Người ở cảnh giới cao có 8 tướng quý, người ở tầng thứ thấp có 8 tướng xấu
Bạn là người ở cảnh giới cao hay ở tầng thứ thấp?
8 “quý tướng” của người có cảnh giới cao
Nhân sinh tại thế, mỗi người một cách sống. Đọc sách và tu thân mới có thể đề cao cảnh giới, tránh khỏi hồ đồ, mê muội, từ đó mà sống một đời có ý nghĩa, cả đời thọ ích vô cùng.
Người có cảnh giới cao biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm. Từ con người họ toát lên khí chất của tinh thần cao quý, luôn biết lo nghĩ tới người khác.
1. Đoan trang, phúc hậu
Người quân tử trọng vẻ uy nghiêm và các loại nghi thức, đứng có tướng đứng, ngồi cũng có tướng ngồi. Tục ngữ có câu rằng: Nam rung người thì nghèo, nữ rung người thì bần tiện. Ngồi cũng không ngay thẳng, mình lắc chân rung là tướng bần tiện.
Cổ nhân cho rằng dáng đi thanh thoát, trầm ổn là tướng quý, đi đường vội vã, chân không chạm đất thì chẳng thể phát đạt.
Ảnh minh họa: Internet
Còn có một kiểu đi “uốn éo như rắn”, không đi theo một đường thẳng, mà lắc qua lắc lại, hoặc nhảy tưng tưng như chim khổng tước. Cổ nhân cho rằng đây là tướng suy vong, sẽ nghèo khó cả đời.
2. Cung kính lễ phép
Đối với người thì khiêm nhường, hoà ái, không tự ti, cũng không cao ngạo, lời nói cử chỉ cung kính mà lễ độ.
Cổ nhân có câu: “Dẫu làm người thế nào thì cũng không thể ỷ thế mà ức hiếp người khác, dẫu học hành tới trình độ nào cũng không được có tâm bất cẩn”.
Làm người khiêm nhường, giản dị thì người người mến yêu, kẻ ngông cuồng tự đại, thô lỗ, vô lễ thì người người ghét bỏ.
3. Làm việc có thuỷ có chung
Dẫu là việc lớn hay việc nhỏ cũng đều phải làm có đầu có cuối, có thuỷ có chung, kiên trì đến cùng.
Có câu rằng viết văn cần có lý lẽ thấu đáo và tính logic. Điều này phản ánh đầu óc thông suốt của một người. Vậy nên khi xử lý công việc họ cũng biết phân nặng nhẹ, gấp hay không. Dẫu họ bận cũng không loạn, gấp cũng không hoảng.
Ảnh minh họa: Internet
4. Lương thiện, thương xót người khác
Lương thiện là “quý tướng” lớn nhất của con người. Nếu một người tâm không chính thì những việc khác cũng chẳng đáng được nhắc tới.
Thương xót chúng sinh, biết ơn người khác chính là “tâm tồn tế vật” (tâm làm lợi cho vạn vật) mà cổ nhân nói tới. Quan tâm tới người khác, thiện đãi vạn vật thì tấm lòng cũng thật lớn lao. Vậy nên mới gọi là “đại nhân có tấm lòng đại lượng”. Một người chỉ biết nghĩ đến chút lợi ích cỏn con của bản thân sẽ chẳng thể có tương lai tươi sáng.
5. Thành thực thủ tín
Thành thực là cái gốc làm người. Người quân tử phải biết trọng lời hứa, nói lời phải giữ lấy lời, làm việc phải đáng tin cậy.
Những kẻ cất lời như mây vờn núi, lúc thì “rồng đuổi heo”, lúc lại “heo đuổi rồng”, làm việc thì chỉ tay năm ngón, vừa là bạn hữu hảo, chớp mắt đã trở mặt không nhận mặt nhau thì chẳng đáng tin. Người yêu nên phúc, người ghét nên hoạ. Vậy nên cuối cùng người chịu thiệt lại là chính bản thân họ mà thôi.
6. Khoáng đạt tự tại
Lòng người ấm lạnh, thế thái đổi thay, thế sự thường chẳng như ý nguyện. Nhìn thấu và coi nhẹ cõi hồng trần thì tâm khoáng đạt, tâm thái bình hoà thì tự tại, an nhiên.
“Chẳng vì ngôi cao mới sinh ta,
Đài vàng ngôi báu cũng bỏ qua.
