Người phụ nữ vô hình
Chị từng là một cô gái xinh đẹp, yêu kiều, đi đến đâu cũng thu hút bao ánh nhìn. Từng lọt top 10 sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất của khóa, khiến bao người ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây trong gia đình mình, chị là người vô hình.
Ảnh minh họa
Sau hơn 20 năm về sống chung một nhà với mối tình đầu, có với nhau hai mặt con, cùng nhau chắt bóp mua được chiếc xe bốn bánh, một ngôi nhà tiện nghi và một miếng đất để dành, chị đã “tàng hình” một cách hoàn hảo trước mặt người thân.
Chồng đi làm về lúc chị đang hối hả nấu nướng, dọn dẹp toát hết cả mồ hôi mà dường như không thấy gì, vẫn thư thả đi tắm rồi ra ghế sofa nằm xem TV, đợi cơm. Có lẽ anh ta nghĩ chỉ mỗi mình đi làm ngày 8 tiếng, chỉ mỗi mình biết mệt mỏi, cần thư giãn. Các con và chồng khi nổi hứng ăn khuya lại nhấc máy gọi đồ ăn mang đến mà không hề hỏi qua một câu rằng mẹ thích món gì có muốn ăn không. Dường như họ nghĩ mẹ thì ăn gì chả được, mà có không ăn cũng không sao.
Chị than thở với tôi rằng không có ai trong gia đình quan tâm mình, dù cho chị đã dành hết tình yêu thương, sự quan tâm, chăm sóc cho họ, đã hy sinh nhiều thứ để họ được sống hạnh phúc nhất. Tôi trách những người thân vô tâm của chị một thì trách chị mười.
Từ thuở mới yêu, khi anh muốn nhờ người bạn Việt kiều mua thỏi son xịn từ nước ngoài về tặng chị, sao chị lại gạt phăng đi, sợ tốn tiền của người yêu, để đến khi thấy anh ấy trộm nhìn một cô gái khuôn mặt điểm phấn tô son tươi tắn, chị lại buồn tủi, ghen tuông?
Sao cưới nhau về, chị luôn nhường chồng con ăn những miếng ngon ngọt, giả vờ bảo “no rồi”, “sợ béo” để đến khi họ dùng bữa xong lại tiếc của ngồi ăn nốt những thức ăn thừa? Sao lúc chồng đề nghị đưa chị đi mua sắm hay đi ăn tiệm, chị thường từ chối, nói rằng: “Thôi để dành tiền đó cho con học gia sư”, “Thôi để tiền này em mua cho anh đôi giày tốt, đầm dự tiệc em mặc được vài dịp là cùng mua làm gì tốn kém”?
Tại sao nhà có đến hai cô con gái lớn mà chị lúc nào cũng tất bật, không có người phụ giúp? Ngay từ bé chị đã nuông chiều con quá mức, mong con đầu tư học tập nên không muốn con phí thời gian làm việc nhà, cho con đi học đàn, học múa để trở thành tiểu thư đài các nên không dám để con đụng tay vào đống chén bát, quần áo bẩn, sợ hỏng tay.
Với chồng cũng vậy, chị đã yêu chiều anh vô điều kiện. Từ lúc mới cưới, thấy anh không biết nấu nướng, đến rửa chén bát cũng luống cuống, chị cho phép anh quyền nghỉ ngơi trong lúc chị quần quật làm việc nhà và trông con mà không hề nghĩ đến chuyện “đào tạo” chồng để mình đỡ vất vả. Anh sốt cao, chị xin nghỉ ở nhà cả ngày để chăm sóc chồng. Nhưng đến lúc mình ốm tương tự, chị lại sợ anh lo lắng nên đến gọi điện báo cũng không dám, chị chịu đựng một mình.
Video đang HOT
Dần dà người thân coi sự hy sinh của chị là điều hiển nhiên, nghĩ rằng mẹ thì phải bao dung, làm hết mọi thứ con con cái, vợ thì phải giỏi việc nước đảm việc nhà, luôn biết nhường nhịn, cung phụng chồng.
Dần dà chị tự biến mình thành người vô hình. Chồng con quên mất chị cũng có cảm xúc, cùng buồn khi bị quên ngày sinh nhật, cũng tủi thân nếu sau một ngày vất vả quay sang muốn nhờ chồng đấm lưng thì đã thấy anh ta ngủ khì từ lâu, cũng thất vọng khi cần chuyện trò với các con nhưng chúng lại muốn nhìn màn hình điện thoại hơn là nhìn vào mắt mẹ.
