Người phụ nữ xuất hiện bất ngờ và nỗi đau nghẹn trong quá khứ
Tôi chưa bao giờ muốn nhớ lại những ngày tháng ấy, chưa bao giờ muốn nhớ lại thân thận của mình và càng không bao giờ muốn nhắc đến những người đã sinh ra chị em tôi.
Vâng, nói ra thì bạc bẽo, nhưng thà chị em tôi mồ côi có khi còn hạnh phúc hơn khi có bố mẹ như vậy. Chúng tôi, ba đứ.a tr.ẻ khốn khổ ngày ấy bị chính bố mẹ ruột nhẫn tâm bỏ rơi.
Ngày ấy, tôi 12 tuổ.i, còn hai đứa em, một mới 8 và một mới lên 4 tuổ.i. Tôi không biết bố mẹ mình đã từng yêu nhau nhiều ra sao, đã có những tháng ngày hạnh phúc như thế nào? Có lẽ là có nên họ mới lấy nhau và sinh ra chúng tôi. Chị em tôi cũng như hầu hết những đứ.a tr.ẻ khác quanh nhà, từng được bố mẹ yêu thương và chiều chuộng, vô tư cười hát nô đùa. Rồi tôi không hiểu vì sao mọi thứ dần đổi khác.
Hình minh họa
Bố mẹ ít nói chuyện với nhau, họ không ngủ cũng giường. Bố ít về nhà vào những bữa cơm, và mẹ cũng thôi không chờ đợi. Bức tường hôn nhân ban đầu chỉ là những vết rạn, rồi dần nứt toác ra thành những mảnh vỡ.
Có những đêm khuya tôi nghe thấy những lời cãi vã chát chúa phát ra từ phòng cha mẹ. Trong cuộc thoại, họ đay nghiến nhau về chuyện tiề.n bạc, về công việc và chuyện một người phụ nữ nào đó xen vào gia đình tôi. Cũng từ đó, bố ít khi về nhà, còn mẹ gần như biến thành một người khác, vô tâm và độc ác.
Mỗi sáng mẹ không dậy nấu ăn sáng cho cả nhà, không đưa đón hai đứa em tôi đi học mà giao hết cho tôi. Mẹ đán.h chúng tôi nhiều hơn, hễ phạm vào một lỗi nhỏ là mẹ đán.h không tiếc tay. Tôi nhớ có lần nấu cơm, tôi vô tình đán.h vỡ hai quả trứng, vậy mà mẹ lao vào giậ.t tó.c, dùng chiếc đũa cả (chiếc đũa to, dài) đán.h vào đầu tôi tới tấp, kèm theo đó là những lời mạ.t sá.t như: &’Cái nòi ăn hại. Mày làm được cái trò trống gì đây…’.
Thậm chí, có lần em thứ của tôi đi học về, vì quá đói, nó dọn cơm và lỡ tay đán.h vỡ một cái bát, mẹ tôi thấy vậy liền cầm chiếc dây thừng quật vào người nó và bảo: &’Mày hốc làm gì nữa, phí cơm tao’.
Cho đến một ngày, đêm đã rất khuya, khi tôi đang chìm vào trong giấc ngủ thì giật mình bởi tiếng đổ vỡ, tiếng cự cãi, tiếng gào khóc từ phòng cha mẹ tôi. Tôi hé cửa phòng mình để nghe xem bố mẹ nói những gì. Và đến hôm nay, tôi thật sự hối hận vì hành động ngày đó của mình. Bởi giá như, tôi không nghe được những lời nói ấy, có lẽ tôi đã không đa.u đớ.n suốt mấy chục năm qua.
Video đang HOT
- Mày đẻ ra toàn lũ vịt giời thì tự nuôi đi.
- Ai ép tôi đẻ? Tôi đã hầu hạ bố con anh bao nhiêu năm nay thế là quá đủ rồi. Anh bắt tôi đẻ đứa thứ 3 thì anh phải nuôi nó. Tôi sẽ mang con Ngọc đi (Ngọc là tên đứa em thứ hai của tôi).