Dám hỏi điều chi lòng mong muốn,
Cười ngắm lá thu dưới tuyết hoa”.
Ảnh minh họa: Internet
7. Nho nhã thoát tục
Nho nhã thoát tục chính là “phong độ của bậc thân sỹ” mà người xưa nhắc tới. Họ tinh thông cầm, kỳ, thi, hoạ, thơ từ ca phú, biết gạn lọc tinh hoa để nuôi dưỡng tâm hồn. Vẻ đẹp ấy không chỉ toát lên từ bề ngoài mà còn là từ chính tâm hồn họ.
8. Giữ mình ngay cả khi đơn độc
Cổ nhân có câu: “Đạo tự tu chẳng khó hơn tu tâm, mà cái khó của dưỡng tâm lại nằm ở việc giữ mình ngay cả khi đơn độc”.
Video đang HOT
Người quân tử luôn biết giữ mình ngay cả khi ở một mình. Ở ngoài họ không bắt nạt người khác, ở trong họ cũng không bắt nạt mình. Con người họ trong ngoài đồng nhất, trước sau như một, rất đỗi quang minh lỗi lạc.
Con người có tâm lý quần chúng nên thường dễ bị mê mờ trong quần thể và sa đoạ theo trào lưu xã hội. Vậy nên, người quân tử muốn giữ mình phải biết giữ miệng chốn đông người và giữ tâm khi đơn độc.
Người ở tầng thứ thấp có 8 tướng xấu suy bại
1. Thích khoe của
Nhà văn Lâm Ngữ Đường miêu tả một cách hình tượng tâm thái của những người thích khoe khoang sự giàu có như sau: “Lưng dắt 10 đồng ắt kinh động thiên hạ”.
Hơn 10 năm trước, đeo một chiếc đồng hồ Thuỵ Sỹ nơi cổ tay được xem là biểu tượng cho sự giàu có. Thế là có người cứ nhất định phải xắn tay áo lên thật cao mặc cho trời đông giá lạnh, vào những lúc đại hàn trời rét căm căm, dẫu cổ tay lạnh tê tái tới mức ửng đỏ, họ cũng chẳng để tâm.
Ảnh minh họa: Internet
Khoe khoang như vậy chỉ làm khổ bản thân mà thôi.
Trước kia có những người khoe khoang rất dung tục, không có lấy một chút hàm dưỡng hay ý nhị. Vậy nên khi khoe khoang cũng khiến người khác muốn xa lánh hay bị tổn thương.
Hễ nói chuyện là họ sẽ khoe nào nhà to, nào xe đẹp. Đặc biệt là với những người mới quen thì họ “nổ càng giòn giã” hơn, như thể chỉ e người ta không biết rằng mình có tiền.
Hoặc khi chia sẻ về “bí kíp” làm giàu, họ sẽ cao giọng thuyết giảng không ngừng về “bí quyết phát tài”. Họ vồn vã muốn nhắc nhở người khác rằng cần phải có hùng tâm tráng khí làm giàu chỉ sau một đêm!
2. Thích khoác lác
Lâm Ngữ Đường miêu tả như sau: “Mỗi khi nói chuyện với người khác, ắt phải nhắc đến họ hàng giàu có nhà mình”.
Họ thích khoe mẽ rằng mình quen biết một vị quan to hay một danh nhân nào đó, thậm chí giữa hai người còn có mối quan hệ rất thân thiết. Hễ gặp người nổi tiếng thì họ vội vàng xin chữ ký để sau này có vốn mà “khoác lác” với bàn dân thiên hạ.
Họ có thể nói thao thao bất tuyệt, hai mắt dâng trào, đầy nhiệt huyết. Mỗi khi nhớ về điều này, họ còn thầm ngưỡng mộ bản thân mình thật trác việt.
3. Không tôn trọng bản thân
Lâm Ngữ Đường miêu tả rằng: “Đầu bạc hoa râm nhưng vẫn thích hát tình ca”.
Dẫu đã là người có tuổi, nhưng họ lại rất hào hứng khi kể về “tình trường” của mình. Đặc biệt là khi có mặt các quý bà, quý cô thì khí thế càng thêm hừng hực, giọng cất càng cao vút.
Có những người đã luống tuổi xế chiều nhưng vẫn giữ thói trăng hoa, phong tình. Ấy vậy mà họ vẫn cứ tưởng rằng mình là công tử đa tình Giả Bảo Ngọc.