Theo Dân Trí
Đừng vì Tớ mà quên đi tìm cô gái thật sự của Cậu
Hãy mở trái tim mình ra một chút, không cần quá rộng nhưng đủ để cơn gió chiều nay luồng lách vào và mang hình ảnh của Tớ đi xa. Cậu ạ! Là vì mỗi trái tim chỉ đủ chỗ cho một người, thế nên Tớ phải đi khỏi để Cô Gái của Cậu có chỗ mà chen vào chứ nhỉ...
Gửi Cậu...Người con trai cứ mãi lặng lẽ sau lưng Tớ.
Một ngày cũng như bao ngày, Cậu luôn lặng lẽ bên Tớ cứ như người vô hình ấy. Tớ biết dù cho Tớ nơi nào, làm gì và thậm chí đang yêu ai...Cậu cũng luôn như thế luôn quan tâm Tớ, lo lắng cho Tớ, bởi Cậu cho rằng Tớ mãi chỉ là một đứa con nít không hơn không kém...Là vì, Cậu sợ một lúc nào đó trên đường đời xô bồ này Tớ sẽ vấp ngã, Tớ sẽ khóc và khi Tớ giơ tay ra sẽ chẳng có ai kịp nắm tay Tớ, để lôi Tớ đứng dậy.
Này cậu!
Tớ đã là cô gái tuổi 22 rồi Cậu ạ, là cô sinh viên năm cuối đấy. Thế nên Tớ đủ mạnh mẽ để đi tiếp cuộc đời mà Tớ chọn, dù có vấp ngã nhưng Tớ cũng sẽ biết cách để đứng dậy mà, huống chi bên Tớ cũng đã có những người bạn thật sự...Vậy nên Cậu đừng lo Tớ sẽ đơn độc nhé.
Tớ lúc này đây, chẳng còn là cô bé của những năm phổ thông nữa. Tớ vẫn nhớ lắm những ngày đầu vào lớp 10, một lần đi Thể Dục trễ Tớ bị Thầy Giáo phạt đứng phơi nắng một đỗi lâu, mà Thầy lại chẳng biết Tớ đang sốt nữa...Nhìn Tớ khi ấy chắc buồn cười lắm nhỉ... và thật ,Tớ thấy tên con trai lạ hoắc nhòm Tớ cười mãi...Vô tình hay cố ý? Tớ không biết, chỉ là Tớ ghét Cậu lắm với cái nụ cười ngây ngô lần ấy.
Từ đó trở đi, Tớ biết cậu cứ luôn quan sát Tớ. Dù là đang học, lúc ra chơi, Tớ chơi với bạn gái nào, Tớ đi đâu gặp ai...Cậu đều biết hết, đơn giản vì cậu cứ đi theo sau lưng tớ như thám tử ấy, Tớ bực bội vì mất tự do, vì tự dưng lại bị thu vào tầm ngắm của ai đó. Tớ ghét Cậu đến kinh khủng, ghét đến nỗi ám ảnh Cậu đấy. Tớ chỉ ước rằng ngày hôm sau, hôm sau nữa... Cậu bận chuyện gì đó, Cậu bị trễ xe buýt...thậm chí Tớ đã ước là Cậu bị ốm, chỉ vì không muốn Cậu đến lớp, đừng là cái đuôi của Tớ nữa. Chỉ có thế, đó đã là một ngày may mắn của Tớ....
Nguyên hẳn một năm, Tớ chẳng thèm nói chuyện với Cậu. Nhưng sao Cậu chai mặt đến thế, kiên nhẫn đến thế...Vẫn cứ kế hoạch bám riết, Cậu chẳng khi nào cho mình buông bỏ cái ý định đó, chẳng nghỉ ngơi lấy một lần, cho đến tận bây giờ, đã hơn 6 năm rồi đấy Cậu, Cậu có thấy mòn mỏi không? Chắc rằng Cậu sẽ trả lời là không mà chẳng thèm suy nghĩ. Nhưng này Cậu...nỗi nhớ thương của Cậu hẳn là đã mệt rồi, hãy dừng lại cho nó nghỉ ngơi một tý đã, Cậu nhé!
Hẳn là Cậu biết Tớ đã có nhiều mối tình chống chếnh với những cảm xúc ngớ ngẩn, yêu nhau đấy rồi cũng dừng lại ngay đấy thôi. Cậu biết người con gái như Tớ chỉ biết sống bằng cảm xúc, lãng mạn và mơ mộng qua đỗi. Người con gái như Tớ dễ gần gũi nhưng lại khó nắm bắt, khó giữ được những cảm xúc của mình...thế nên, có đáng hay không khi dành hẳn những năm tháng ấy cho Tớ _ Người con gái chẳng bao giờ dành riêng cho Cậu.
