là người gần ông nhất, nên càng lớn tôi càng hiểu những việc ông làm. Ngày ông mất miệng còn ú ớ không nói được, cánh tay ông vẫn chỉ về những ngôi mộ cho tôi hiểu…”, anh Năng bùi ngùi.
Rồi anh em, mỗi người một nơi tìm kế sinh nhai, chỉ mình anh ở lại bám trụ với mảnh đất khô cằn sỏi đá này, để chăm sóc cho những ngôi mộ. Anh không muốn bỏ rơi nghĩa trang- nơi mà cha anh đã gắn bó cả cuộc đời.
Nghĩa trang này như sợi dây vô hình thắt anh với sinh linh bé nhỏ. Để rồi anh quyết định cả đời chăm sóc cho các hài nhi xấu số. Nhiều người khi chứng kiến việc làm của anh, không ít lời bàn ra tán vào, có người bảo anh là dở hơi, thừa công, cơm cho con ăn không đủ nữa là… nhưng anh chỉ cười trừ. “Ở đời biết lúc nào mình giàu, cứ chờ giàu rồi mới làm thì đến khi nào mình mới giúp được người khác…” – anh Năng chia sẻ. Đối với anh, việc này đã đem lại niềm hạnh phúc vì đã tìm được cho các hài nhi nơi an nghỉ, không phải lang thang lạc lõng khắp chốn.
Một góc của nghĩa trang.
Cái “duyên nợ” đó chính là tình thương, cái Tâm dành cho những đứa trẻ không bao giờ được chào đời. Điều đó cứ âm thầm lặng lẽ kề bên anh suốt bao năm nay. Để làm được như vậy, phải có sự đồng thuận và hậu thuẫn rất lớn từ gia đình. Anh chia sẻ: “Vợ tôi là người luôn sát cánh, giúp tôi vượt qua mọi khó khăn. Chưa bao giờ cô trách móc hay ngăn cản việc tôi đang làm, mà còn lấy tiền nhà ra mua gạch xây mộ… Mặc dù gia đình tôi khó khăn thiếu thốn đủ thứ…”.
Nỗi lòng với những cô hồn
Nhìn những khu mộ anh chôn cất cẩn thận, chúng tôi không tin nổi với hoàn cảnh như thế anh lại xây nên một “lâu đài tình thương”, chôn cất những cô hồn. Giờ nghĩa trang ấy đã thu nhận hơn 32.000 hài nhi. Mỗi lần bước vào nơi đây, anh đều mở quyển nhật ký của mình để ghi lại những dòng cảm xúc. Có đoạn anh viết: “Tôi nghĩ, những đứa trẻ này chẳng bao giờ được một nén hương của bố mẹ nó. Nếu tôi có chết thì thâm tâm tôi vẫn mong có một ngày cha mẹ, hay người thân đó hãy đến nhìn lại con mình, thắp cho chúng những nén hương, để đừng bao giờ gây thêm tội lỗi…”.
Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán anh. Dọc các ngôi mộ không có một cây cỏ dại mà chỉ có những bông hoa và những nén hương thơm ngát tình người, để cho các em không phải tủi thân, lạc lõng… “Anh chị của tôi trong Sài Gòn điện ra vẫn thường đùa: Mong cho em thất việc… Tôi cũng muốn vậy lắm !” – anh Năng thở dài.
Lời cầu khẩn của những linh hồn nhỏ bé.
Trước đây cha anh, giờ là anh cũng chỉ sống bằng nghề làm vườn (chăn gà, vịt, trồng rau, lúc đi phụ hồ, bốc vác…), nhưng dù khó khăn đến đâu anh cũng không thể bỏ bê việc chăm sóc những sinh linh. Mỗi lúc có tiền anh lại dành dụm mua thêm những viên gạch, lúc túng thiếu thì đi xin những mảng vỡ từ ngôi nhà để về xây. “Toàn bộ khu mộ ở đây đều do tôi xây nên, bằng những khoản tiền gia đình và một số bàn tay tình nguyện đóng góp”. Ngày ngày anh dọn cỏ, trồng hoa và có khi “tâm sự”, “nói chuyện” với những ngôi mộ như để xóa bớt đi sự lạnh lẽo nơi đây.
Vì diện tích đất có hạn nên một ngôi mộ anh thường chôn 3 – 4 hài nhi. Tất cả những khu mộ này đều không có chủ nhân. Anh Năng kể: “Tháng trước có một cụ bà 70 tuổi, không biết thông tin từ đâu đến đây để tìm đứa cháu đích tôn của mình, may tôi đang giữ những danh sách chuyển đến nên còn tìm ra ngôi mộ của cháu bà. Lúc đó tôi cũng không kìm được cảm xúc… Một cụ già lại đi tìm cháu ở những nơi này. Tôi còn nhớ lúc tìm được, bà đã khóc gần như cả buổi chiều, đến nỗi tôi phải khuyên bà về, sợ bà ngã bệnh…”.