Ảnh minh họa: Internet
4. Đề cao bản thân
Lâm Ngữ Đường miêu tả rằng: “Khi tụ tập cùng bạn bè thì cao giọng ngâm nga những vần thơ cũ rích của mình”.
Trong nhà toàn là tranh chữ, nhưng họ lại chẳng biết Hoàng Đình Thụ là ai. Viết được một bài thơ thì họ ép hết người này tới người khác phải xem, phải tán tụng.
5. Hận người có, cười người không
Thấy người khác giàu có hơn mình thì trong tâm không phục, thậm chí còn mắng chửi người ta giàu có bất nhân, cầu mong cho họ sớm gặp vận rủi. Gặp người nghèo khó hơn mình thì coi khinh ra mặt, dương dương đắc ý, chẳng thèm liếc nhìn.
Trong việc đối nhân xử thế họ như chú nhím xù lông, thích chèn ép người khác. Hễ xảy ra chuyện gì họ cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều, cứ phải nổi đoá lên để giương võ ra oai.
6. Mượn tiền thì cười, trả tiền thì nộ
Lâm Ngữ Đường miêu tả như sau: “Khi mượn tiền của người khác thì như ăn mày, khi bị người khác đòi nợ lại như ông hoàng”.
Cùng lúc họ luôn có hai bộ mặt, khi cầu xin người khác thì tỏ ra ngây thơ nhũn nhặn, nhưng hễ việc đã xong họ lại làm điệu bộ quan quách như một người có vai vế.
7. Người lá mặt lá trái
Lâm Ngữ Đường miêu tả rằng: “Gặp nhau thì nói cười thơn thớt, nhưng lại chuyên nói xấu sau lưng người khác”.
Trước mặt thì cười tươi như hoa nở, sau lưng lại mắng nhiếc người ta chẳng ra gì. Những kẻ tiểu nhân còn dễ phòng ngừa, những kẻ nguỵ quân tử lá mặt lá trái mới thật khó đoán.
8. Tốt nước sơn hơn tốt gỗ, cần thể diện chứ không cần tâm hồn
Những người này vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài, họ luôn toả sáng ngời ngời, từ đầu đến chân đều là một cây hàng hiệu. Nhưng bên trong lại trống rỗng chẳng có gì. Họ không để tâm tới văn hoá hay tu dưỡng tâm tính bản thân, khiến người khác chỉ có thể “kính nhi viễn chi” (đứng từ xa mà nhìn).
Ảnh minh họa: Internet
Đại Đạo chí giản: Người ở tầng thứ càng cao càng sống đơn giản
Sống phức tạp, lòng người liền trở nên phức tạp
Có một câu chuyện như thế này: Một hành giả hỏi lão hòa thượng: “Trước khi đắc Đạo, ngài làm gì?
Lão hòa thượng: “Đốn củi, ganh nước, nấu cơm”.
Hành giả hỏi: “Vậy đắc Đạo rồi thì sao?”
Lão hòa thượng: “Đốn củi, ganh nước, nấu cơm”.
Hành giả lại hỏi: “Vậy thế thì có gì khác với lúc chưa đắc Đạo?”
Lão hòa thượng: “Trước khi đắc đạo, khi đốn củi thì lo lắng đến gánh nước, lúc gánh nước lại nghĩ chuyện nấu cơm; đắc Đạo rồi, đốn củi thì cứ đốn củi, gánh nước thì là gánh nước, nấu cơm thì cứ nấu cơm”.
Đại Đạo chí giản chí dị, tâm giản dị chính là Đạo.
Một người sống phức tạp thì tâm người ấy liền trở nên phức tạp. Thế giới này chính là như vậy, chiếm giữ càng nhiều thì sẽ càng bị chiếm giữ nhiều. Khi một người sống mà quá coi trọng vật chất, phụ thuộc vào những yếu tố ngoại cảnh thì điều mang đến cho họ chỉ là những tổn thất về mặt tinh thần. Thậm chí có người sẽ phải trả giá nặng.
Một người theo đuổi sự an bình trong tinh thần sẽ vứt bỏ những phức tạp trong lòng, không bị dính mắc vào những thứ ngoại vật. Như thế, họ sống đơn giản, trong các mối quan hệ, họ cũng không quá bị chi phối và như thế họ sống thoải mái, vui vẻ.
