Người làm nghề phát sóng phát thanh
Càng tự hào hơn, người bạn đời cũng luôn sát cánh, cùng các con kế tục nghiệp bố, góp phần nối dài cánh sóng của Đài Tiếng nói Việt Nam
Suốt chiều dài lịch sử vẻ vang 70 năm hình thành và phát triển của Đài TNVN, ông Trần Văn Đốc luôn tự hào đã gắn bó với nghề kỹ thuật phát sóng ngót 40 năm. Càng tự hào hơn, người bạn đời cũng luôn sát cánh, cùng các con kế tục nghiệp bố, góp phần nối dài cánh sóng của Đài TNVN không ngừng bay cao, bay xa.
Dù đã nghỉ hưu, hàng ngày ông Trần Văn Đốc vẫn dõi theo làn sóng của Đài TNVN .
Năm 1970, chàng thanh niên Trần Văn Đốc từ quê lúa Thái Bình bước vào nghề kỹ thuật phát thanh tại Đài TNVN, với công việc chính là sửa chữa, lắp đặt các thiết bị tại Đài phát sóng Mễ Trì. Chỉ hai năm sau, Đế quốc Mỹ dùng máy bay B52 rải thảm bom xuống thủ đô Hà Nội, Đài phát sóng phát thanh Mễ Trì là mục tiêu trọng yếu, nên cũng bị bom oanh tạc phá sập, Tiếng nói Việt Nam đột ngột ngừng phát gần 9 phút, đồng bào, chiến sĩ cả nước hồi hộp, lo âu.
Cùng với quân và dân thủ đô 12 ngày đêm làm nên Chiến thắng lịch sử “Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không”, những người thợ kỹ thuật phát thanh như ông Trần Văn Đốc khi đó cũng ngày đêm “chiến đấu” trong mưa bom bão đạn để giữ vững làn sóng quốc gia. Công việc đó, theo ông Đốc là vô cùng hãnh diện. “Lớp trẻ chúng tôi hồi đó vô cùng hãnh diện được phục vụ cho làn sóng phát thanh, công việc rất là lớn lao. Tôi nhớ nhất là giữa năm 1972, anh em được lệnh sơ tán ra khỏi tổng kho đài Mễ Trì đi sơ tán về Quốc Oai, lắp thiết bị ở trong đài CK2, trong hang Núi Vàng. Địch đ.ánh phá rất nhiều lần, tuy vất vả, gian khổ nhưng anh em chúng tôi vẫn vui vẻ làm việc suốt ngày đêm; làm việc liên tục để đưa tín hiệu lên. Địch đ.ánh phá 12 ngày đêm, anh em chúng tôi túc trực liên tục ở trong hang, phát sóng kịp thời, đảm bảo an toàn và nâng cao tầm Tiếng nói Việt Nam”.
Đầu năm 1973, với thắng lợi lịch sử của Hiệp định Pari, chấm dứt chiến tranh, hòa bình được lập lại, ông Trần Văn Đốc cùng những người thợ kỹ thuật phát thanh của Đài TNVN lên đường xây dựng nhiều cơ sở đài, trạm phát sóng khắp vùng căn cứ cách mạng ở những nơi xa xôi, hẻo lánh như Cao Bằng, Tân Trào, Bắc Kạn, Lạng Sơn, Khu Tây Bắc, Việt Bắc, Lào Cai, Hòa Bình…. Đồng thời, ông cùng đội quân kỹ thuật nhiều lần sang Lào để lắp đặt, sửa chữa các hệ thống phát thanh, truyền thanh cho Đài Phát thanh Quốc gia Lào.
Giải phóng miền Nam, non sông nối liền một dải, kỹ thuật viên Trần Văn Đốc lại vác ba lô “Nam tiến”, tham gia tiếp quản, sửa chữa, lắp đặt, nâng cấp đài phát sóng ở các địa phương khu vực miền Trung; từ Thừa Thiên – Huế đến Đà Nẵng, Bình Định đến Khánh Hòa. Những cơ sở này bị chiến tranh tàn phá nặng nề, đã được những người thợ kỹ thuật phát thanh nhanh chóng khôi phục, hoạt động trở lại. Rồi ông lại cùng đoàn quân kỹ thuật tiếp tục hành trình vào tận các tỉnh miền Đông, miền Tây Nam bộ, lắp đặt các trạm phát thanh phục vụ cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam.
