Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 16
- À, tiện thì hỏi thôi.
- Hứ, ai thèm để ý đến anh.
- Buồn ta.
- Giờ không phải là tôi đang quan tâm anh đó sao. Khi nào anh tìm được người bạn đời chăm lo cho anh thì tôi cũng sẽ yên tâm hơn. Tôi rất quý mến bác gái vì vậy tôi cũng muốn những điều tốt nhất sẽ đến với anh.
Anh ta nhìn cô dịu dàng. Rồi cô mơ màng ngủ đi vì mệt. Lúc tỉnh dậy không thấy anh ta đâu, tính đi tìm thì thấy anh ta đang quay lại mang theo hai chai nước.
- Tỉnh rồi hả? Uống đi.
- Cám ơn. Tôi ngủ lâu không?
- Cũng gần hai tiếng.
- Hả? Ngủ gì giữ vậy ta? Anh không ngủ hả?
- Không.
- Sao không ngủ cho khỏe?
- Ngủ lỡ người ta mang cô đi mất sao?
Cô phá lên cười.
- Trời ơi, ai mà thèm chứ.
- Đi dạo đi.
- Được.
Hai người bước đi dọc bờ biển, nhìn mọi người tắm biển, nô đùa lòng cô thấy bình yên quá. Ai cũng nhìn họ vì có một sự chênh lệch chiều cao quá lớn. Nhưng cô không buồn để ý, vì lần nào đi cũng vậy mà. Kệ đi. Không ai nói một lời nào, nhưng cô biết anh ta cũng như cô, cảm giác bình yên trong lòng. Ai cũng có một vết thương quá lớn, rất khó lành nhưng không thể sống mãi với quá khứ được. Tương lai mới quan trọng mà. Cuối cùng cũng về đến nhà, cô mệt do say xe. Thật ra lúc đi cô cũng mệt nhưng không đến nỗi, lúc về mới đuối. Về tới phòng khách cô nằm vật ra trên ghế.
- Mệt lắm hả? Để tôi pha trà gừng cho cô nhé?
- Ờ.
Nằm miên man vì say xe, muốn ngủ mà không được. Bụng cứ nôn nao như sắp muốn nôn đến nơi vậy, khó chịu quá.
- Đây, uống đi.
- Cám ơn anh.
- Lần sau chắc phải đi nhiều cô mới quen được.
- Ẹc.
Nghe xong muốn nôn luôn. Cô nhớ có lần cô đi Đà Lạt có việc mà đi trong trong ngày rồi về. Cô ói lên ói xuống, lần đó về cô sốt cả tuần, anh lo cho cô muốn chết. Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.
- Nằm nghỉ chút đi rồi tắm nhé. Tôi nấu cháo cho cô ăn.
- Không sao, tôi nghỉ xíu là khỏe à. Lát dậy tôi tự nấu được rồi.
- Nghỉ đi. Tôi nấu cho.
Nói thì nói vậy chứ cô mệt dậy đâu có nổi, nấu nướng gì. Đành nằm nghỉ chờ anh ta nấu cháo cho ăn thôi. Tối hôm đó cô sốt thật. Cô thấy anh ta chăm sóc cho cô, nào là lau mặt, đắp khăn cho bớt sốt. Tự nhiên cô nhớ đến lời Nguyên Long nói anh ta đã từng chăm sóc cho bạn gái. So với lúc anh ta “hành hạ” cô thì giờ khác quá. Cô sợ, cô sợ lòng mình sẽ tan chảy trước người đàn ông này mất.
Sáng cô mở mắt ra, thấy anh ta ngủ bên cạnh giường. Cô biết đêm hôm qua anh ta không ngủ mà trông chừng cô. Nghĩ mà thấy thương anh ta quá. Vì cô mà mệt mỏi như vậy. Cô nhẹ nhàng tính bước xuống giường đi nấu bữa sáng nhưng anh ta lại tỉnh giấc.
- Cô dậy rồi hả?
- Ừ, hôm qua anh không ngủ sao?
- Tôi có chợp mắt chút.
Video đang HOT
- Cám ơn anh! Thật ngại quá. Anh không ngủ lát có đi làm nổi không?
