Người mù bán vé số bị banh mắt kiểm tra
Họ giật phăng cái mũ chị đang đội rồi dùng tay banh đôi mắt chị ra để kiểm tra mù thật hay giả. Khi biết đôi mắt chị đã “chết” thật từ lâu, họ cười xòa coi như hành động banh mắt chị xem mù thật hay giả là một trò mua vui.
Buổi sớm Đà Lạt còn mờ hơi sương, cái lạnh vẫn còn in rõ trên hình dáng của người đi đường bằng những bộ áo bông ấm áp. Phố phường gió rét, tôi đang ngồi suy tư bên ly cà phê bốc hơi nóng hổi bỗng giật thót mình vì chị bán vé số mù đập đầu vào cây cột điện do không nhìn thấy đường ngay trước mặt tôi.
Hình như, với người bán vé số ấy, việc bị va vào những cây cột điện như vậy đã trở thành đương nhiên trong hành trình kiếm tiền của đời mình. Cú va chạm mạnh khiến đầu chị sưng. Lấy lọ dầu trong túi áo ra, chị xoa qua loa lên vết thương rồi lại tiếp tục công việc kiếm tiền trong buổi sáng sớm Đà Lạt mà với chị đặc quánh bóng tối.
Chị là Trần Thị Mỹ Lệ (39 tuổi), thuê phòng trọ trên đường Nguyễn Văn Trỗi, TP Đà Lạt (Lâm Đồng).
Chị Lệ mò mẫm đi bán vé số
Thú thật, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ mua 1 tờ vé số nào sau vụ bị “ăn chửi” te tua vì “xúc phạm” một người bán vé số. Nhưng hôm nay tôi mua của chị Lệ 2 tờ.
Hồi còn sinh viên, có một người tàn tật đã lớn tuổi lê lết trên đường bán vé số mời tôi mua, tôi từ chối không mua nhưng lại rút tờ 20.000đ biếu ông. Tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn rối rít, ai ngờ ông chỉ thẳng tay vào mặt tôi, mắng một tràng gay gắt rồi ném tờ 20.000đ xuống đất. Ông nói rằng, ông đi bán vé số chứ không ngửa tay ăn xin. Tôi biết, tôi đã vô tình xúc phạm người bán vé số này.
Video đang HOT
Hôm nay, tôi định biếu chị Lệ 20.000đ nhưng không dám vì sợ chị nghĩ tôi đang xúc phạm chị như ông già bán vé số năm xưa.
Chị Lệ kể rằng, đời người mù đi bán vé số, một công việc kiếm tiền chính đáng nhưng dằng dặc những nỗi buồn và nơm nớp âu lo không biết chia sẻ cùng ai.
Thấy cuộc sống chị mù lòa khốn khổ, nhiều người đã không thương lại còn tìm cách lừa đảo, cướp giật tài sản là những tờ vé số và đồng tiền ít ỏi mò mẫm trong bóng tối đến mướt mồ hôi mới kiếm được. Đau đớn hơn là những hành động xúc phạm, đùa cợt lên nỗi đau, sự bất hạnh tột cùng của chị, coi đó là trò mua vui.
Bán được một tấm vé thôi cũng mừng vui lắm lắm
Chị tâm sự, do bị mù nên công việc bán vé số phải trông cậy tất cả vào sự trung thực của người mua. Thế nhưng, ở đời không phải ai cũng là người tốt. Mỗi tháng, ít nhất chị Lệ cũng bị 3 vụ lừa, hoặc cướp giật.
Cách đây vài hôm thôi, một người mua 2 tờ vé số (mệnh giá mỗi tờ 10.000đ), người này đưa cho chị 20.000đ nhưng lại nói là 50.000đ nên yêu cầu chị trả lại 30.000đ. Có người mua 10 tờ vé số, đưa cho chị 50.000đ bảo là 500.000đ rồi yêu cầu chị Lệ trả lại 400.000đ…
Việc người mua hàng chục tờ vé số rồi đưa tiền mệnh giá 2.000đ nói với chị là tờ 10.000đ vẫn thường xuyên xảy ra. Sau khi gặp đồng nghiệp sáng mắt nhờ kiểm tra, phát hiện mình bị lừa đảo thì đã quá muộn.
