Người mẹ tình nghĩa quyết bán đất, gồng gánh nuôi 6 đứa con người ta
Chị cầm nải chuối lên rồi bỏ xuống. Rồi một nải khác được chọn. Chị nói thật lớn, “con lấy nải này bà nhé”. Nét mặt bà thật vui. Bà nở nụ cười một tay trao cho khách chiếc bao nhựa, một tay đón lấy tiền khách trả.
Cái số đơn côi
Chúng tôi đứng thật lâu tại một ngã ba trong con hẻm 308 Nguyễn Tri Phương (P.4, Q.10 TPHCM). Buổi xế chiều, hẻm vắng. Ở góc ngã ba, một sạp bán chuối và cà phê vẫn nhộn nhịp. Người ngồi, người đứng ai nấy cùng vây quanh một bà cụ với những câu chuyện bâng quơ.
Bà già lắm rồi. Người bà gầy nhom. Tai bà không còn nghe một cách bình thường được nên muốn nói chuyện với bà ai cũng phải nói thật lớn. Gương mặt bà trầm buồn nhưng rất phúc hậu. Đôi mắt bà thật sáng, thật long lanh.
Đến sát bên bà, chúng tôi nói chuyện và được bà cho biết bà tên Huỳnh Thị Điểu, năm nay tròn 90 tuổi. Cũng như bao người phụ nữ khác, bà cũng có một gia đình với đầy đủ tiếng cười của trẻ thơ. Vậy mà qua bao nhiêu năm đến cuối đời bà cô đơn một mình. Niềm vui của bà bây giờ là sạp bán chuối sống qua ngày bên cạnh những tình cảm thân thương mà bà con trong xóm dành cho.
Bà Huỳnh Thị Điểu, 90 tuổi.
Bà tỉ tê với chúng tôi, bà có chồng năm 19 tuổi. Chồng bà là một thanh niên xốc vác làm những công việc nặng nhọc trong một đội mai táng. Vợ chồng cùng nhau mưu sinh xây dựng gia đình hạnh phúc ấm êm. Năm bà 24 tuổi, bà mang thai lần đầu tiên. Đứa con gái mang nặng đẻ đau sống với bà vỏn vẹn 1 tháng 20 ngày rồi vĩnh viễn ra đi. Nhiều năm sau đó, cả ông bà đều muốn có thêm một đứa con nhưng vẫn không được toại nguyện…
Nói đến đây, gương mặt bà chùng xuống. Giọng nói của bà đứt quãng. Bà buồn lắm. Rồi bà tiếp, nhà tôi hồi đó rộng lắm. Tôi bàn với ông nhận con nít về nuôi cho vui cửa vui nhà.
Thế là sau đó, lần lượt bà nhận nuôi cả 6 đứa trẻ sơ sinh gồm 3 trai 3 gái. Cha mẹ chúng hầu hết là những người lao động nghèo. Bà nói, buồn lắm anh ơi. Những tháng đầu cha mẹ chúng trả tiền rất sòng phẳng nhưng dần dần họ lẳng lặng bỏ con đi biệt tích. Thế là một mình bà ôm trọn 6 đứa con thơ còn đỏ hỏn.
Nhiều người khuyên tôi nên đưa chúng vào các cơ sở từ thiện xã hội nhưng tôi không đành. Thế là cả 2 vợ chồng nai lưng ra làm nuôi 6 đứa con. Hàng ngày tôi lấy rau, chuối, hoa quả về bán để có thêm thu nhập. Cọng với tiền lương của chồng, chúng tôi đủ sức nuôi chúng.
Video đang HOT
Thế nhưng trời không chiều lòng người, năm 1982 ông nhà tôi ra đi sau một cơn bạo bệnh. Một mình tôi bơi giữa chợ đời rất gian truân vất vả trong khi 6 đứa trẻ ngày một lớn, đòi hỏi chúng tôi phải chi tiêu nhiều hơn nữa.
Căn nhà thật rộng giờ đành phải cắt ra bán bớt để có tiền trang trải. Sau nhiều lần cắt bán, đến hôm nay nhà tôi chỉ còn rộng khoảng 2m dài chừng 8m. Với tôi, ở một mình cũng là quá rộng.