Trở về thủ đô Hà Nội, ông tham gia vào đại công trường xây dựng Đài phát sóng VN1 có quy mô lớn nhất khu vực Đông Nam Á. Đối với ông, được làm việc cùng đội ngũ chuyên gia, kỹ thuật của Liên Xô (cũ) với toàn bộ trang thiết bị, máy móc, vật tư, kỹ thuật phát thanh hiện đại để xây dựng cơ sở phát sóng cho Đài TNVN là niềm vinh dự lớn trong nghề. Và đây cũng là nơi được Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cùng các đồng chí lãnh đạo Đảng và Nhà nước phát lệnh phủ sóng biển Đông vào năm 2009.
Video đang HOT
25 năm gắn bó với nghề kỹ thuật phát thanh, lặn lội trong bom đạn chiến tranh ác liệt, ra Bắc vào Nam và nhiều lần sang tận nước bạn Lào làm nghĩa vụ quốc tế cao cả, những tưởng sẽ dừng chân ở thủ đô Hà Nội, nhưng cái nghiệp kỹ thuật phát thanh thêm một lần nữa đưa ông vào với vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió. Đấy là vào năm 1994, ông Trần Văn Đốc cùng đoàn cán bộ của Đài TNVN vào tiếp quản Đài phát sóng Phát thanh Đắc Lắc ở thành phố Buôn Ma Thuột.
Đây là cơ sở phát thanh của chế độ cũ được xây dựng từ năm 1960, đã xuống cấp, xập xệ. Ngay sau khi tiếp quản, được sự đầu tư của Đài TNVN, đài phát sóng phát thanh Đắc Lắc được nâng cấp toàn diện. Với khuôn viên rộng gần 20 hec-ta, đài được xây dựng tường rào kiên cố. Cột ăng-ten phát sóng cao gần 200 mét cùng hệ thống máy móc, thiết bị được nâng cấp hiện đại, công suất lớn, đủ để phủ sóng toàn vùng Tây Nguyên rộng lớn, với thời lượng 20/24 giờ trong ngày. Cùng với việc tiếp sóng VOV1, VOV2, đây cũng là nơi phát sóng chương trình phát thanh nhiều thứ tiếng dân tộc thiểu số (VOV4).
Xác định Tây Nguyên là quê hương thứ hai của mình, ông Trần Văn Đốc đã đưa cả gia đình vào sinh sống, rồi cùng nhau gắn bó với nghề kỹ thuật phát sóng phát thanh. Ở Tây Nguyên, Đài phát sóng Phát thanh Đắc Lắc là một trong những mục tiêu quan trọng, cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Đặc biệt, trong những năm 2001, 2004, kẻ xấu xúi giục, kích động, gây bạo loạn, cơ sở phát sóng do ông Đốc quản lý lại thêm một lần được tăng cường bảo vệ, đảm bảo an toàn tuyệt đối, giữ vững làn sóng của đài phát thanh quốc gia.
Đài phát sóng phát thanh Đăk Lăk (thuộc Đài TNVN) phủ sóng toàn vùng Tây Nguyên.
Suốt chặng đường 40 năm gắn bó miệt mài với nghề kỹ thuật phát sóng phát thanh, trải qua bom đạn chiến tranh, đi khắp miền đất nước và ra cả nước ngoài, rồi lên Tây Nguyên, ông Đốc cũng chỉ làm một nghề đó. Nay đã nghỉ hưu, gia đình ông sống quây quần trong căn nhà nhỏ cạnh Đài phát sóng Phát thanh Đắc Lắc. Hai người con trai lại tiếp tục nối nghiệp bố. Cầm chiếc radio nhỏ trên tay, dò sóng từng chương trình, nghe rõ nét, ông Trần Văn Đốc khẳng định, đó chính là niềm vinh dự, tự hào, niềm hạnh phúc của những con người làm nghề phát sóng phát thanh.
“Bản thân tôi giờ đã nghỉ hưu rồi. Sống ở trên khu vực Tây Nguyên, thấy ngày càng phát triển. Các cháu đều làm việc nối nghiệp của bố, gia đình rất phấn khởi.Theo nghiệp bố thì các cháu luôn luôn được rèn luyện. Chúng tôi rất mong muốn các cháu làm việc ngày càng tốt hơn, phát triển hơn; cùng nắm vững được thiết bị, phấn đấu về đạo đức nghề nghiệp, trách nhiệm nghề nghiệp của bản thân mình”. Ông Đốc nói./.
Quốc Học
Theo_VOV
Miệt mài “chạy sô”, Voi Đắc Lắc trước nguy cơ bị xóa sổ
Sau khi giải phóng đất nước, tổng số lượng đàn voi nhà ở Đắc Lắc là trên 500 nhưng đến nay, số lượng voi c.hết đã lên tới hơn 400 con. Hiện địa phương này chỉ còn khoảng 50 con già cỗi, nhưng ngày đêm các ông voi vẫn "chạy sô chở khách"...