Cuộc sống càng tối giản, nội tâm càng sáng
Xưa nay, một người khi đã đạt đến tầng thứ, trình độ cực cao, sống theo đuổi cảnh giới tinh thần cao thượng thì họ thường chọn cách sống thuần tịnh và đơn giản. Một người sống càng đơn giản thì càng có thể nghe được thanh âm của nội tâm mình.
Ảnh minh họa: Internet
Dưới đây là 10 gợi ý để một người sống ngày càng đơn giản hơn:
1. Tìm ra một số thứ quan trọng nhất đối với bản thân.
2. Đơn giản hóa nhiệm vụ công tác của bản thân.
3. Mỗi lần làm chỉ nên làm một việc nhưng phải làm tốt nhất có thể.
4. Dưỡng thành cho bản thân một quy tắc làm việc và nghỉ ngơi.
5. Khống chế ham muốn mua sắm của bản thân. Không nên mua quá nhiều, mua những thứ không cần thiết.
6. Nếu là vật phẩm thiết yếu, hãy mua loại tốt nhất có thể và sử dụng nó một cách trọn vẹn.
7. Tận lực tránh xa những thú vui tiêu khiển xa hoa, không tốt.
8. Chậm rãi hưởng thụ cuộc sống.
9. Cho bản thân những khoảng thời gian riêng.
10. Học cách từ chối, cự tuyệt với những ham muốn, những mối quan hệ xã giao không cần thiết…
Theo phunuvagiadinh.vn
Đọc hết những lời này, bạn sẽ không thấy muộn phiền nữa, chuyện nhân duyên thế thái chỉ như nước chảy mây trôi
Đời người ngắn ngủi, đôi khi phải biết xem nhẹ 1 chút, hài lòng 1 chút thì cuộc sống mới hạnh phúc.
Có một số việc, không phải không để ý, mà là có để ý thì sẽ như thế nào đây!
Đời người không có chữ nếu, chỉ có hậu quả và kết quả.
Trưởng thành chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.
Đường, có lúc không thông thì ta sẽ chọn đi đường vòng.
Tâm, lúc không thoải mái, thì ta xem nhẹ nó đi.
Tình cảm, đến lúc rời bỏ, nên để tùy ý.
Có một số việc, cố gắng chút sẽ trôi qua.
Có một số người, rất hung ác thì nên quên đi.
Có chút khổ sở, chỉ cần cười lên sẽ tiêu tan hết thảy.
Có tổn thương, đau đớn qua đi, còn lại chính là sự kiên cường.
Ảnh minh họa: Internet
Rượu, không uống thì sẽ không say; người, không mệt mỏi sẽ không gục ngã; tâm, không bị thương sẽ không tan nát; việc, không học sẽ không biết.
Vạn người theo không bằng một người thương; vạn người yêu không bằng một người hiểu. Chuyện tình cảm không ai có lỗi với ai, chỉ có ai không hiểu ai; người cùng với người không có ai rời bỏ ai, chỉ có thể là ai không biết quý trọng ai.
Người không cần thật đẹp, chỉ cần có tình yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp.
Biết thỏa mãn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc! Trong cuộc đời có một người yêu ta, hiểu ta, bao dung ta, lo lắng cho ta, thì ta chính là người hạnh phúc nhất.
Nếu có một ngày, có một người sẽ đi vào cuộc sống của ta, làm cho ta hiểu được vì sao ta cùng với những người khác đều không có kết quả. Kỳ thực, không có cái gì là không thể buông tay.
Thời gian trôi qua, khi ta nhìn lại, ta sẽ phát hiện, những thứ mà ta tưởng sẽ không thể buông tay, chỉ như là một lực đẩy, giúp ta trưởng thành.
Khi biết rằng mình có thể phấn đấu, thì đừng bỏ cuộc.
Chờ đợi thật khổ sở, nhưng hối hận sẽ càng khổ sở hơn.
Lúc tâm tình không tốt, nhắm mắt lại, tự nói với chính mình, đây chỉ là ảo giác.
Ảnh minh họa: Internet
Khóc cho mình nghe, cười cho người khác nhìn, đây được gọi là nhân sinh.
Cho dù chính mình không vui vẻ, cũng tuyệt đối không đi quấy nhiễu hạnh phúc của người khác, đây là nguyên tắc.
Những chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi, nhất định hãy để nó qua đi.
Cho dù đánh mất tất cả, cũng không được đánh mất nụ cười.
