Người mang ‘phép màu’ cứu bệnh nhi
Anh tự nhận mình là người của công việc, khi thời gian chủ yếu là ở bệnh viện (BV). Những dịp phỏng vấn anh, tôi cứ phải chờ đợi đến mấy tiếng đồng hồ vì anh còn bận cấp cứu cho bệnh nhi.
Bác sĩ Minh Tiến tâm sự về nghề
Dáng người thong dong, giọng nói nhỏ nhẹ khiến cho những ai tiếp xúc với anh đều cảm thấy thân thiện. Đó chỉ là một vài nét phác thảo về anh, bác sĩ Nguyễn Minh Tiến (43 tuổi), Trưởng khoa Hồi sức – tích cực – chống độc, BV Nhi đồng 1 (TP.HCM).
Đón đầu các bệnh nhi nguy kịch
Anh kể, vào năm hai đại học, cháu của anh bị bệnh tiêu chảy, vừa lo cho cháu anh vừa tìm cách điều trị và nghĩ rằng đây là bệnh nhân đầu tiên của anh. Nhưng anh điều trị mãi không khỏi nên đành phải đưa đến BV. Sau lần đó, anh quyết định sẽ theo mảng Nhi. “Tôi cũng yêu thích sự hồn nhiên, ngây thơ ở trẻ em nên chọn cho mình con đường đi theo mảng Nhi khoa”, anh nói.
Khi còn là sinh viên, những ngày đầu đi thực tế ở BV, anh kể giống như “nằm vùng”, anh bám theo các anh chị đi trước tha thiết được học hỏi kinh nghiệm. “Nghề y giống như người thợ, phải học nghề, nhanh nhạy học hỏi các anh chị, tiếp xúc với nhiều ca lâm sàng, nhiều mặt bệnh thì sẽ tiến bộ nhiều hơn”, anh chia sẻ.
Chính vì vậy, khi được nhận về Khoa Hồi sức anh rất vui mừng vì đây là khoa đón đầu những bệnh khó, nguy kịch chuyển từ các tỉnh đến nên vẫn thường được gọi là khoa đầu sóng ngọn gió. “Mình sẽ học hỏi được nhiều đây, sẽ cứu được nhiều em bé đây”, anh tự nhủ.
Lần đầu tiên cấp cứu thành công ca bệnh khó đến bây giờ anh còn nhớ rất rõ. Đó là trường hợp một bé khoảng 8 tháng tuổi ở Hóc Môn (TP.HCM) hôn mê do viêm phổi, anh cho thở oxy, chích kháng sinh, xét nghiệm máu nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm. Sau đó, anh lại chuyển qua cho bé thở áp lực dương liên tục nhưng bé cũng không chịu được. Anh quyết định đặt nội khí quản giúp thở cho bé, lần đầu tiên đặt cho trẻ rất khó khăn nhưng may mắn là anh đã đặt suôn sẻ và đã cứu sống được bé.
“Ở Khoa Hồi sức, tôi cảm nhận rõ sự hồi sinh của các bệnh nhi. Ngày nhập viện bé chỉ nằm thở thoi thóp, hôn mê thì sau đó những tín hiệu sống trở lại và rồi bé tỉnh táo, có thể nói chuyện. Chính điều này làm tôi cảm thấy niềm vui nghề mang lại, cảm nhận niềm vui từ gia đình khi em bé hồi sinh”, bác sĩ Minh Tiến nói.
“Cái khó ló cái khôn”
Tại trang web của BV Nhi đồng 1, người ta sẽ dễ dàng đọc được các tin như cứu sống trẻ bị rắn cắn, ong đốt, sốt xuất huyết nặng… nhiều người vẫn tưởng đó là “chuyện thường ngày ở huyện” thế nhưng ít ai biết rằng không chỉ dành sức cấp cứu cho bệnh nhân, bác sĩ Tiến còn phải hệ thống và viết ra các ca này để cảnh báo cho phụ huynh. Đằng sau đó là cả sự quyết tâm, cố gắng của các y, bác sĩ để bệnh nhi được trở về bên gia đình.