- Tao sẽ không nuôi đứa nào hết! Toàn lũ vô dụng!
- Được thôi, nếu tôi nuôi hết, anh phải để lại đất nhà, xe cộ cho tôi, không thì đừng hòng.
…
Cứ thế, họ đôi co, đùn đẩy nhau việc nuôi ba chị em tôi. Rồi vào một ngày mưa tầm tã, họ đưa chị em tôi lên tòa và tại đây, họ vẫn giằng co nhau chuyện phân chia nhau chăm sóc các con như chia một món nợ. Tôi được tòa xử ở với cha, còn hai đứa em theo mẹ.
Rồi nhanh chóng, bố tôi bỏ tôi lại cho ông bà nội, còn hai đứa em thì mẹ để lại cho ông bà ngoại chăm sóc. Căn nhà cũ bị bán, bố mẹ tôi đi đâu, chúng tôi cũng không rõ.
Tuổ.i thơ của chúng tôi vắng bàn tay chăm sóc của bố và thừa sự kỳ thị ghẻ lạnh của người đời, xóm giềng vì chúng tôi là con của những kẻ vì tiề.n mà bỏ rơi con cái. Nhiều lần tôi hỏi nội rằng, &’vì sao bố mẹ không về thăm chúng con’, nội trả lời: &’Bố mẹ bận chút công việc, rồi họ sẽ về bù đắp cho các con’. Chúng tôi đã vịn vào câu nói của bà nội để mạnh dạn tự tin mà lớn lên, mà sống tiếp phần đời ban đầu lắm bão táp và không thiếu bất hạnh.
Rồi chị em tôi cũng khôn lớn, trưởng thành và đều có công việc ổn định ở Hà Nội. Tôi và đứa em thứ hai đã lập gia đình và sống rất hạnh phúc, còn em út đang học trong ngành y đa khoa. Tôi coi cha mẹ đã mất và luôn cố quên đi ký ức về những ngày tháng ấy.
Và khi tôi tưởng mình đã không còn nhớ chuyện trong quá khứ thì một ngày, người phụ nữ đã sinh ra chúng tôi bỗng xuất hiện. Bà đến tìm tôi trong bộ dạng tiều tụy, già nua và suýt chút nữa tôi đã không nhận ra. Bà cầm tay tôi nức nở hỏi thăm, rồi xin lỗi. Tôi sửng sốt nhìn mẹ rồi mãi mới thốt ra được một câu, tôi hỏi bà: &’Sao bỗng dưng mẹ tìm con có việc gì?’. Dường như chỉ chờ tôi nói câu này, mẹ bắt đầu kể lể những khó khăn, vất vả của mình suốt bao năm qua.
Bà bảo, sau khi chia tay bố, mẹ vào Nam và có một mái ấm mới. Mấy năm gần đây, mẹ là chủ hụi với mô khá lớn. Bà huy động được lượng người tham rất đông với lời hứa trả lãi cao. Cho đến khi, nhiều người vì hám lời, đóng tiề.n và.o thì bà không có khả năng chi trả. Hụi vỡ, mẹ tôi và cả gia đình phải bỏ trốn trước sự truy lùng gắt gao của các con nợ.
Mẹ đã xoay xở khắp nơi nhưng cũng chẳng thấm vào đâu so với số nợ lên tới hàng tỷ đồng. Kể xong chuyện, mẹ van lài tôi hãy giúp đỡ họ trả nợ. Tôi đắng cay tự hỏi rằng, nếu tôi không thành đạt như hôm nay, nếu mẹ không rơi vào bước đường cùng thế này, liệu mẹ có nhớ tới chúng tôi.
Tôi đã nói chuyện với hai em, nhưng chúng dửng dưng nói rằng, chúng không quen biết người phụ nữ đó. Thậm chí, đứa em thứ hai còn nói với tôi: &’Chị đừng bao giờ nhắc tới từ &’mẹ’ trước mặt em’.
