Người mẹ tuyệt vời!
Huyền sẽ là một người mẹ tuyệt vời… (Ảnh minh họa)
Huyền thả những bước chậm rãi với đôi bàn chân trần đi trên bãi biển Nha Trang cát trắng xóa. Từng đợt sóng nhỏ, hiền hòa liên tục vỗ vào bờ tạo cho Huyền một cảm giác dễ chịu.
Huyền một mình ra biển, đón bình minh. Quả thật, mặt trời đúng là một quả cầu lửa đang chuẩn bị nhô dần lên khỏi mặt nước để tỏa những tia nắng chói chang xuống mặt đất. Huyền không bỏ qua cơ hội này để có một bức ảnh cho riêng mình, bởi những thăng trầm của cuộc sống thật khó để Huyền có được vẻ thư thái như ngày hôm nay.
Nhưng nói thế thôi, còn một bức tường rào vô hình đang chặn đứng giữa Huyền và Hưng. Cô con gái nhỏ 12 tuổi của Hưng, một báu vật sẽ theo anh suốt cuộc đời này. Kể từ ngày mẹ nó bỏ đi theo người đàn ông khác, Hưng đã thề là chẳng bao giờ để cho con mình phải khổ. Thế nên, suốt 10 năm nay, anh đâu dám mở lòng cùng ai. Chỉ cần một ánh mắt không vui của con bé là Hưng hiểu anh không thể đi tiếp được nữa. Anh yêu con hơn yêu cả bản thân mình bởi tuổi thơ của nó không có bàn tay chăm sóc của mẹ.
Tiếng khóc xé lòng của con bé đã đi vào tâm khảm của anh vào 10 năm trước, khi nó chỉ mới kịp tròn 2 tuổi. Và anh thề sẽ chẳng bao giờ phải lòng bất kỳ một người con gái đẹp nào nữa. Mẹ của con bé đã cho anh bài học quý giá về sự phản bội. Vết đau khó lành cho đến ngày hôm nay.
Vậy mà tình cảm lại nhen nhóm dần lên giữa một cô nhà văn và ông Giám đốc Nhà xuất bản. Chính bởi những tác phẩm của Huyền đã khiến khoảng cách mà Hưng luôn tự đặt ra co hẹp lại. Huyền đẹp, cuốn hút nhưng ở Huyền ẩn chứa một điều gì đó rất con người, rất nhân văn mà Hưng muốn khám phá.
Bức tường vô hình lần đầu tiên biến mất ngay sau hôm ra mắt tác phẩm “Người đàn bà trên cát” của Huyền. Lần đầu tiên 2 bàn tay họ chạm vào nhau sau cú va chạm nhẹ với chiếc xe đi cùng. Chỉ một phút đó thôi cũng khiến 2 con tim cô đơn cùng loạn nhịp. Và họ hiểu rằng, họ sẽ không thể xa nhau dù chỉ một phút nào nữa.
Nhưng cái khó là ở chỗ Hưng phải làm sao để giải thích cho con gái của mình hiểu về Huyền cơ chứ. Liệu nó có hiểu cho tình cảm của người lớn không? Hưng trăn trở và truyền cả những trăn trở ấy sang Huyền.
Dù Huyền cũng hơi bất ngờ khi biết Hưng đã từng có một đời vợ và đang sống với con gái. Cảm giác đó nhanh chóng qua đi thay vào đó là sự lo lắng khi biết được những tâm sự của Hưng. Cô hiểu là con bé chính là sức mạnh vô hình ngăn cản cô và Hưng.
Ngay trong ngày hôm nay khi mà có đến gần 3 năm yêu Hưng, họ càng không có nhiều thời gian để gần gũi, nhất là khi con bé biết được tình cảm của 2 người. Nó ra sức phá đến mức Huyền tưởng mình phải đầu hàng nhưng tình yêu chính là thứ sức mạnh khiến Huyền vượt lên ý nghĩ từ bỏ. Nhưng phải làm sao đây khi trong chiều ngày hôm qua khi Huyền vừa đáp chuyến bay đến Nha Trang cùng bố con anh thì phản ứng mãnh liệt của con bé khiến Huyền tổn thương: “Cô hãy bước ra khỏi cuộc sống của bố con cháu”. Con bé đã gào thét khiến Huyền sợ hãi.