- Không sao. Để coi cô bớt sốt chưa. Còn hơi nóng, hôm nay cô nghỉ ngơi đi đừng nấu nướng gì. Để tôi xuống nấu bữa sáng.
- Không sao, tôi đỡ nhiều rồi. Để tôi nấu cho, cả đêm anh không ngủ rồi còn gì.
Cô định dậy nhưng anh ta không cho, trong lúc giằng co anh ta té đè lên người cô. Tính huống trớ trêu này thiệt khó xử. Mặt hai người chút xíu là chạm nhau. Đột nhiên anh ta đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô bị đứng hình trong 10 giây. Không hiểu sao tim cô đập mạnh, lúc này cô mới giật mình đẩy anh ta ra. Anh ta cũng ngượng ngùng đứng dậy nói:
- Tôi xuống dưới trước.
Cảm giác khó tả quá. Sao cô lại run dữ vậy chứ? Tự dưng cô thấy ngại khi gặp anh ta. Lưỡng lự, đắn đo trong phòng mãi rồi cũng phải xuống. Ngồi ăn mà không khí có vẻ căng thẳng quá, ai cũng có vẻ gượng gạo. Anh ta cũng ngại không dám nhìn cô, cô cũng có khác gì đâu chứ. Cô lên tiếng.
- Anh ăn nhanh rồi đi làm đi.
- Ừ. Cô ở nhà nghĩ ngơi đi, đừng làm gì hết. Trưa tôi về mua đồ ăn cho.
- Tôi không sao đâu, trưa tôi sẽ nấu cơm.
- Sao bướng vậy?
- Giống anh thôi.
- Thôi, tôi đi làm đây.
- Ừ, đi cẩn thận.
Giờ làm sao đây, gặp mặt anh ta ngại quá. Cả buổi đứng ngồi không yên, nấu cơm xong cô lên phòng nhắn tin cho anh ta nói đã nấu cơm rồi, đừng mua đồ ăn ngoài. Nghĩ mãi không biết có nên tránh mặt không nữa? Ở trên phòng nghĩ một hồi thì nghe tiếng xe hơi, nhìn ngoài cửa sổ thấy anh ta đang lái xe vào. Thôi cứ bình thường như không có gì, cứ ngại ngùng hoài cũng không ổn. Xuống dưới lầu thấy anh ta mới bước vào đến cửa.
- Anh mới về. Rửa mặt, nghỉ chút rồi ăn cơm.
- Kêu nghỉ ngơi sao không nghỉ, nấu nướng chi cho mệt. Để tôi coi bớt chưa?
Anh ta đang định đưa ta lên trán cô sờ thử nhưng cô né.
- Tôi khỏi rồi mà. Rửa mặt đi rồi ăn cơm.
Nhưng anh ta đâu có chịu tin, giữ cô lại sờ trán cô cho bằng được.
- Vậy mà nói khỏi, còn nóng nè. Ăn xong tôi chở cô đi khám bệnh.
- Không sao mà.
Ăn xong anh ta bắt cô đi khám bệnh, cô không muốn đi nhưng anh ta không chịu. Vào bệnh viện truyền nước rồi bác sĩ kê đơn thuốc cho về.
- Được chưa, đâu có sao đâu đi làm chi không biết nữa. Anh không đi làm sao? Trễ giờ làm rồi kìa. Đi đi tôi đón xe ôm về.
- Hôm nay tôi nghỉ buổi chiều. Thôi về đi.
- Anh không đi làm thật hả?
- Không.
Chở cô về nhà anh ta bắt cô lên phòng nghỉ ngơi. Mà cô chỉ hơi mệt vậy thôi chứ nằm hoài chán quá nên cô lại xuống dưới lầu.
- Sao không nghỉ đi xuống đây làm gì?
- Nằm hoài chán lắm. Anh đi làm đi.
- Không sao.
- Anh làm vậy tôi ngại lắm đó. Còn không tôi về cửa hàng mấy ngày nhé, ở bên đó có mấy bé nhân viên nếu có gì chúng sẽ lo được mà.
- Cô muốn bỏ tôi đi hả?