Cậu ạ, chúng ta đã từng là bạn thân của nhau vào năm cuối cấp.Khi ấy, Tớ đã không còn muốn ghét Cậu nữa. Có lẽ thời gian đã cảm hóa Tớ, đã nói với Tớ rằng dù muốn hay không nhưng nếu có một ai đó thật sự tốt với mình hãy nên trân trọng
họ. Tớ đã thôi gắt gỏng, thôi khó chịu vì bạn bè cứ chọc, cứ ghép Cậu với Tớ. Ừ thì miệng thiên hạ làm sao mà cấm được, Tớ cũng đã từng ngồi bên Cậu thật lâu chỉ để nói những câu chuyện không đầu không cuối, cũng từng goi điện cho nhau nhiều hơn chỉ để chúc cho nhau ngủ ngon, chúc một ngày mới tốt lành. Cậu rộng lượng đến thánh thiện, Cậu chẳng bao giờ giận Tớ dù Tớ có như thế nào, đáng ghét ra sao. Cậu cứ như đại dương rộng lớn ấy...và Tớ con thuyền nhỏ neo bờ, Cậu vỗ sóng lăn tăn...
Suốt những năm tháng Đại Học, Tớ sống một mình ở Sài Gòn, ngoài "tiền lương" của Ba Mẹ, cũng như bao đứa bạn tỉnh lẻ khác Tớ phải đi làm thêm để trang trãi cho những năm tháng Sinh Viên. Tớ làm hàng tá công việc, nhận bao lời khinh khiệt, đồng tiền lương đổi bằng bao giọt nước mắt đến chua chát.Tớ đã thôi còn trẻ con nữa, thôi mơ mộng như trước nữa.Không còn quá hiền từ để người đời bắt nạt, Tớ đã biết mạnh mẽ hơn để bảo vệ mình đấy Cậu, biết che đậy cảm xúc, biết ngọt ngào hơn một chút để sống được với thiên hạ. Tớ đã thôi là cô bé của Cậu chỉ biết khóc khi buồn, biết tức giận khi khó chịu, đã thôi thành thật như cục đất nữa...Người con gái như Tớ đã đủ mạnh mẽ cho cuộc sống mới đấy. Vậy nên, Cậu đừng bảo Tớ là con nít nữa nhé.
Cậu thôi hoài nghi về việc Tớ đã là người lớn nữa đi.Tớ đã bảo là Tớ lớn thật rồi mà. Đừng xem tớ như cô bé trước đây nữa, Tớ chẳng cần Cậu theo sau để bảo vệ Tớ lúc Tớ bị mọi người bắt nạt đâu. Thật đấy!
Cậu đừng hỏi Tớ đang yêu ai nữa đi, đừng hỏi người ấy có hay làm Tớ buồn, làm Tớ khóc. Tớ ổn mà vì người ấy luôn tốt với Tớ, luôn hiểu và chiều Tớ nữa...Người ấy chẳng bao giờ làm Tớ khóc, thế nên Cậu chẳng cần cứ đứng đấy để chờ Tớ quay về mượn tạm bờ vai đâu.
Cậu cũng đừng bảo Tớ hãy cứ thích đi, cứ yêu đi...Đến một lúc nào đó mỏi mệt, khi cuộc sống xô bồ kia không còn nơi nào cho Tớ đi nữa thì hãy đứng đấy, đứng yên đấy để Cậu lại mang Tớ quay về. Hoặc giả, Tớ cứ lập gia đình đi, với người đàn ông Tớ tin yêu, hãy sống hạnh phúc, Cậu sẽ luôn chúc phúc cho Tớ. Nhưng lỡ như hạnh phúc giận dỗi mà bỏ Tớ đi mất...Đừng khóc vì lúc ấy hẳn sẽ còn Cậu, Cậu muốn là người đàn ông cuối cùng trong đời Tớ!
Cậu ạ, người con gái như Tớ rồi sẽ được hạnh phúc thôi.Và người đàn ông của Tớ sẽ biết trân trọng, biết gìn giữ hạnh phúc mà tụi Tớ đã xây dựng. Về đi Cậu, đừng đứng mãi ở đó...Là vì Tớ chẳng quay về đâu. Cậu sẽ là ông cụ già với những nỗi niềm đơn độc đấy. Xấu lắm!
Tớ có thể yêu bất cứ ai, có thể bối rối vì một ai đó với những cảm xúc bất chợt, thế nhưng với Cậu thì chẳng bao giờ Tớ thấy tim mình lỗi nhịp cả, có trân trọng đấy, có tin tưởng đấy, có cả sự bình yên vô bờ bến...Nhưng cảm tình của những con người đang yêu, Tớ chưa lúc nào dành cho Cậu.