Video đang HOT
Cuộc đời của con người sẽ dài ra và sẽ thấy ý nghĩa hơn nếu mọi người đều đối xử với nhau bằng tình người… (Ảnh minh họa)
Huyền lùi lại chạy về phòng mình mà khóc tức tưởi. Không có ai an ủi, chưa lúc nào Huyền thấy cô đơn như lúc này. Giữa biển cả mênh mông, cô lao ra biển bơi và bơi cho đến khi chạm đến ranh giới ngăn cách như để xóa nhòa những mệt mỏi, có lẽ đây là cách xả stress cực kỳ hữu hiệu. Huyền lên bờ và ngạc nhiên chưa, con bé cũng đang ngồi xây lâu đài cát một mình.
- Cô có thể ngồi gần cháu được không? Huyền hỏi mà chỉ sợ nó lại gào lên như ngày hôm qua.
Không có tiếng trả lời và Huyền hiểu là con bé đồng ý. Huyền cũng xây lâu đài cát và bắt đầu câu chuyện của mình mặc cho con bé có nghe hay không: “Cháu biết không, ngày bé cô cũng giống cháu, cũng rất thích xây những lâu đài cát để cả gia đình mình cùng ở trong đó. Ý nghĩ trẻ con ấy rồi ngay lập tức bị tiêu tan khi cô mất mẹ vĩnh viễn sau một tai nạn giao thông.
Một năm sau đó, bố cô mang về cho cô một người mẹ mới, một người mẹ không có tình cảm. Đến lúc này cô mới thấm thía nỗi đau mất mẹ là như thế nào. Nhất là khi bố và dì đẻ được em bé trai, phận con gái như cô lại càng ra rìa. Không được bố quan tâm lại nhận được sự ghẻ lạnh của mẹ kế đến nỗi cô chỉ còn biết khóc.
Nhìn bạn bè được bố mẹ quan tâm, cô thấy tủi thân vô cùng và tự an ủi rằng thời gian cùng những việc làm, tình cảm của mình đến một ngày mẹ kế sẽ hiểu. Và cô đã lầm, với mẹ kế, cô chính là cái gai trong mắt bà, thế nên ngay chiều hôm từ trường về nhà bị bố lôi ra đánh tới tấp, cô cũng không hiểu là mình bị lỗi gì. 20 triệu bố để trong tủ đã không cánh mà bay. Tình ngay lý gian khi trong buổi sáng hôm đó chỉ có một mình cô ở nhà.
Bị oan mà không biết kêu oan thế nào, những đòn roi cứ tới tấp quất vào người cùng tiếng mắng châm chọc của mẹ kế làm cho nỗi đau như càng nhân lên gấp bội.
Đêm hôm ấy, cô bỏ nhà đến nhà bà ngoại ở, những vết thâm tím trên người, trên mặt rồi thời gian cũng lành nhưng nỗi đau trong trái tim cô mãi mãi không thể xóa nhòa. Cô biết được người đã đổ oan cho cô không ai khác là mẹ kế nhưng cô hận ở chỗ đến ngay cả bố đẻ mình cũng không hiểu được con gái mình. Bố đã đánh như mình là một con chó, con mèo”.
Huyền vừa kể mà vừa khóc nấc lên như câu chuyện chỉ vừa mới xảy ra hôm qua. Sắc mặt con bé thay đổi theo nhịp kể của Huyền, rồi bàn tay nó khe khẽ đặt vào bàn tay của Huyền, Huyền hiểu là cô đã lấy được lòng tin của con bé. Hai cô cháu đều lao ra biển và cùng hét lên gọi những người mẹ thân yêu của mình.