Tôi định giúp mẹ, nhưng mỗi khi có ý định đó thì ký ức về sự đùn đẩy nuôi con, rồi bỏ rơi chị em tôi cứ mồn một hiện về khiến tôi gần như muốn đoạn tuyệt với bà. Tôi đa.u đớ.n quá, tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Bỏ rơi người yêu ta.i nạ.n và cái kết
Quay ra phía sau, Nga đán.h rơi cả bình nước, nét mặt hốt hoảng. Đức đang đứng trước mặt Nga, bằng xương bằng thịt. 5 năm nhìn Đức già đi quá nhiều nhưng sự trưởng thành và lịch lãm hiện rõ.
Nhìn Đức và Nga sánh đôi bên nhau, ai cũng phải thốt lên sao ông trời khéo tạo hóa như vậy. Đức đẹp trai, tài giỏi. Nga xinh xắn, nết na, thùy mị. Tình yêu của đôi trẻ cũng đã được 3 năm có lẻ rồi. Hai bên gia đình cũng đã biết rõ, chỉ còn đợi đôi bạn trẻ quyết định thành hôn là đám cưới sẽ được tổ chức ngay. Mọi thứ đến với Nga và Đức dường như vô cùng thuận lợi. Nhưng chẳng phải người ta vẫn thường nói, thuận lợi quá chưa chắc đã tốt, lúc sóng gió ập đến sẽ khủng khiếp hơn gấp bội đấy hay sao.
Đức chuẩn bị thu xếp công việc về để tới đón Nga đi ăn tối thì nhận được cuộc gọi kinh hoàng ấy. Đức vứt tất cả lại, vớ vội chiếc chìa khóa xe máy, lao như tên bắ.n đến bệnh viện. Mọi người nhà Nga và cả bố mẹ Đức cũng đều đã có mặt ở đó, trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng. Đức lại gần, hỏi nguyên nhân thì sốc nặng. Nga trên đường đi làm về bị một thanh niên đâ.m phải. Va chạm không mạnh nhưng đáng tiếc, can xăng của người thanh niên đó mang theo đổ ra, bắt cháy do va chạm máy móc. Nga đã cố thoát ra nhưng vẫn không kịp. Đức còn chưa kịp hỏi gì thêm thì bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, giọng lo lắng:
- Rất tiếc phải thông báo với gia đình, chúng tôi đã rất cố gắng nhưng e rằng cô gái đã bị bỏng toàn thân, khuôn mặt cũng bị hủy hoại. Sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cuộc sống sau này, sẽ rất khó hòa nhập vì ngoại hình thay đổi.
Mẹ Nga khóc ngất trên vai bố Nga. Bố mẹ Đức cũng bàng hoàng. Còn Đức, Đức đứng như im như pho tượng. Những gì Đức đang nghe thấy là sự thật đấy ư? Nhìn Nga qua cánh cửa phòng, tim Đức đau quặn lại. Rồi mọi người bắt đầu đồn thổi về cái kết cho chuyện tình yêu của Đức và Nga. Người thì nói chắc Đức chẳng đủ can đảm để lấy một cô gái xấu như quỷ là Nga. Người thì nói tình yêu sẽ chiến thắng. Còn Đức, Nga vừa tỉnh lại thì Đức cũng đột ngột biến mất.
Còn Đức, Đức đứng như im như pho tượng. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ Đức cũng không biết Đức đi đâu. Đức ra đi chẳng để lại bất cứ lời nhắn gì. Người ta bắt đầu nói ra nói vào chuyện Đức sợ phải cưới Nga nên bỏ trốn. Còn Nga, tỉnh lại, không thấy Đức bên cạnh, Nga chỉ muốn chế.t vì đa.u đớ.n. Đa.u đớ.n về thể xác ít, đau trong tim thì nhiều. Thật ra, bản thân Nga, lúc gặp nạn cũng sớm xác định được chuyện này sẽ xảy ra rồi, chỉ là Nga cứ tin, cứ hy vọng vào tình yêu 3 năm chân thành gắn bó kia của Đức. Nga đã có ý định quyê.n sin.h vì cuộc sống sau này, không còn Đức, tất cả đã vô nghĩa.