Cuộc đời không có điểm dừng, hiện tại luôn là điểm xuất phát.
Bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào, không thể bỏ cuộc, chỉ có thể giữ vững ý chí phấn đấu, mới có thể chứng tỏ được sự tồn tại của sinh mệnh.
Cuộc sống mặc dù có khó khăn, nhưng nhất định phải tự mình đứng vững, không được dễ dàng dựa vào người khác. Học cách nhẫn nại, đừng phạm sai lầm của người khác, cũng đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.
Ảnh minh họa: Internet
Hôm nay có thể là đại sự, nhưng tới ngày mai sẽ trở thành việc nhỏ; Năm nay sẽ là đại sự nhưng tới sang năm sẽ trở thành chuyện đã qua; kiếp này là đai sự, nhưng đến kiếp sau sẽ thành truyền thuyết. Chúng ta cùng lắm cũng chỉ là người có chuyện xưa mà thôi, cho nên, trong cuộc sống, trong công việc gặp việc không như ý, thì hãy nói với chính bản thân mình rằng: Hôm nay sẽ là quá khứ, ngày mai sẽ là tương lai, một ngày mới lại bắt đầu, cần buông bỏ hết thảy mọi thứ.
Không phải lúc nào bạn cũng cần phải đúng
Bạn có nhớ thời còn trẻ, việc luôn luôn đúng quan trọng với mình thế nào chứ? Ồ, khi thời gian trôi qua, chúng ta dần nhận ra rằng luôn đúng không quan trọng bằng biết cách lắng nghe và cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề, thậm chí là nhượng bộ quan điểm của ai đó. Chúng ta bắt đầu hiểu rằng thường thì chịu thua một vài trận nhỏ cũng tốt, để đạt được chiến thắng cuối cùng.
Bạn học cách không phán xét
Khi chúng ta già đi, vật chất bắt đầu trở nên ít quan trọng hơn bằng con người, các mối quan hệ, và chúng ta học được cách không phán xét, chấp nhận con người của người khác.
Bạn bắt đầu muốn Ít hơn
Chúng ta tích tụ quá nhiều "đồ" trên suốt hành trình cuộc đời của mình và phần nhiều trong số này là thừa thãi, nhiều hơn những gì chúng ta thật sự cần. Khi già đi, chúng ta bắt đầu nhận ra đôi khi, ít hơn lại là nhiều hơn. Chúng ta hiểu nhiều hơn rằng, chúng ta không cần phải sống giữa một đống vật chất vây quanh.
Ảnh minh họa: Internet
Bạn hiểu rằng việc chỉ bảo ai khác không còn ý nghĩa nữa
Vào một số giai đoạn trong đời, có thể bạn đã thấy thôi thúc muốn được đưa ra những lời khuyên, chỉ dẫn cho ai đó, và cho rằng, bạn đang làm một điều tốt cho họ. Khi bạn thêm nhiều tuổi nữa, bạn lại nhận ra rằng việc chỉ bảo ai đó chả có ích gì và việc tự ý cho lời khuyên khi không có yêu cầu cũng chẳng hay ho gì lắm. Điều thực sự tốt là khi người khác gieo một hạt giống cho bạn, mách bảo bạn, giúp bạn tự tìm tòi để tìm câu trả lời đúng cho chính mình.
Ngốc nghếch một tí cũng ổn thôi
Khi còn trẻ con, chúng ta cười vang, ngốc nghếch, và nhìn chung thì chẳng nghĩ quá nhiều về những điều người khác nghĩ về mình. Rồi thì cái tôi của chúng ta lớn dần lên, tự ý thức bắt đầu "đổ bộ", và chúng ta bắt đầu kiểm soát đứa trẻ trong con người mình, đè nén phần cá tính. Khi chúng ta đến độ tuổi nhất định, việc mọi người nghĩ gì bắt đầu không còn quan trọng nữa, và bắt đầu sống thoải mái theo ý thích của mình.
Theo phunuvagiadinh.vn
Một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải cảm ơn những gian khổ mình đã trải qua Thất tình, bạn bè rời xa, người thân hiểu lầm... lúc phát sinh những chuyện này đều khiến chúng ta không cách nào buông xuống được. Điểm khác biệt là có người biết thản nhiên vượt qua, có người lại mãi canh cánh trong lòng... Cổ nhân dạy rằng, sống trên thế gian này cũng nên chịu nhận những vết thương; dù vậy...