Huyền đã bảo với con bé: “Kể cả khi mẹ mình có là người mẹ có lỗi đến thế nào thì mình cũng chỉ có duy nhất một người mẹ đẻ ra mình mà thôi. Cứ yêu thương đi đừng phải giận hờn làm gì”. Và con bé đã gào tên mẹ của nó giữa biển nước mênh mông cho thỏa ước mong xa cách trong 10 năm nay.
Hưng không thể ngờ tình cảm của con bé lại thay đổi đến chóng mặt. Từ ghét chuyển sang yêu, giờ nhìn cô hướng dẫn cháu làm văn mới thấy hết tình cảm của Huyền dành cho con bé. Với Huyền và con bé đó là câu chuyện bí mật của riêng 2 người với nhau, sẽ không có người thứ ba nào biết. Câu chuyện người đàn bà trên cát chính là câu chuyện về cuộc đời Huyền mà con bé đang đọc mỗi tối. Ở đấy chứa đựng tính nhân văn sâu sắc, chứa đựng tình cảm con người và những khát khao của những đứa trẻ thiếu hụt một người cha hoặc một người mẹ.
Cuộc đời của con người sẽ dài ra và sẽ thấy ý nghĩa hơn nếu mọi người đều đối xử với nhau bằng tình người. Triết lý cuộc sống đó đã mang vào trong cả hơi thở của những tác phẩm cũng như trong cả tâm hồn của Huyền. Huyền sẽ là một người mẹ tuyệt vời của con bé bởi cô thấu hiểu tâm tư, tình cảm của những đứa con riêng.
Theo HPGĐ
Hạnh phúc là đây!
Nỗi đau Minh để lại trong lòng cô quá lớn... (Ảnh minh họa)
Cơn mưa rào bất chợt quất vào mặt Thư bỏng rát. Thư đi trong mưa như để vơi đi nỗi buồn, vơi đi những nguồn cơn, những thăng trầm của cuộc sống mà cô đã trải qua.
Thư sinh ra mà chẳng biết bố mẹ mình là ai bởi hầu hết những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này đều như vậy.Cuộc sống cứ thế trôi đi và Thư lớn bật thành một thiếu nữ lúc nào không hay. Xinh đẹp, học giỏi vậy nên ngày nhận được giấy báo điểm trúng tuyển vào Đại học, Thư đã sung sướng biết nhường nào. Cô đón nhận niềm vui bằng cách khóc thật lớn, khóc để quên đi cách gọi mà người đời thường gọi những đứa trẻ như Thư.
Bước chân vào Đại học với một quyết tâm cao đến ngút trời, Thư chỉ lao vào học, học như điên như dại, trên giảng đường, trong phòng ký túc. Tóm lại là mọi lúc, mọi nơi đều thấy Thư học. Lịch học và lịch làm gia sư đã cuốn phăng Thư ra khỏi cuộc sống của một người trẻ. Với quyết tâm được giữ lại trường làm giáo viên, Thư bỏ qua mọi lời tỏ tình của các chàng trai bởi với Thư, tình yêu là một điều gì đó dễ khiến cô bị lung lạc nhất.
Thế mà vào năm học cuối cùng, trái tim của Thư đã rung động trước thầy giáo của mình. Thầy Minh vừa mới kết thúc khóa tu nghiệp tại nước ngoài và bắt đầu buổi giảng đầu tiên trên giảng đường lớn. Thư cứ ngây người ra mà ngắm cái thần thái của thầy giáo cùng bài giảng sống động của thầy để đến nỗi khi bước chân ra khỏi giảng đường, cô đã suýt đụng vào thầy. Họ nhìn nhau và có lẽ đây chính là một định mệnh để cuối cùng người hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp của Thư lại chính là thầy Minh.