- Không mà. Chứ làm phiền anh, anh không tập trung làm việc tôi thấy áy náy.
- Vậy cô cứ ở đây đừng đòi đi đâu nữa là giúp tôi rồi đó.
Tối ăn xong đang ngồi phòng khách cùng anh ta thì điện thoại cô đổ chuông. Là Quân, trời ơi gọi điện chi trời. Cô thấy hơi lo nhưng vẫn nghe máy.
- Alo.
- Em đang đâu vậy? Anh gặp em được không?
- Giờ á?
- Ừ. Sao vậy?
- Không có gì, chỉ là….
Cô ngập ngừng không biết nói sao đề từ chối. Anh ta đang uống nước nhưng cũng nghe xem cuộc điện thoại nói gì.
- Để bữa khác được không? Hôm nay em bận.
- Vậy thôi cũng được. Nhớ gọi cho anh đó.
- Em biết rồi.
Vừa cúp máy anh ta hỏi liền.
- Ai vậy?
- Quân.
- Gọi có chuyện gì?
- Nói muốn gặp.
- Hai người thân nhanh vậy?
- Thân hồi nào?
- Vậy sao mới quen mà đã cho số điện thoại còn hẹn gặp nữa?
- Anh ghen hả?
- Không có.
- Vậy thì thôi, chuyện tui kệ tui đi.
Mặt anh ta hầm hầm, cô biết anh ta không vui vì chuyện này. Đừng nói anh ta ghen à, mà sao tự nhiên cô thấy vui vì anh ta ghen cà? Tỉnh mộng dùm cái đi, đừng có ảo tưởng. Đừng nghĩ một nụ hôn là anh ta thích mình. Mà cô cũng không cho phép bản thân mình được thích anh ta. Phải nhớ điều này, cô tự dặn mình.
Một buổi chiều, lúc cô đang tưới hoa ngoài vườn thì nghe tiếng chuông cửa. Cô nghĩ không biết ai mà tìm anh ta chứ? Cần thì gọi cho anh ta sao lại tìm đến nhà? Từ lúc cô ở đây chưa bao giờ thấy ai đến tìm anh ta lần nào. Cô nhìn qua màn hình thấy một người con gái, nhìn rất đẹp và sành điệu.
- Xin lỗi em tìm ai vậy?
- Cho hỏi anh Bảo có nhà không?
- Ảnh đi làm rồi em, cần gì em gọi cho ảnh nha.
- Em mất số rồi, chị có thể cho em vào nhà chờ được không?
Cô lưỡng lự, vì cô không biết cô ta là người như thế nào cho vào nhà lỡ có chuyện gì thì sao? Mà nhà của anh ta chứ có phải là của cô đâu chứ. Giờ lừa đảo nhiều lắm nên cô cũng thấy hơi sợ.
- Xin lỗi em nhưng chị không thể cho em vào được. Tối ảnh về em ghé lại giúp chị nhé.
- Vậy thôi cũng được. Cám ơn chị!
Cô vào tưới hoa tiếp nhưng trong đầu không thôi nghĩ về cô gái lúc nãy. Cô có linh cảm cô ấy tìm anh ta chắc có việc gì thật. Tưới xong vào nhà chuẩn bị nấu ăn. Đến tối anh ta về. Cô chỉ nói anh ta tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Cô định lúc ăn mới nhắc đến chuyện hồi chiều. Lúc anh ta mới tắm xong đang xuống dưới lầu thì nghe tiếng chuông cửa. Cô định lại xem có phải cô gái hồi chiều không nhưng anh ta nói để anh ta mở cửa. Tự nhiên cô thấy mặt anh ta biến sắc, có chút giật mình thì phải. Anh ta lao nhanh ra ngoài cổng, cô không biết có chuyện gì làm anh ta hoảng hốt như thế. Nhưng cô không dám đi theo nên đợi ở trong nhà.
Một hồi thấy anh ta dẫn cô gái hồi chiều vào nhà. Cô gật đầu chào. Cô ta nói:
- Em chào chị!
- Chào em!
- Em tên Trà My. Em là bạn của anh Bảo.