Nhưng rồi Nga hiểu rằng, Đức bỏ rơi Nga, Nga muốn chế.t, vậy thì chẳng phải thành chuyện cho thiên hạ đàm tiếu hay sao. Nga cố gắng điều trị bệnh tật, cố gắng vươn lên với cuộc sống. Sau vài ca cấy ghép da, khuôn mặt của Nga cũng dễ nhìn hơn mọt chút. Sự tin trong cuộc sống của Nga khiến nhiều người ngưỡng mộ lắm. Nga cũng tự tìm được công việc tốt hơn, phù hợp hơn với mình. Nhìn Nga hiện tại, ai cũng mừng.
Tròn 5 năm, cũng đã 5 năm rồi chẳng ai có tin tức gì của Đức. Bố mẹ Đức ngóng trông mãi rồi cũng thành mệt mỏi. Còn Nga, Nga không yêu được ai và chắc cũng chẳng ai yêu Nga được. Đức, bỏ đi đã đóng chặt cửa trái tim Nga rồi. Nhưng cuộc đời này, chữ ngờ có ai học hết được đâu.
Nga đang giúp mẹ tưới cây thì tiếng gọi quá sức thân thuộc đó, 5 năm rồi Nga mới được nghe lại, đang gọi Nga. Quay ra phía sau, Nga đán.h rơi cả bình nước, nét mặt hốt hoảng. Đức đang đứng trước mặt Nga, bằng xương bằng thịt. 5 năm nhìn Đức già đi quá nhiều nhưng sự trưởng thành và lịch lãm hiện rõ.
- Anh... Anh tới đây tìm ai vậy? Anh có đi nhầm nhà không? - Nỗi đau khi xưa bị Đức ruồng bỏ lúc gặp ta.i nạ.n ùa về, Nga uất nghẹn
Đức không nói gì, nhẹ nhàng tiến đến gần Nga, quỳ xuống, tay giơ lên chiếc nhẫn:
- Đồng ý làm vợ anh nhé! Anh quay về xin cưới em đây. Giờ anh có kinh tế rồi, anh có thể lo tốt cho em rồi. Anh cũng đã tìm được bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng, ông ấy sẽ xem bệnh tình của em và giúp đỡ em. Tha thứ cho anh vì ngày đó, anh đã bỏ em mà đi.
Nga thấy hoang mang quá, Nga không hiểu Đức đang nói gì hết cả. Rồi mọi người bắt đầu kéo đến vì sự xuất hiện bất ngờ của Đức. Bố mẹ Đức lúc bấy giờ cũng đứng ra, nói tất cả...
Thì ra Đức không hề bội bạc Nga. Đức biết, muốn Nga sống tốt hơn, sẽ phải cần rất nhiều tiề.n nên Đức quyết định ra nước ngoài. Đức đi không một lời từ biệt là để Nga có động lực cố gắng, vượt lên cuộc sống. Đức sợ, Nga biết Đức còn yêu Nga, sẽ tự trách mình, hủy hoại mình. Nga khóc, lâu lắm rồi Nga mới khóc nhiều như thế. Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nấc nghẹn. Chẳng ai nghĩ Đức lại có thể làm được chuyện kì diệu thế này. Tình yêu, khi đã chân thành, chạm sâu đến trái tim thì ngoại hình có đáng kể gì đâu chứ.
Theo Phunutoday
Tò mò mở chiếc ổ cứng vợ luôn mang bên mình, tôi đa.u đớ.n thấy quá khứ 'vẻ vang' của em Những hình ảnh đó cứ ám ảnh tôi mãi không thôi. Dù hiện tại cô ấy có yêu tôi nhưng tôi vẫn thấy khó chấp nhận được quá khứ của cô ấy. Ảnh minh hoạ Tôi quen vợ trong buổi tiệc liên hoan mừng thành lập của công ty. Cô ấy là đơn vị tổ chức tiệc, còn tôi là người phụ trách...