Được tiếp xúc, được nói chuyện, được thầy tận tình chỉ bảo khiến tình cảm nảy sinh trong Thư dần một lớn lên. Sự nhớ nhung ngày một nhân lên gấp bội khi mà một ngày Thư không gặp thầy Minh. Tình cảm hiện rõ trên mặt Thư, trong ánh mắt, trong từng cử chỉ thể hiện.
Giờ thì Thư đã hiểu tình yêu là gì, nhất là khi tình yêu ấy là tình yêu đơn phương. Thư không dám nói chỉ giữ kín ở trong lòng để rồi một ngày vì do bất cẩn ngay trước cổng trường, Thư đã bị đụng xe. Người bế thốc Thư đến bệnh viện không ai khác là thầy Minh. Dù bị đau nhưng sao Thư thấy sung sướng vô cùng, cảm giác được người mình yêu bế trên tay khiến Thư chẳng còn thấy làm sao nữa.
Sau bao nhiêu năm, trải qua nhiều mối tình nhưng trong lòng Thư vẫn in sâu mãi mãi hình ảnh của Minh... (Ảnh minh họa)
Kết quả phải bó bột cũng chẳng làm Thư lo lắng một chút nào bởi vì người lo lắng lại chính là thầy Minh. Biết hoàn cảnh của Thư, thầy tận tình đưa cô đến giảng đường rồi lại đến tận ký túc xá hay đến bất kỳ đâu mà Thư phải đi. Chính trong lúc này, Thư mới nhận ra được tình cảm thật của thầy, dường như cả thầy và Thư đang đập chung một nhịp đập của tình yêu thì phải.
Trong ngày vui của lễ tốt nghiệp, nhất là khi nhận quyết định chính thức được giữ lại trường, Thư đã thỏa nguyện với những gì mình đạt được. Tình yêu trong công việc và cả tiền đồ nữa, trước mắt Thư một chân trời rộng mở đang ở phía trước. Thư tự tin đi trên chính đôi chân của mình, hãnh diện bước vào đời.
Nhưng niềm vui cũng chẳng được bao lâu, ngày ra mắt gia đình Minh cũng là ngày Thư thấy đau khổ nhất. Thì ra Minh chưa nói cho bố mẹ biết Thư là trẻ mồ côi thế nên khi Thư nói ra miệng, bố Minh đã thay đổi hẳn sắc mặt. Họ không còn hồ hởi chuyện trò hỏi han, nét mặt họ bỗng trở nên nghiêm nghị và trước khi ra về, chính mẹ Minh đã gọi Thư vào phòng đọc sách để nói chuyện:
"Có thể điều bác nói ra sẽ khiến cháu bị tổn thương nhưng là một người mẹ, bác vẫn phải nói. Minh và cháu chỉ nên dừng lại ở tình bạn mà thôi. Bác không thể để cho con trai mình lấy một người con gái mà gia đình bác không biết rõ ngọn ngành. Cháu thông cảm bởi bác nghĩ với một cô gái xinh đẹp lại giỏi giang như cháu thiếu gì những chàng trai tài giỏi hơn Minh thích cháu. Hai bác nhất quyết sẽ không đồng ý tán thành cho tình yêu của hai đứa đâu".
Lời nhắc nhở cuối cùng như nhát dao cứa vào tâm can của Thư, cô đau khổ trên suốt chặng đường trở về phòng trọ. Cảm giác của một đứa con hoang lại một lần nữa bị khuấy lên.
Họ yêu nhau để rồi cuối cùng quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình trước sự ngăn cản quyết liệt từ phía gia đình Minh. Nhưng càng quyết liệt bảo vệ thì không ai khác người đau khổ lại chính là Thư. Chuyện còn ầm ĩ lên đến tận khoa khi mẹ Minh chính thức lên tiếng cho sự phản đối của mình. Lấy lý do là Thư cố tình dùng mỹ nhân kế yêu Minh để được lọt vào gia đình danh giá như họ. Còn nhiều, còn nhiều sự đáp trả từ phía gia đình Minh nhưng sự kiên trì của Minh khiến tình yêu Thư dành cho anh ngày một sâu nặng.