Tớ xin lỗi! Xin lỗi vì ngần ấy thời gian, ngần ấy đợi chờ của Cậu chỉ đổi lạibằng sự hụt hẫng đến đau lòng. Tớ chẳng hiểu tại sao Tớ chẳng bao giờ nghĩ đến Cậu như một ai đó của Tớ. Có lẽ vì Cậu thánh thiện quá, là vì Cậu tốt với Tớ quá nên Tớ sẽ chẳng thể nào nói rằng Tớ yêu cậu. Tớ không muốn làm Cậu tổn thương...mặc dù, Cậu cũng đã từng tổn thương vì Tớ đến hàng ngàn thế kỷ mất rồi. Tớ sinh ra không phải dành cho Cậu, có lẽ là một chữ Duyên Cậu nhỉ, tình cảm thì chẳng ai ép buộc đượcbao giờ vì trái tim có lý lẽ riêng của nó. Và cái lý lẽ riêng của con tim Tớ chỉ có thể làm Cậu đau lòng.
Như hai đường thẳng song song, thấy nhau, hiểu nhau và gần nhau đấy...nhưng chẳng bao giờ chạm nhau ở một điểm dừng nào đó trong cuộc đời.Giá như có một nhà Toán Học nào đấy chứng minh được đến một lúc nào đó hai đường thẳng ấy rồi sẽ gặp nhau thì Cậu hãy lại đợi Tớ nhé. Có lý do, có hy vọng thì hãy tiếp tục chờ đợi Cậu ạ, Đừng như lúc này một tín hiệu từ Tớ cũng trở nên dửng dưng với Cậu.
Tớ biết tình cảm của Cậu dành cho Tớ lớn lắm. Tớ không phải là cô gái vô tâm, lạnh lùng với một trái tim nồng nàn như Cậu. Nhưng quan tâm thì sao, hiểu thì sao?Trong khi Tớ chẳng thể làm gì vì cái điều Cậu cần ở Tớ...Tớ đã dành tặng cho người khác. Vì trái tim mỗi người dù rộng lớn nhưng cũng chỉ đủ chỗ cho một người Cậu ạ. Đừng giận Tớ vì những tin nhắn gửi đi mà không có hồi âm, những khi nick Facebook Tớ sáng lên nhưng Tớ lại bảo rằng Tớ bận hoặc wifi bên Tớ yếu. Những câu nói dối của Tớ chỉ mong Cậu sẽ hiểu...Rằng mình chỉ là bạn của nhau Cậu à.
Đã có lúc Tớ mơ như thế này nhé: Tớ đi trên một con đường đầy nắng và gió. Tớ đói và khát lắm nhưng lương thực mang theo đã cạn. Tớ chùng bước và muốn dừng lại.Nhưng Tớ hối tiếc những công sức mà mình đã bỏ ra ngần ấy mà quay về thì phí quá. Thế là Tớ lại tiếp tục đi, lại tiếp tục gắng gượng chỉ vì hy vọng phía trước sẽ có chỗ dừng chân cho Tớ ăn uống và vui chơi, đó là đích đến của Tớ. Người ta cứ bảo Tớ ngốc đấy Cậu, ngốc chỉ vì tiếc công sức và thời gian mà cứ cố gắng vì một hy vọng dù không biết nó có thành sự thật không, nó có tồn tại hay không, ngốc vì nếu quay về, Tớ sẽ được sống sót đấy. Cậu có thấy giấc mơ của Tớ có buồn cười không?Và Tớ có ngốc lắm không hở Cậu?
Yêu thương mấy im lặng rồi mọi thứ cũng nhạt nhòa phải không...?
Cậu không dành cho Tớ cũng như Tớ chẳng lúc nào dành riêng cho Cậu, chỉ vì
Cậu sinh ra là để dành cho Cô ấy_ Một người chưa đến.
Hãy mở trái tim mình ra một chút, không cần quá rộng nhưng đủ để cơn gió chiều nay luồng lách vào và mang hình ảnh của Tớ đi xa. Cậu ạ! Là vì mỗi trái tim chỉ đủ chỗ cho một người, thế nên Tớ phải đi khỏi để Cô gái của Cậu có chỗ mà chen vào chứ nhỉ...
Này Cậu, tình yêu chưa lúc nào là muộn màng, nếu Cậu đủ mạnh mẽ để dừng lại thứ cảm xúc chống chếnh lạc lối này, và mở lòng mình ra để đón nhận nắng gió của cuộc đời, Cậu nhé.
Theo Gocyeuthuong
Áo dài hoa gấm tôn nét duyên thiếu nữ Hà thành Các thiết kế của Kenny Thái khai thác vẻ đẹp yêu kiều, thanh lịch của phái đẹp, khơi gợi hình ảnh cô gái Hà Nội xưa. Vẫn giữ phom dáng truyền thống quen thuộc của áo dài, thiết kế yêu kiều này trở nên độc đáo, hấp dẫn hơn khi được áp dụng họa tiết hoa nhẹ nhàng, tươi tắn. Với đường nét...