Trước lúc chia tay, chúng tôi vẫn không quên lời anh: “Các bạn viết gì cũng được, nhưng mình không muốn người ta để ý nhiều đến mình. Mình chẳng làm được gì cho các em cả, mà chỉ mong các bậc làm cha, làm mẹ đừng từ bỏ các em thôi… Nhất là đôi lứa yêu nhau, phải ý thức được trách nhiệm của mình, đừng đặt gánh nặng lên xã hội nữa…”.
Theo Giadinh
Chuyện gọi hồn của người đàn bà ba mắt
Cách đây mấy năm, Hoàng Thị Thiêm ở xã Hòa Sơn (Lương Sơn, Hòa Bình) nổi tiếng với khả năng nhìn mọi vật khi đã bịt hai mắt lại.
Người ta gọi Hoàng Thị Thiêm là người đàn bà ba mắt. Tuy nhiên, gần đây, nhiều người lại quen gọi người đàn bà này với tên "cô" Thiêm bởi họ tin "cô" có khả năng áp vong, gọi hồn...
Nói chuyện với "vong" Trung Quốc bằng tiếng Việt
Nơi "cô" Thiêm hành nghề nằm trên một khu đồi mà nhiều người gọi đó là khu đồi ma bởi trong nhà lúc nào cũng khói hương nghi ngút hòa cùng tiếng cô Thiêm nói chuyện, dạy bảo, có khi là dọa nạt các... linh hồn.
Trên khuôn viên vài trăm mét vuông, cô Thiêm dựng một căn nhà nhỏ, một điện thờ còn phần lớn là chỗ để hàng trăm con người đến gọi hồn ngồi lại chờ cô Thiêm giúp họ gọi những linh hồn đã khuất về hỏi chuyện. Dù đã tới nhà "cô" Thiêm nhiều lần nhưng lần nào đến, tôi cũng thấy bất ngờ bởi những gì đang diễn ra mà cô Thiêm là nhân vật chính.
Lần này, tôi được chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc gọi cùng một lúc hai hồn cho hai cô gái. Cả hai cô gái này tuổi mới ngoài đôi mươi, theo người nhà nói thì họ có biểu hiện tâm thần nhưng chữa trị nhiều cách không khỏi nên đành đến nhờ cô Thiêm.
Sau khi nghe gia đình hai cô gái trình bày, cô Thiêm hướng dẫn họ ngồi im nhập tâm để cô Thiêm "bắt sóng" với người âm mời họ về. 10 phút sau, cả hai cô gái lần lượt ngả nghiêng người, một cô gái bỗng nằm vật ra nền nhà, mê man bất tỉnh (?). Cô còn lại vẫn lim dim mắt, lắc lư. Cô Thiêm tuyên bố: Vong đã nhập!
Sau "khoảnh khắc" trên, "cô" Thiêm chạy như con thoi giữa hai bên để hỏi chuyện lí lịch trích ngang của các vong. Trường hợp của cô gái ngồi lắc lư, cô Thiêm nhanh chóng hỏi ra thân thế của oan hồn là một người đàn ông chết khi chưa có vợ (?).
Sau khi hỏi xong, cô Thiêm ngọt xớt với vong: "Nào, bây giờ đằng ấy về cõi âm rồi thì đừng theo em gái này nữa. Quý em ấy thì phù hộ cho em được sống yên ổn nhé!" Trước lời đường mật trên, cô gái chỉ lắc đầu mà không nói gì. Cô Thiêm vội quay ra nói với người nhà của cô gái: "Muốn vong không đi theo nữa thì chỉ còn cách cưới vợ cho vong".
Trước lời phán của cô Thiêm, gia đình cô gái vội quây lại hỏi cô: Thế làm cách nào thì cô giúp cháu." Trầm ngâm, cô Thiêm bày: "Bây giờ, gia đình bỏ tiền ra để tôi đặt một hình nhân có kích thước giống con gái các bác rồi làm lễ để hồn nhận hình nhân đó làm vợ. Chỉ cần như vậy là vong sẽ không còn theo con gái các bác nữa."