Cô thấy anh ta dòm cô có chút lúng túng.
- Chị tên gì ạ?
- Chị tên Linh.
- Anh?
Thấy anh ta quay lại nhìn cô ta rồi lại nhìn cô như dò xét coi thái độ của cô như thế nào. Nghe cô ấy gọi anh ta nghe có vẻ như là hai người rất thân thiết thì phải.
- Chuyện gì?
- Em chưa ăn tối, ra ngoài ăn cùng em được không?
- Nhà có cơm ăn ở nhà cũng được.
Cô thấy anh ta có vẻ lạ lạ sao ấy. Bình thường nói chuyện với cô anh ta đâu có lúng túng như vậy. Chắc chắn hai người có gì đó hơn mức bình thường nên anh ta mới như thế.
- Chị có nấu cơm rồi, ăn ở nhà cũng được.
- Mà chị là…
- À. Chị là em họ của anh Bảo.
Tự nhiên thành em họ thật hả trời? Cô trả lời xong anh ta nhìn cô ngạc nhiên. Cô liếc nhìn rồi xuống bếp dọn cơm cho hai người ăn. Dọn xong cô nói ra ngoài mua ít đồ, dặn ăn xong để chén đó lát cô về rửa. Nói rồi cô ra gara lấy xe đi. Cô biết anh ta đang khó xử nên cô chủ động ra ngoài cho hai người dễ nói chuyện thôi.
Ra ngoài cô chạy vòng vòng nhưng luôn nghĩ đến cô ấy và anh ta có quan hệ như thế nào? Chạy một hồi không biết đi đâu thì nghĩ đến thằng em quen hồi học võ. Cô lên tòa nhà Bitexco vì nó đang làm nhân viên BHD trên đó. Thằng nhóc này cũng khá cao đâu trên 1m80 luôn, mỗi lần mà chụp hình chung với nó là nó toàn quỳ chụp chung với cô, há…há… Lên thấy cô nó cười toe toét.
Theo PNVN
Thấy chồng thương con, cứ ngỡ đã lừa được anh, nhưng sự thật quá kinh khủng
Tôi thấy Dũng yêu con thì cũng bớt lo lắng. Tôi không muốn anh biết rằng bản thân anh đã bị lừa đổ vỏ cho kẻ khác. Phong từ ngày đó đến giờ cũng không liên lạc gì với tôi nên tôi rất yên tâm.
Đùng một cái, Phong bỏ tôi với cái thai 1 tháng trong bụng. Lúc đó, tôi như người chết đuối đang chới với giữa dòng nước. Tôi không nghĩ Phong làm vậy với tôi sau 3 năm yêu nhau. Thế mà giờ đây, dù tôi có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi chăng nữa Phong cũng không trả lời. Tôi gần như rơi vào trạng thái tuyệt vọng vì không biết phải làm gì với cái bụng đang ngày một lớn. Đúng lúc đó thì Dũng xuất hiện như một vị cứu tinh.
Thật ra, Dũng và tôi quen biết nhau từ trước, nhưng vì thấy tôi yêu Phong nên anh không dám tỏ tình. Theo như lời Dũng, anh yêu tôi ngay từ lần gặp đầu tiên, anh bảo nhìn gương mặt hiền dịu của tôi, cùng cung cách cư xử của tôi là trái tim anh cứ loạn nhịp. Sau khi nghe tin tôi bị Phong đá, Dũng ngay lập tức nắm bắt lấy cơ hội. Tôi thấy lạ, Dũng vốn là người đàn ông thành đạt, được bao nhiêu cô gái theo đuổi, vậy mà saovẫn cứ nằng nặc đòi thích tôi. Nhưng lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác. Dù tôi không hề có cảm tình với Dũng nhưng quả thực, anh là một lựa chọn tốt cho tôi lúc đó, nếu lấy anh ngay thì tôi sẽ có được cuộc sống sung sướng và hợp pháp hóa được cái thai trong bụng.