Voi đang là hình ảnh đặc trưng của Đắc Lắc, từ bao lâu nay, cứ nhắc tới Đắc Lắc là người ta nghĩ đến voi. Nhưng nay nguồn voi nhà phục vụ cho du lịch đang đứng trước nguy cơ cạn kiệt. Đã có câu hỏi đặt ra rằng, nếu voi nhà bị xóa sổ, Đắc Lắc lấy gì làm hình ảnh đặc trưng của ngành du lịch.
Thế nhưng, sự thật, hơn 10 năm trở lại đây, đàn voi nhà đã bị khai thác quá mức vào việc phục vụ kinh doanh du lịch, khiến cho voi bị kiệt sức.
Hiện tại đàn voi nhà ở Đắc Lắc có tới gần 70% đã hơn 60 t.uổi, không còn khả năng sinh sản. Nhiều người lo, không lâu nữa, đàn voi nhà Đắc Lắc sẽ vắng bóng, mặc dù khi đến du lịch ở bản Đôn, du khách luôn được thuyết minh viên ở đây thuyết trình về những đám cưới voi ly kỳ hấp dẫn...
Bản Đôn thuộc xã Krông Na (Buôn Đôn, Đăk Lăk) ngày nay trở thành một trong những buôn làng du lịch nổi tiếng nhất nhì Tây Nguyên. Một buôn nhỏ mà có quá nhiều huyền thoại đã tôn Bản Đôn thành vùng đất thánh theo đúng quan niệm của người dân tộc M'nông và Ê đê.
Thực tế đáng buồn là hiện nay, Bản Đôn không còn một chú voi con nào được sinh ra. Người Tây Nguyên xưa rất coi trọng voi. Voi với họ như người bạn thân thiết hoặc thần thánh. Luật tục đối xử với voi cũng phải được tôn trọng, mỗi lần lấy lông đuôi voi thì gia chủ đều phải g.iết lợn cúng tạ lỗi xin phép voi. Thế nhưng, thời nay một số người cứ vô tư vặt lông đuôi voi đem bán. Có những con voi không còn một sợi lông đuôi nào. Khi lông đuôi voi không còn, người ta thay thế bằng lông của một loài nào đó.
"Loài voi không bao giờ g.iao p.hối ở nơi có bóng dáng con người do vậy việc sinh sản đã khó, đằng này voi nhà ở Đắc Lắc hiện đang phải ngày đêm chạy sô chở khách du lịch vượt hồ Lắc, rồi vượt sông Sê-rê-pốc".
600 ngàn đồng cho một giờ/ cưỡi voi dưới hồ Lắc và vượt sông...Voi Đắc Lắc liên tục làm việc từ sáng đến tối dưới sự cai quản của quản tượng. Hầu như các tour du lịch được bán ra ở Đắc Lắc, tất cả các điểm đến đều gắn với voi.
Ông Nguyễn Hồng Đài, Giám đốc Công ty Du lịch APT Travel cho rằng, con voi có t.uổi bằng con người, trong khi đó voi đang là hình ảnh đặc trưng của Đắc Lắc, và thực tế không chỉ khách ta, khách tây cũng rất thích được cưỡi voi. Do đó, câu chuyện bảo tồn voi cần phải tính, khu du lịch chỉ có vài con voi như thế có đủ không trong khi Đắc Lắc chỉ coi voi là chính để hấp dẫn du khách.
Một lý do nữa khiến voi Bản Đôn không thể sinh sản là diện tích rừng bị thu hẹp một cách đáng báo động. Voi không còn chốn tự do để sinh sống theo bản năng hoang dã, chúng phải phục vụ cho dịch vụ du lịch nên không có thời gian... g.iao p.hối. Đây có vẻ như một lý do vô lý nhưng lại là thực tế buồn ở Bản Đôn.
Bản Đôn mà không có voi thì coi như không còn là huyền thoại, là đất thánh của Tây Nguyên nữa. Đó là một thực tế và trong khi voi nhà ở Đắc Lắc đang gần bị xóa sổ thì ngay cả việc gìn giữ hình tượng con voi ở đây cũng không được chú trọng.
Hữu Thắng
Theo Dantri
Sáp nhập đài VTC về VOV là “đưa về một cơ thể khỏe mạnh, cường tráng” Bô trương Bô Thông tin va Truyên thông Nguyên Băc Son khăng đinh viêc sap nhâp Đai truyên hinh ky thuât sô VTC vê Đai Tiêng noi Viêt Nam la "đưa vê cơ thê khoe manh, cương trang, chư không phai cơ thê ôm yêu đê VOV vưc dậy". Lanh đao Bô Thông tin va Truyên thông ky kêt biên ban ban giao...