Như người chết đuối vớ được cọc, gia đình cô gái đồng ý với mọi sự sắp xếp của cô Thiêm. Một thành viên trong gia đình cho biết: "Chi phí cho hình nhân trên là khoảng 2 triệu đồng. Kích thước hình nhân không được sai một li vì như vậy vong sẽ không nhận." Tuy nhiên, để có được kích thước không được phép sai lệch đó, cô Thiêm đã dùng tay để đo. Sắp xếp xong mọi chuyện, cô Thiêm quay ra thủ thỉ với vong: "Bây giờ thì ngồi đợi thầy nhé! Lát nữa, thầy sẽ cưới vợ cho. Thích nhé! Sắp có vợ đẹp."
Sau khi dỗ dành xong vong kia, cô Thiêm quay sang cô gái đang nằm miên man trên nền nhà. Vẫn với cách dỗ ngon, dỗ ngọt để hỏi lai lịch của vong nhưng dường như lần này, cô Thiêm gặp phải vong... cứng đầu, không chịu khai báo bất kì một thông tin gì. Tức khí, cô Thiêm quay ra dọa: "Thầy nói cho mà biết nhé! Lúc hiền thì thầy hiền thật nhưng thầy mà tức lên thì thầy cũng không phải vừa đâu."
Cô gái vẫn lắc đầu im lặng. Không còn cách nào khác, cô Thiêm bèn dùng tay tát liên tiếp vào mặt cô gái. Lúc này, cô gái được cho là vong nhập hai tay xua xua về phía trước rồi liên tục nói một câu duy nhất: "Bua, bua, bua bua". Lúc này, cô Thiêm quay ra kết luận một câu: "Đây là oan hồn người Trung Quốc. Chắc mê con bé nhà các bác nên theo đòi cưới đây".
Cô Thiêm "cưới vợ" cho "vong" người Trung Quốc
Tiền ít, vong không về
Để xem thực chất việc gọi hồn của người đàn bà ba mắt, tôi đã xin đăng kí gọi hồn. Hỏi thủ tục đăng kí, người ta chỉ sang quán bên cạnh mua một bộ lễ rồi ra gặp một người đàn ông là chồng cô Thiêm. Tại chiếc bàn người đàn ông này ngồi là một túi bóng cứng (loại đựng tài liệu) bên trong đầy những đồng tiền với các mệnh giá 50 nghìn đồng, 200 nghìn đồng và thậm chí là 500 nghìn đồng do người đến gọi hồn đặt lễ. Tôi đăng kí, đặt lễ 50 ngàn đồng kèm theo lễ. Được ông chồng phát cho một tờ giấy, nói ghi rõ họ tên người gọi, họ tên vong được gọi rồi đặt kèm vào lễ. Mâm lễ của tôi được đặt cạnh nhiều mâm lễ khác với số tiền đặt lễ lên tới vài trăm, thậm chí là cả triệu.
Sau khi đặt lễ, tôi ngồi vào một góc như bao người khác để "đợi vong về". Một tiếng, rồi hai tiếng qua đi, tôi vẫn ngồi im bất động. Trời xế chiều, khi đoàn người lần lượt ra về, tôi vẫn ngồi im mà không một lần được cô Thiêm hỏi thăm. Trong khi, với các gia đình khác, cô Thiêm luôn vồn vã hỏi thăm và có nhà còn được cô trực tiếp gọi hồn. Tôi ra về khi trời đã nhập nhoạng tối.
Cô Quyết - một người dân xã Hòa Sơn - bán hàng gần khu vực UBND xã cho biết: "Thực ra, số người đến nhờ cô Thiêm gọi hồn chủ yếu là ở các tỉnh xa về chứ dân trong vùng thì họ không đi. Nhà tôi, năm ngoái có nhờ cô ấy gọi vong hộ một lần nhưng thấy không đúng nên từ đó tôi không bao giờ đến để nhờ cô Thiêm gọi hồn".
Khi được hỏi về quan điểm của chính quyền xã Hòa Sơn về hoạt động gọi hồn của cô Thiêm, ông Nguyễn Văn Cành, Chủ tịch UBND xã khẳng định: "Chúng tôi không ủng hộ những hoạt động mê tín, gọi hồn chỗ cô Thiêm và sẽ cho lực lượng công an, an ninh giám sát chặt chẽ. Sắp tới, chúng tôi sẽ báo cáo lên cấp trên về trường hợp này để sớm dẹp bỏ những hoạt động mê tín dị đoan tại khu vực trên".
VGT (Theo Tuổi trẻ Thủ đô)
Người đào huyệt - những 'cô hồn sống' "Quanh năm suốt tháng tụi tôi sống cùng với người quá cố, đây là cái nghiệp cha truyền con nối. Cũng nhiều người thấy ghê, nhưng quan trọng là có đủ tiền lo được cho gia đình", đó là tâm sự của những người chăm sóc mộ ở nghĩa trang Gò Dưa. Tất cả họ đều có cuộc sống rất khó khăn, nguồn...