Tôi tìm cách cho Dũng vào tròng để hợp thức hóa cái thai (Ảnh minh họa)
Thế là tôi đồng ý yêu Dũng, tôi biết anh đang say tôi như điếu đổ vậy nên tôi thực hiện chiến dịch đánh nhanh thắng nhanh. Tôi tìm mọi cách đưa Dũng "vào tròng" rồi thông báo có thai. Đám cưới của chúng tôi diễn ra nhanh chóng sau đó.
Tôi được Dũng cưng chiều vô cùng. Tôi muốn gì anh cũng mua cho, tiền tiêu bao nhiêu cũng được. Ngay cả khi tôi sinh con trước thời hạn, anh cũng không thắc mắc gì. Cứ nhìn thấy con là Dũng tít mắt vào. Với anh thằng bé còn quan trọng hơn cả tôi hay sao ấy vì từ khi tôi sinh con, khi nào Dũng cũng dành thời gian chăm sóc nó.
Tôi thấy Dũng yêu con thì cũng bớt lo lắng. Tôi không muốn anh biết rằng bản thân anh đã bị lừa đổ vỏ cho kẻ khác. Phong từ ngày đó đến giờ cũng không liên lạc gì với tôi nên tôi rất yên tâm. Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống của mình như thế đã ổn định thì tai họa lại ập đến.
Lúc đó, con trai tôi đã 5 tuổi, tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện thế là êm đẹp nhưng rồi chuyện tày đình lại xảy ra. Hôm đó Dũng về nhà trong tình trạng say khướt, tôi cứ nghĩ chồng uống say thì dìu anh vào giường. Đến lúc thay quần áo cho chồng, tôi mới phát hiện ra trong túi của anh có một phong bì. Mở ra xem thì tôi thất kinh khi thấy những dòng chữ trong thư.
Dũng đối với mẹ con tôi rất tốt cho đến khi tôi phát hiện ra sự thật (Ảnh minh họa)
Bức thư có vẻ đã cũ và đó là nét chữ của Phong cầu xin Dũng đừng có làm hại đến tôi. Tôi chết ngất khi biết Dũng là người cướp công ty của Phong, thuê người giết Phong để chiếm được tôi. Hèn gì tôi không thể nào liên lạc được với Phong sau đó.
Tôi đọc xong những dòng chữ nguệch ngoạc đó của Phong mà điếng người. Tại sao Dũng lại độc ác như vậy cơ chứ? Tôi không hỏi Dũng vội mà âm thầm điều tra và tá hỏa khi thấy chủ nhật nào Dũng cũng đến nghĩa trang quỳ trước mộ một người. Tôi chờ Dũng đi rồi chạy đến xem thì sốc nặng khi thấy mộ ghi tên của Phong.
Tôi không biết phải làm gì bây giờ khi biết bộ mặt thật của Dũng (Ảnh minh họa)
Vậy mà tôi đã nguyền rủa anh bao nhiêu năm nay, lại còn sống cạnh người đàn ông đã giết anh nữa chứ. Thì ra Dũng cảm thấy tội lỗi nên khi nào cũng tỏ ra yêu thương con của tôi và Phong. Thế mà bấy lâu nay, tôi cứ cảm thấy ân hận khi lừa Dũng và bắt anh đổ vỏ.
Giờ đây, mọi thứ đối với tôi thật khủng khiếp. Tôi thấy chồng mình thật độc ác và tôi ghê tởm anh. Cứ mỗi lần nhìn con ngả vào lòng Dũng là tôi chỉ muốn chạy đến bế thằng bé ra. Giờ tôi không biết phải làm thế nào. Tôi không muốn con mình xem kẻ đã giết bố nó là bố. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo PNVN
Cứ tưởng giả ốm là thoát tân hôn ai ngờ 5 giờ sáng cô vợ 18 còn bị ông chồng U70 ... Mai cố tình để vỉ thuốc cảm bên cạnh mình để chồng biết rằng cô bị ốm. Thấy ông chồng U70 vuốt tóc cô vài cái rồi nằm xuống ngủ, nghĩ chồng tưởng mình ốm thật nên Mai cũng yên tâm ngủ luôn lúc nào không hay. ảnh minh họa 18 tuổi Mai đành nhắm mắt lấy chồng già theo ý mẹ để...