Những đứa con ở với bà Điểu lớn nhanh theo thời gian. Chúng đều thất học bởi bà chỉ có thể lo cho miếng ăn là quá sức rồi. Cũng vì thế nên tất cả đều khổ không ai có được việc làm ổn định. Bà dựng vợ gả chồng cho từng đứa để rồi chúng ra riêng tìm sinh kế bỏ bà bơ vơ trơ trụi một mình.
Trong số 6 người con đó, có lần bà gả chồng cho một cô con gái. Trước ngày về nhà chồng, bà hỏi con có muốn cha mẹ ruột con đứng ra gả không ? Cô gái bật khóc, ôm bà và nói “con chỉ biết má là má của con thôi. Con không cần ai ngoài má cả”.
Câu nói làm bà thắt lòng. “Nó biết ơn mình như vậy là vui rồi”, bà trải lòng với chúng tôi. Bà cho biết thêm, hiện nay 6 đứa chỉ còn 4. Hai đứa con trai đã mất vì bệnh. Chúng đều ở xa thỉnh thoảng cũng về thăm bà cho trọn vẹn nghĩa tình. Ghé vào căn nhà của bà, chúng tôi không khỏi nao lòng khi nhìn trên vách hình ảnh những đứa con của bà và trên bàn thờ, chồng bà với khói hương nghi ngút. Một bức ảnh thời bà còn trẻ bên cạnh những lời mừng thọ có lẽ cũng đã nói lên hết những vui buồn của một đời người.
U buồn khi vắng khách.
Chị Bùi Thị Thành, 77 tuổi người bán cà phê cạnh bà cho biết, hiểu hoàn cảnh bà cả xóm ai cũng thương. Hiện giờ mỗi lần bà lấy 10 nải chuối về bán. Có khi 2,3 ngày mới hết mà mỗi nải chỉ lời có 2.000đ. Có khi ế chuối chín bà con chung quanh phải mua giúp bà.
Bà Điểu đã cao tuổi không còn khả năng lo cho chính mình. Bà con trong xóm đã chung tay lo cho bà từng miếng ăn, giấc ngủ. Chị Thành cho biết thêm, ăn trưa ăn tối đều có người mang đến cho bà. Cả cuộc đời bà sống vì tình thương đến cuối đời sống trong đơn độc nhưng bà không cô đơn. Chung quanh bà luôn có những tấm lòng sẵn sàng cưu mang bà trong những lúc khó khăn nhất.
Nụ cười của bà Điểu khi khách ghé mua nải chuối.
“Bà đã nuôi sống 6 mạng người mà không đòi hỏi một sự báo đáp. Giờ đây bà có thể vui với những người đã bao năm cùng bà chung sống trong con hẻm đầy ắp nghĩa tình này”, chị Thành vui vẻ giãi bày với chúng tôi …
*Tiêu đề bài viết do Dân Việt đặt lại
Theo Trần Chánh Nghĩa (Vietnamnet)
Đi phụ hồ về, nam sinh nhảy xuống cứu bé trai chìm gần đáy sông
Nghe tiếng kêu cứu thất thanh, Nam lao ngay xuống dòng nước sâu 3m kéo bé Hòa lên bờ không một chút đắn đo. Mẹ Hòa bảo, nếu không có Nam, chắc chị đã mất con.
Trước đó, vào chiều muộn ngày 19/6, Trần Văn Nam (thôn Cù Lạc 1, xã Sơn Trạch, huyện Bố Trạch, Quảng Bình) đang trên đường đi phụ hồ về thì nghe tiếng kêu cứu thất thanh bên bờ sông Son.
Không đắn đo suy nghĩ, Nam nhanh chóng lặn xuống cứu bé Nguyễn Thái Hòa (sắp vào lớp 1, trú cùng thôn Cù Lạc 1). Lúc này bé Hòa đã chìm sát đáy sông.