Video đang HOT
Chăm sóc bệnh nhi tại Khoa Hồi sức – tích cực – chống độc, BV Nhi đồng 1
Anh kể, những bé bị sốc do bệnh sốt xuất huyết sống chết chỉ trong tích tắc, với những em bị suy hô hấp phải truyền dịch chống sốc liên tục và phải chọc màng phổi nhưng công đoạn này rất khó. Nhìn trên hình thì thấy khoảng liên sườn rộng nhưng trên thực tế để sờ khe sườn cho đúng và đưa kim vào rất khó, nếu vô tình làm sai sót, không chính xác sẽ dễ làm trẻ bị chảy máu và nguy hiểm tính mạng.
Những bệnh mà khoa Hồi sức thường tiếp nhận là bệnh phổ biến ở Việt Nam chứ không phổ biến ở nước ngoài, tư liệu tìm kiếm cũng khó khăn nên phải mày mò, điều trị trên cơ chế bệnh sinh. Do vậy, khi có dịch bùng phát các bác sĩ rất vất vả chống chọi nhưng cũng chính từ đó mà “cái khó ló cái khôn”.
Vào năm 2011, bệnh tay chân miệng bùng phát dữ dội, số bệnh nhân tử vong nhiều, trong đó có nhiều ca nhìn tỉnh táo nhưng sau đó tử vong rất nhanh. Chính lúc này, bác sĩ Tiến cùng các đồng nghiệp nghiên cứu và phát hiện trẻ bị tay chân miệng thường có biểu hiện rối loạn nhịp thở, thở không đều, thở lõm ngực, thở nhanh trên 70 lần do rối loạn điều hòa vận mạch. Như vậy, nếu giúp thở sớm sẽ cứu sống nhiều trẻ.
Kỹ thuật lọc máu trong điều trị bệnh tay chân miệng cũng được thai nghén và thành công từ đó. Anh chia sẻ, xuất phát từ những ca tử vong, những bệnh nhi bị sốt cao mãi không hết dù các bác sĩ đã làm hết các kỹ thuật, đã hạ sốt bằng thuốc, phương pháp cơ học để giải nhiệt.
“Phải có cách nào đó chứ”, anh xem lại y văn thì thấy theo thống kê, cơ chế bệnh sinh của tay chân miệng liên quan đến sản xuất Cytokine, là chất trung gian gây viêm, gây tổn thương cơ quan. Việc lọc máu sẽ giúp loại bỏ chất này. Mặt khác, khi đưa máu ra ngoài cũng làm máu trở nên mát để sau đó đưa trở lại vào cơ thể em bé.
Thành công của phương pháp này tạo tiếng vang lớn. Anh và các đồng nghiệp bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm với các BV khác trong cả nước. Các chuyên gia y tế ở các nước trong khu vực cũng liên hệ với BV Nhi đồng 1 để được học hỏi kinh nghiệm.
“Chính qua các ca nặng, chúng tôi đã rút kinh nghiệm về cách xử trí để đi trước bệnh một bước chứ hồi xưa là cứ phải chạy theo bệnh”, bác sĩ Minh Tiến nói.
Với những cống hiến của mình, bác sĩ Tiến được ghi nhận với nhiều thành tích và danh hiệu như thầy thuốc ưu tú, thầy thuốc như mẹ hiền. Nhưng anh tâm sự, danh hiệu đối với anh là điều đáng trân trọng nhưng cái chính là anh giúp được nhiều bệnh nhi đúng như mong muốn của gia đình và nung nấu khi anh bước vào ngành y.
“Phần thưởng lớn nhất đó là bản thân mình cảm thấy mình làm đúng lương tâm và đem lại niềm vui cho nhiều em nhỏ”, bác sĩ Minh Tiến khẳng định.