Chị Lệ kể rằng, có lần 2 vợ chồng chị đang mò mẫm bán vé số trên vỉa hè, nghe tiếng xe ô tô con dừng lại. Giọng một người phụ nữ ngọt ngào cất lên yêu cầu mua tất cả vé số. Tưởng gặp được nhà hảo tâm mua giúp, ai ngờ người này cầm hết mấy lốc vé số rồi lên xe đi mất, để lại chị ú ớ trong bóng tối dày đặc bất định phương hướng. Những lúc bị lừa, cướp hết tài sản, chị Lệ chỉ còn biết khóc lóc, mò mẫm về phòng trọ tay không trong nỗi đau buồn tột cùng.
Thế nhưng, đối với chị, đó chưa phải là nỗi đau ghê gớm nhất trong nghề bán vé số của mình. Chị Lệ kể rằng, chị đã khóc rất nhiều khi bị xúc phạm nhưng hầu như không ai biết là chị đang khóc, vì chị không có nước mắt.
Chị Lệ bật khóc khi kể lại lần bị banh mắt ra kiểm tra
Không ít lần, thấy chị mò mẫm cùng cây gậy tới quán cà phê mời mua vé số, khách bảo chị giả vờ mù vì họ cho rằng đã mù thì không thể nhìn thấy gì, không thể biết đường đi. Họ giật phăng cái mũ chị đang đội, họ dùng tay banh đôi mắt chị ra để xem là mù thật hay giả. Khi biết chị đúng là mù thật thì họ cười xòa coi như hành động vừa rồi là một trò mua vui cho cả nhóm.
Những lúc như vậy, chị cảm thấy người đời sao quá tàn nhẫn, nỡ đùa cợt lên nổi bất hạnh tột cùng của người khác. Dẫu là vô tình hay cố ý, hành động banh mắt một người mù ra để kiểm tra cũng là điều xúc phạm ghê tởm nhất những người mù như chị Lệ.
Kể những chuyện này với tôi, chị Lệ khóc nhưng không có một dòng nước mắt nào vì đôi mắt của chị đã chết từ khi mới lọt lòng. Nhưng tôi biết, chị đang đau đớn lắm khi phải nhắc lại những chuyện mà những người mù như chị không bao giờ muốn gặp phải.
Theo 24h
Chàng trai dị dạng vượt lên số phận
Tuy số phận kém may mắn khi phải mang gương mặt dị dạng, nhưng với bản tính hiền lành, ngay thẳng, chàng trai tên Ba Lép luôn lạc quan, biết cách vượt lên số phận.
Ba Lép tên thật là Lê Hữu Hiền (sinh năm 1976, ngụ 76/76 Lê Thị Hồng Gấm, phường 2, thành phố Vĩnh Long). Mới chào đời, Ba Lép không được khỏe mạnh như nhiều đứa trẻ khác cơ thể bị dị dạng bất thường. Lên năm tuổi, anh hay té ngã, tai chảy mủ, viêm xoang... bệnh tật liên miên, mẹ anh dứt áo ra đi bỏ lại hai cha con bên mái nhà xơ xác. Để có tiền nuôi con, ông Lê Văn Vui (sinh năm 1944, cha anh Ba Lép) phải đạp xích lô kiếm từng đồng bạc lẻ. Hai cha con nương tựa nhau sống lay lắt qua ngày.
Mặc dù "gánh" trên vai khuôn mặt "quỷ" nhưng Ba Lép luôn yêu đời
Lên sáu tuổi, Ba Lép tập tành đi học để biết con chữ. Do gương mặt bắt đầu biến dạng nên đi đến đâu anh cũng bị bạn bè chọc ghẹo rồi lánh xa. Tủi cho số phận, anh đành bỏ học dở dang, quanh quẩn ở nhà sống với cha. Bệnh tình ngày càng nặng khiến khuôn mặt anh bị biến dạng hoàn toàn. "Lần đầu gặp tôi, nhiều người lớn ngại ngùng xa lánh còn trẻ con thì khóc ré lên vì sợ sệt" - Ba Lép tâm sự. Kém may mắn vì hình hài như vậy nhưng Ba Lép rất hiền, không chọc phá làng xóm, thích trang trí nhà cửa và tự làm đồ chơi cho trẻ con. Ông Lê Văn Vui ngậm ngùi: "Hồi trước tôi tham gia kháng chiến, đi nhiều nơi bị địch rải bom rất ác liệt. Sau ngày miền Nam giải phóng, tôi lập gia đình sinh ra thằng Ba Lép với hình dạng biến dị".
