Người phụ nữ bán than dạo và những ký ức không thể nào quên
Hơn 10 năm làm nghề bán than dạo, hình ảnh bà đã trở nên quen thuộc với người dân TP Hà Tĩnh. Nhưng ít ai biết rằng người phụ nữ ấy từng là một nữ TNXP với một quãng đời quá khứ hào hùng, đau thương.
Chúng tôi tìm về nhà bà Bùi Thị Thường (SN 1955, ở phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh) không khó bởi ai cũng đã quá quen thuộc với hình ảnh một bà cụ tóc đã bạc trắng ngày qua ngày chở than đi bán khắp thành phố. Trong căn nhà cấp 4 của 2 vợ chồng, chúng tôi đã được nghe những câu chuyện về cuộc đời của bà.
Một thời oanh liệt
Bà sinh ra trong gia đình có đông anh chị em. Năm 1972, lúc ấy bà vừa tròn 17 tuổi, theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc bà tinh nguyên gia nhâp lưc lương TNXP.
Vợ chồng bà Thường
Bà được phân công làm nhiệm vụ đảm bảo cho tuyến đường 21 Tân Ấp (Giáp ranh giữa 2 tỉnh Hà Tĩnh và Quang Bình) được thông suốt. Đây là một trong những con đường huyết mạch chi viện của miền Bắc cho chiến trường miền Nam, bị quân địch coi là cái gai trong mắt. Chính vì thế ngày nào chưa thể xóa được cái gai ấy thì bọn địch vẫn chưa thể yên tâm.
“Có thời điểm, một ngày bọn địch cứ quần đi quần lại mấy lần. Chúng cho máy bay ném bom nhằm cắt đứt tuyến đường chi viện này. Nhưng đường bị chia cắt thì chỉ sau nửa giờ là lại được liền mạch, thông suốt”, bà Thường kể.
Đến bây giờ những ký ức kinh hoàng, những ngày tháng sống trong mưa bom bão đạn ấy vẫn ám ảnh mãi trong tâm trí của bà. Và cái ngày cuối tháng 12/1972 là ngày bà bị ám ảnh không thể nào quên.
Bà Thường nhớ lại: “Lúc đó là vào buổi sáng, khi cả tiểu đội chúng tôi đang san lấp hố bom cho đường thông suốt thì bất ngờ 2 chiếc may bay địch bay qua. Chúng phát hiện ra chúng tôi nên đã đồng loạt nã bom bi xuống đồng thời hạ thấp máy bay quần thảo. Cả tiểu đội hầu như bị vùi lấp, chị Nguyễn Thị Minh Châu bị tên phi công phát hiện và bắn đứt lìa một bàn tay, còn tôi thì bị một mảnh đạn bom bi cắm vào đầu”.
“Chúng tôi đã chọn con đường đó là đã xác định có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Chúng tôi không hề sợ hãi, không sợ chết”, bà khẳng khái.
Và trong quãng thời gian tham gia đảm bảo cho tuyến đường 21 được thông suốt, không thể kể hết được số lần bà cũng như những người đồng đội của mình giáp mặt với kẻ thù. Và những lúc đó thì ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh như sợi tóc.
Đến năm 1975, khi miền Nam được giải phóng, đất nước hoàn toàn độc lập, bà lại trở về tiếp tục tham gia lao động sản xuất. Và cuối năm 1975, bà cũng đã tìm được bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình.
Video đang HOT
“ Được sống, được thấy hòa bình là hạnh phúc lắm rồi”
Một thời oanh liệt, xem mạng sống của mình nhẹ như sợi tơ hồng, nhưng về già bà lại phải vật lộn với những cơn đau, vật lộn với cuộc sống mưu sinh…
Ngày ngày bà Thường đẩy chiếc xe xích lô đi hàng chục cây số để bán than
Bà lấy chồng có được 2 người con: một gái một trai. Tưởng chừng, những ngày tháng bà cống hiến, hy sinh cho đất nước, cho Tổ quốc cũng được đền đáp bằng một mái ấm êm đềm. Nhưng không, cuộc đời bà chẳng mấy may mắn. Đứa con gái đầu đã mãi mãi ra đi khi vừa tròn 17 tuổi bởi căn bệnh ung thư. Giờ đây, người con trai còn lại cũng đang thập tử nhất sinh.