Theo TNO
Sống cùng máu, mủ và vi rút - Kỳ 1: Bở hơi tai ở bệnh viện tâm thần
Trong ngành y, bác sĩ được xem là nhân vật chính trong việc khám, chữa bệnh cứu người. Thế nhưng, chính các điều dưỡng, y tá mới là người ở "đầu sóng ngọn gió" chiến đấu thương tật, đối mặt với nguy cơ lây nhiễm cao và cả những lúc bị bệnh nhân và người nhà bệnh nhân... "gây chiến".
Kỷ niệm 59 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam (27.2.2014), Thanh Niên Online xin giới thiệu chân dung của những nữ điều dưỡng, y tá cùng những cảm xúc của họ khi cả xã hội đang nhìn vào ngành y. Công việc của họ luôn thầm lặng với mong muốn bệnh nhân sớm lành bệnh, xuất viện...
Điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân tại BV Tâm thần TP.HCM
Kỳ 1: Bở hơi tai ở bệnh viện tâm thần
Vừa đi qua chỗ một điều dưỡng đang thay ga giường cho một bệnh nhân ở khoa Nội trú, Bệnh viện (BV) Tâm thần TP.HCM, một nữ bệnh nhân cười lớn. Nhưng chỉ chừng 5 phút sau, cô này lại đi đến chiếc ghế ngồi xuống và khóc như một đứa trẻ...
"Đặc sản" những... vết sẹo
Làm việc với bệnh nhân bình thường đã khó, với những bệnh nhân lúc tỉnh, lúc lên cơn, lại càng khó hơn. Chị Lâm Nguyễn Phụng Tiên (27 tuổi), điều dưỡng của khoa Nội trú, BV Tâm thần (TP.HCM), kể: Một ngày bệnh nhân có vô vàn trạng thái cảm xúc cũng là vô vàn lần điều dưỡng mệt bở hơi tai để chăm sóc người bệnh. Những lúc bệnh nhân bật khóc như một đứa trẻ, điều dưỡng phải đến dỗ dành, mềm mỏng. Những lúc bệnh nhân hung dữ, gây gổ với người bệnh khác, thì điều dưỡng lại phải khuyên nhủ khéo léo, can thiệp kịp thời. Lại có khi bệnh nhân tâm thần cứ như đứa trẻ, bỏ ăn lúc nào tùy thích, nên điều dưỡng cứ phải đến dỗ dành...
Chưa kể bệnh nhân tiêu tiểu không tự chủ, điều dưỡng cùng hộ lý dọn dẹp, lau chùi và đưa bệnh nhân đi tắm. Thế nhưng chỉ mới nằm trên giường được ít phút, những bệnh nhân vừa được đưa đi tắm lại vào nhà tắm xối nước lên người. Điều dưỡng lại phải thay bộ đồ mới cho bệnh nhân.
"Có lúc một ngày mà bệnh nhân đi xối nước đến 4, 5 lần làm mình theo mệt nghỉ luôn", chị Tiên nói. Chỉ vào vết sẹo lớn bên má phải, chị bảo: "đặc sản đó". Rồi chị kể, lần ấy có bệnh nhân lên cơn, chị hỗ trợ tiêm thuốc cho bệnh nhân thì bệnh nhân phản ứng, dùng tay cào lên mặt chị, khiến chị không kịp né.
Cướp kim tiêm Điều dưỡng Nguyễn Thị Thu Thủy (43 tuổi), khoa Nội trú cũng tâm sự, chăm sóc bệnh nhân nữ đã khó, với nam thì lại khó hơn nhiều lần vì bệnh nhân nam rất khỏe. Vì thế, những lúc họ lên cơn việc đánh lại điều dưỡng, hộ lý thường xuyên hơn. Có những điều dưỡng đến tiêm thuốc lại bị bệnh nhân khống chế cướp cả kim tiêm để bẻ, vứt.
Đang ngồi trò chuyện, chúng tôi nghe tiếng khóc phát ra từ phòng bệnh nhân nữ. Chúng tôi chạy qua cùng điều dưỡng thì thấy một bệnh nhân thân hình rất lớn đang ngồi khóc ngon lành.