Em Nguyễn Văn Nam - Ảnh: HT
Nam cho biết: "Lúc đó em vừa đi phụ hồ về, cũng có chút phân vân nhưng việc cứu người quá gấp nên em nhảy liều xuống. Lặn ra khoảng 3 mét em mới phát hiện ra Hòa nên kéo lên luôn".
Là người chứng kiến toàn bộ sự việc, cô Hoài Thu, giáo viên Trường tiểu học số 1 Sơn Trạch kể, khi kéo được Hòa lên bờ, Nam đã vác em lên vai và chạy. Nam cho biết em đã học cách sơ cứu này trên truyền hình.
Sau đó em đặt Hòa nằm xuống bãi cát, ép ngực cho tim đập trở lại. Nhiều người khác xúm lại cấp cứu cho Hòa, trong đó có hai khách du lịch người nước ngoài.
Bác sĩ Trần Văn Huề nhà ở gần đó cũng chạy xuống tiếp ứng. "Vì ở dưới nước quá lâu nên Hòa gần như đã ở lằn sinh tử, chúng tôi phải dùng nhiều cách cấp cứu liên tục ngay bên bờ sông trong hơn một tiếng đồng hồ em mới có hơi thở trở lại. Sau đó, gia đình đưa em vào bệnh viện tiếp tục điều trị", bác sỹ Huề nói.
Cháu Hòa được sơ cứu hơn 1 tiếng đồng hồ mới có hơi thở trở lại - Ảnh: HT
Cứu được cháu Hòa, Nam lặng lẽ ra về. Nam cũng kể với mẹ việc mới nhảy xuống sông cứu người. Mặc dù thương con và sợ con gặp nguy hiểm nhưng chị Nguyễn Thị Khuyên (mẹ Nam) vẫn ủng hộ hành động dũng cảm của con.
Vì sự việc xảy ra vào chiều tối nên đến sáng 20/6, chính quyền xã Sơn Trạch mới biết nắm được thông tin. Theo ông Nguyễn Nam Trung, chủ tịch UBND xã: "Đây là một hành động dũng cảm. Chính quyền xã đã cử các ban ngành mặt trận đến tuyên dương em Nam ngay trong chiều cùng ngày".
Hiện cháu Hòa đã nhận biết được mọi người xung quanh
Trước đó, cháu Hòa được anh trai lớn hơn 3 tuổi đưa ra bờ sông chơi và theo anh xuống nước để quen nước trước khi đi học bơi. Hai anh em cùng một số bạn khác tắm sát bờ sông, nhưng được một lúc thì Hòa bị nước kéo ra chỗ sâu. Chị Loan (mẹ cháu Hòa) cũng ở gần đó không thấy con nên đã kêu cứu.
"Ở đó có nhiều người nhưng không ai biết bơi nên không dám xuống cứu. May mắn đúng lúc đó cháu Nam đi phụ hồ mới về. Nghe tôi kêu cứu nên cháu vứt đồ nghề bên bờ, nhảy xuống sông ngay. Nếu không có cháu Nam, có lẽ tôi mất con rồi", chị Loan nói.
Được biết, Nam vừa học xong lớp 10, Trường THPT Nguyễn Trãi, sắp lên lớp 11. Nhà Nam ở sát bờ sông Son nên em biết bơi từ nhỏ. Hoàn cảnh em rất đáng thương, ba em vừa bị tai nạn nặng, không lao động được nên dịp nghỉ hè, Nam đi phụ hồ kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Sau khi được điều trị tích cực tại bệnh viện, trưa nay, Hòa đã có dấu hiệu tốt hơn và nhận biết được mọi người xung quanh.
Theo Hải Sâm (Vietnamnet)
Mẹ ung thư mổ ngồi vừa khóc vừa cười nói: "Bình An nắm tay mẹ à..." Được bác sĩ nói đưa đi kiểm tra sức khỏe, chị Nguyễn Thị Liên vô cùng bất ngờ khi gặp con trai tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương. Các bác sĩ ở Bệnh viện K Hà Nội, nơi sản phụ Liên nằm điều trị sau khi sinh, trước đó đã giấu chị mục đích thực sự của chuyến đi. Để chuẩn bị...