“Đứa đầu mất khi mới 17 tuổi. Giờ thằng út cũng đang lâm bệnh. Trước nó to cao khỏe mạnh lắm nhưng hơn 1 năm nay nó tự dưng đổ bệnh”, bà Thường cố nuốt nước mắt vào lòng.
Giờ đây 2 vợ chồng bà ngoài khoản tiền lương ít ỏi thì tất cả mọi khoản sinh hoạt đều trông chờ vào những chuyến xe chở than.
Bà lặng lẽ đẩy than đi khắp các con đường. Có nhiều lúc bà đi đến 2h sáng mới về
Chồng bà là ông Lê Văn Xu ra tận thị trấn Thạch Hà (huyện Thạch Hà) lấy than. Ông Xu cũng thường xuyên ốm đau, bệnh tật nên tất cả công việc bán than đều “dành ” hết cho người vợ.
Hơn 10 năm nay, người dân TP Hà Tĩnh đã quá quen thuộc với hình ảnh của bà Thường nhọc nhằn đẩy những chuyến xe than đi khắp thành phố.
Bà kể: “Tôi làm nghề bán than này từ năm 2002 đến nay rồi. Nhiều hôm đang đi bán thì gặp trời mưa than ướt hết phải đưa về phơi lại”.
“Ai mua thì tôi bán thôi. Có nhiều hôm phải đẩy vào tận Cẩm Xuyên. Có nhiều đêm đến tận 2h sáng mới về đến nhà. Ngày nào bán được nhiều thì cũng được gần 200 nghìn”, bà Thường cho biết thêm.
Bà Thường còn nuôi thêm gà để có thêm thu nhập
Mỗi chuyến xe bà chờ 300 đến 400 viên than, tức khoảng 3 đến 4 tạ thế mà mỗi ngày bà phải đẩy bộ hàng chục cây số. “Chừng nào tôi không còn sức nữa bà mới thôi. Chứ giờ không làm thì biết lấy gì mà ăn”.
Sau một phút trầm tư bà thở dài nhẹ nhõm: “Được sống, được chứng kiến giây phút đất nước thống nhất, hòa bình là tôi hạnh phúc lắm rồi. Còn nhiều người đã mãi mãi ra đi, còn nhiều người đến bây giờ vẫn chưa được tìm thấy, nhiều người còn đang phải gánh nổi đau của chiến tranh. Tôi đã may mắn hơn rất nhiều”.
Đó là lý do vì sao dù có vất vả, nhọc nhằn thế nào nhưng bà lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ.
Xuân Sinh – Tiến Hiệp
Theo Dantri
27 năm qua, nước mắt mẹ không ngừng rơi!
Mỗi lúc nhớ con trai, mẹ lại khóc. Chưa bao giờ mẹ quên người con trai yêu quý đã anh dũng hy sinh trong trận hải chiến Gạc Ma. Ôm nỗi đau nhưng mẹ cũng luôn tự hào về người con trai đã hòa máu thịt vào biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc...
Chúng tôi về thăm gia đình mẹ Lê Thị Lương (mẹ liệt sĩ Lê Đình Thơ - một trong 64 chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ đảo Gạc Ma năm 1988), quê ở xã Hoằng Minh, huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa đúng vào ngày 14/3. Trong 27 năm trước, liệt sĩ Lê Đình Thơ cùng những đồng đội của anh đã hy sinh anh dũng, tạo thành một "vòng tròn bất tử" trên đảo Gạc Ma, bảo vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc.
Liệt sĩ Lê Đình Thơ - một trong 64 chiến sĩ đã hy sinh trong trận hải chiến Gạc Ma ngày 14/3/2015.
Có khách đến chơi nhà, mẹ Lương vui mừng nói: "Mẹ vui lắm con à, năm nay đúng vào ngày giỗ của con trai mẹ, xem ti vi biết nhà nước đã khởi công xây dựng Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma... Thế là con mẹ và đồng đội của nó cũng được an ủi".