Chiến đấu với gia đình, Minh quyết ra ngoài ở rồi hàng vạn những lời van xin của anh với bố mẹ mình. Minh đã quỳ xuống cho đến khi hai đầu gối thâm tím. Dường như ý chí sắt đá của bố mẹ đã bị lay chuyển để rồi họ chấp nhận mối quan hệ của hai người. Cả Minh và Thư những tưởng từ đây họ sẽ được rộng đường yêu đương và sự đáp trả lại của bố mẹ Minh khiến Thư bàng hoàng tê tái.
Bước chân của Thư mệt nhoài khi cô đã tìm được bến đỗ cho chính mình... (Ảnh minh họa)
Ngày nhận được giấy báo hỷ của Minh cũng là ngày Thư cuồng lên đi tìm Minh để nhận được một lời giải thích. Dòng tin nhắn như là tất cả những gì còn lại mà Minh dành cho Thư: "Em hãy quên anh đi, quên đi thằng đàn ông không ra gì như anh. Chỉ vì rượu mà anh phải mất em mãi mãi. Anh phải cưới chính người con gái mà bố mẹ anh vẫn ép lấy". Còn nhiều điều nữa mà Thư không đọc được hết, cô cứ đập tay vào ngực mình liên tiếp. Mọi thứ đã trở nên tan tành.
Sau ngày đau khổ đó, Thư quyết định rời khỏi trường Đại học, từ bỏ ý định trở thành một giảng viên để ra ngoài lập nghiệp. Sau bao nhiêu năm, trải qua nhiều mối tình nhưng trong lòng Thư vẫn in sâu mãi mãi hình ảnh của Minh. Tình yêu đó quá lớn, lớn đến mức cô không thể vượt qua khỏi chính mình kể cả khi người đàn ông khác đến với cô còn hơn Minh gấp nhiều lần.
Có lẽ cơn mưa rào hôm nay khiến Thư ngộ ra được nhiều điều, nhất là khi đôi chân rã rời của cô gần như quỵ xuống vỉa hè. Bất ngờ cánh tay vững chắc của người đàn ông ấy đã đỡ Thư một cách kịp thời. Thì ra anh luôn theo sát cô mặc dù bị cô từ chối. Thư nhìn anh trong nhạt nhòa của ngàn vạn giọt nước mưa, thì ra đây mới chính là người đàn ông của đời Thư.
Thư phải quên Minh đi, đừng mơ tưởng đến một ngày nào đó Minh sẽ trở lại. Mặc dù Minh đã bị cả vợ và cả gia đình nhà Minh lừa đi chăng nữa thì ván đã đóng thuyền. Tuổi xuân sẽ không thể chờ đợi Thư thêm một giờ, một ngày nào nữa, cô cần có một người chồng để chia sẻ những buồn vui, cần những đứa con và có vậy cuộc đời cô mới thấy có ý nghĩa.
Bước chân của Thư mệt nhoài khi cô đã tìm được bến đỗ cho chính mình. Hạnh phúc là đây, tương lai là đây, chỉ có ở bên anh cô mới không còn cảm giác buồn tủi vì mình là một đứa con hoang, không cha không mẹ. Từ đây cuộc đời Thư rẽ sang một trang mới, sau này cô sẽ có khối chuyện để kể với các con của mình về sự vươn lên, về tình yêu giữa bố và mẹ chúng.
Theo HPGĐ
"Maximizer xinh xắn cho may mắn cả năm" Maximizer là dòng sản phẩm đồ lót thời trang của Triumph giúp các bạn gái cảm thấy thoải mái, dễ chịu nhờ chất liệu mịn, nhẹ, co giãn tốt. Yêu thích sự sáng tạo, khát khao mang đến vẻ đẹp cho bạn gái cũng như kinh nghiệm trong thiết kế đồ lót, Triumph hiểu rằng mỗi bạn gái đều có mong ước và...