Sau nhiều năm nằm nhà "đếm" thời gian, Ba Lép quyết định đi tìm việc. Với thân hình dị dạng, nay ốm mai đau, không ai dám nhận anh vào làm, anh tìm đến những đại lý vé số lấy về bán thử. Để thu hút sự chú ý của "thượng đế", Ba Lép quyết định "lên đời" chiếc xe đạp thành biển quảng cáo ngộ nghĩnh. Trước xe, anh treo nhiều loại cờ cùng những quả bóng bay đầy màu sắc. Phía sau, anh chở chú gấu bông - là "người bạn" tri kỷ của anh - có dòng chữ: "Ba Lép bán vé số tỉnh Vĩnh Long năm 2012" và quấn băng rôn ngang đầu chú gấu với khẩu hiệu: "Việt Nam chiến thắng". Với vẻ bề ngoài đặc biệt này, anh đã trở thành trung tâm của sự chú ý trước khách sạn Cửu Long (đường 1/5, phường 1, tỉnh Vĩnh Long) - nơi anh ngồi bán vé số. Người quen thấy thương mua giúp, còn người lạ thấy ngộ nghĩnh mua ủng hộ.
Ông Phan Văn Hiển (làm nghề xe ôm) cho biết: "Những người sống khu vực này ai cũng biết hoàn cảnh của Ba Lép nên rất thương nó. Ai muốn mua bao nhiêu vé số thì lấy rồi đưa tiền chứ nó bị điếc, không nghe được. Muốn nói chuyện phải viết giấy đưa để cho nó đọc. Khi nó đi mua đồ, người ta thương nên bán cái gì cũng cho thêm. Người nào bán không lấy tiền, nó để tiền đó rồi đi. Lần sau nó sẽ nhờ tui đi mua để không phải thiếu nợ. Tuy gương mặt nó không được như người ta nhưng con người nó rất ngay thẳng, tốt bụng".
Từ ngày đi bán vé số, Ba Lép trở nên vui vẻ, yêu đời hơn. Tiền kiếm được, anh gom góp mua dụng cụ trang trí nhà cửa thành "vườn cổ tích" với rất nhiều lồng đèn, hình ảnh, đồ chơi theo sở thích riêng mình. Trò chuyện với chúng tôi, Ba Lép ngọng nghịu tâm sự: "Tôi muốn bán vé số được nhiều tiền để gửi ngân hàng, khi nào ốm đau còn có cái rút ra mua thuốc men chữa bệnh và chăm sóc ba tôi. Nếu không may tôi qua đời còn có cái để lo hậu sự, ba tôi già cả lại hay đau ốm không biết lấy gì để lo". Ông Vui sụt sùi: "Lúc trước Hội chữ thập đỏ phường có cho nó quà dành cho những nạn nhân nhiễm chất độc da cam, nhưng bây giờ thì không cho nữa. Những lúc trái gió trở trời, nó lên cơn đau quằn quại, nhưng gia đình tôi nghèo túng nên cũng đành thắt khúc ruột nhìn con vật vã. Có chế độ nào đó ưu tiên dành cho người khuyết tật thì mong cơ quan chức năng quan tâm giúp đỡ con tôi. Bây giờ tôi già cả lại thường xuyên đau ốm không còn sức lao động để nuôi con, nếu tôi không còn nữa thì không biết tương lai của cháu sẽ ra sao".
Theo 24h
Xúc động trước tình cảnh khốn khó của hai nghệ sĩ cải lương Thương ông cụ tật nguyền đi bán vé số, tôi mua vài tờ và biết ông là nghệ sĩ Phi Hùng từng theo đoàn cải lương Hậu Giang. Riêng soạn giả Kiều Phương nổi tiếng với bài "Hai mùa lá rụng" thì 10 năm nay vất vả nằm một chỗ! Soạn giả Kiều Phương - 10 năm ăn ngủ một chỗ Soạn giả...