Suốt 27 năm qua kể từ ngày anh mất, có lẽ chưa năm nào ngày giỗ anh mẹ lại thấy được vui, được an ủi như vậy. Buổi lễ đặt viên đá đầu tiên xây dựng Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma như phần nào kéo gần ước mơ và mong mỏi của mẹ một ngày nào đó được ra Gạc Ma để thắp hương cho con trai mình.
27 năm qua, ngày nào mẹ Lương cũng khóc thương con đến nhòa cả đôi mắt.
Trong niềm vui mẹ vẫn bùi ngùi: "Bao năm tháng qua mẹ vẫn mong một ngày nào đó được ra Gạc Ma để thăm con trai mình nhưng điều đó giờ khó lắm. Giờ Nhà nước xây Khu tưởng niệm cho con mẹ và đồng đội mẹ vui lắm. Ngày khởi công mẹ chỉ được nhìn qua màn hình ti vi để theo dõi. Mẹ ước mong sao ngày khánh thành khu tưởng niệm mẹ được vào Khánh Hòa để thắp hương cho con trai mẹ".
Mẹ Lương xúc động ngắm kỹ bức ảnh chụp viên đá đầu tiên xây dựng Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma.
Anh Lê Đình Bài (em trai liệt sĩ Thơ) cũng chia sẻ ước mơ một ngày nào đó được tới Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma, thắp nén hương cho anh trai. Nhưng ước mong là vậy chứ cuộc sống còn nhiều khó khăn. Chỉ mong Khu tưởng niệm sớm hoàn thành để người dân cả nước được đến thắp hương cho các anh, những người đã hòa mình vào biển cả.
Sức khỏe của mẹ Lương yếu đi nhiều. Mẹ bảo, 27 năm qua chưa một ngày nào mẹ ngừng khóc. Cứ mỗi lần nhớ thương con trai nước mắt mẹ lại rơi. Mẹ khóc mà nhòa cả đôi mắt. Mẹ kể, khi anh mới hy sinh, dù nhà xa biển nhưng nhiều lúc mẹ cứ đi về hướng bờ biển, ngóng chờ mong có thể đến được với con trai.
Anh Bài thắp hương cho anh trai trong ngày giỗ.
Vừa nói chuyện, mẹ Lương vừa nhìn lên bàn thờ nơi có di ảnh của con trai mình, nước mắt mẹ lại rơi: "Mỗi tháng mẹ cũng nhận được tiền chính sách nhà nước hỗ trợ cho mẹ liệt sĩ. Giờ mẹ già rồi cũng chẳng ăn uống được là bao nhiêu nhưng tiền mua thuốc thì hết nhiều. Ngoài đau mắt, mẹ còn đau phổi nữa, thời tiết thất thường mỗi lúc trái gió lại bị đau. Số tiền mua thuốc mỗi tháng cũng hết gần một triệu rồi".
"Từ nay mỗi tháng mẹ sẽ dồn tiền để khi khu tưởng niệm khánh thành nếu mà còn khỏe mẹ sẽ vào Khánh Hòa để thắp hương cho con trai mẹ và đồng đội nó. Được vào đó, thắp hương cho nó, có chết mẹ cũng an lòng. Nhưng không biết mẹ có tiết kiệm đủ tiền không? Không biết mẹ có còn đủ sức khỏe để đi nữa không? Mẹ mong đến ngày đó lắm. Mẹ nghĩ nhiều lắm, mẹ nhớ con trai mẹ vô cùng...!".
Thái Bá
Theo dantri
Hòn đá khiến nhiều người sờ vào bị "giật như điện" Hòn đá có tuổi cả trăm năm ở Bình Định với những câu chuyện rùng rợn xoay quanh vẫn gây ám ảnh, sợ hãi nặng nề đến tận ngày nay. Sư thầy Thích Hồng Phương bên hòn đá oan hồn. Trăm năm chưa dứt oan hồn Hòn đá nói trên nằm tại chùa Hương Quang (thôn Bến Đức, xã Tây Vinh, huyện Tây...