Điều dưỡng Nguyễn Thị Thu Thủy (43 tuổi), khoa Nội trú, BV Tâm thần TP.HCM, cho biết đây là một bệnh nhân bị bệnh chậm phát triển tâm thần hơn 10 năm nay, tiêu tiểu tại chỗ, không tự vệ sinh cá nhân, muốn hét lúc nào thì hét, gặp ai cũng xưng mẹ.
"Những lúc lên cơn thì bệnh nhân dữ dằn vô cùng nhưng có lúc họ hiền lắm, chỉ ngồi nhìn người qua lại thôi. Có lúc họ còn hát, cười đùa với nhau nữa", chị Thủy nói.
"Những bệnh nhân của mình không giống các bệnh nhân khác, họ khóc cười một cách vô thức, ăn uống hay vệ sinh đều không tự chủ được thì làm sao họ ý thức được mình là bệnh nhân nên không thể trách họ được", điều dưỡng Thủy nói.
Khi chúng tôi đi ra khỏi phòng bệnh thì một nữ bệnh nhân chạy đến mang hai quả cam lại dúi vào tay điều dưỡng Thu Thủy: "Chị ăn đi, cam ngon lắm!".
Niềm vui không thể tả
Gắn bó với bệnh nhân tâm thần, không ít hoàn cảnh làm các điều dưỡng xót xa. Điều dưỡng Đặng Thị Thùy Dương (46 tuổi), khoa Nội trú, kể: Có một trường hợp mẹ già nuôi con bị tâm thần dù bà đã ngoài 80 tuổi. Con của bà cũng đã ngoài 40 tuổi điều trị tâm thần phân liệt tại BV Tâm thần. Mấy lần anh này nhập viện đều chỉ thấy một mình bà cụ chăm sóc. Đằng đẵng mấy năm như thế, người mẹ già lại lặn lội vào thăm con, rồi ở lại chăm con.
"Nhìn cảnh mẹ già lọ mọ chăm con, cần mẫn đến đau lòng", điều dưỡng Thùy Dương nói.
Điều dưỡng là những người rất vất vả thầm lặng bên cạnh bác sĩ
Điều mà nhiều điều dưỡng ở đây trăn trở là bệnh nhân bị tâm thần thường rất khó hết, có người điều trị tình trạng ổn về nhà được một thời gian lại được người nhà đưa trở lại BV. Có bệnh nhân nhập viện đến cả chục lần. Nhiều bệnh nhân có hoàn cảnh éo le, gia đình đưa đi nhập viện nhiều lần nên đôi lúc cũng nản, riết rồi họ cũng lơ là thăm bệnh, chỉ dặn lại điều dưỡng: "Lúc nào con tôi hết cơn, các chị báo về cho gia đình tôi với".
Tuy nhiên, cũng có những trường hợp bệnh nhân vô danh sau khi điều trị thì điều dưỡng đã nhờ tìm được gia đình để đưa họ về, đó là niềm vui khôn xiết của nghề mang lại.
Chị Tiên nhớ lại một trường hợp bệnh nhân vô gia cư được chuyển lên từ BV Quận 2 (TP.HCM) điều trị tâm thần phân liệt. Khi bệnh nhân tỉnh táo, điều dưỡng hỏi thăm quê quán và cuối cùng đã tìm được người nhà của người bệnh.
"Giúp được bệnh nhân đoàn tụ với gia đình là niềm vui khôn xiết làm điều dưỡng chúng tôi có thêm động lực để gắn bó với nghề", chị Tiên nói. (Còn tiếp)
Theo TNO
'Nụ hôn vĩnh biệt' - Khoảng khắc xúc động của ngành y Bức ảnh được ghi lại bằng điện thoại của một bác sĩ chụp bệnh nhi 1 tuổi đang hôn lên trán như lời vĩnh biệt em trai song sinh vốn dính liền với mình được đăng trên Facebook khiến nhiều người xúc động. Bức ảnh "Nụ hôn vĩnh biệt" - Ảnh: Facebook bác sĩ Trương Quang Định Ngày 23.2 vừa qua, Phi Phụng,...