Người không chung tình
Mình yêu của em, biết nói sao giờ này đây anh nhỉ? Anh và em cách nhau nửa vòng trái đất, không biết những lời em ghi đây anh có tình cơ đọc được không?
Thời gian trôi thật nhanh mà cũng thật chậm đúng vậy không anh? Anh ra đi như lời anh nói là đi cho tương lai của chúng mình nhưng anh có biết không em không cần một viễn cảnh giàu sang em chỉ cần anh ở bên em, chăm sóc quan tâm em nhưng trước đây.
Nhưng sao mà khó quá vậy anh, tình yêu của em có lẽ không đủ sức để níu chân anh ở lại và như thế anh đã ra đi cùng lới hứa sẽ quay về với em mà sao lâu vậy anh? Em nhớ anh lắm, em cũng như bao người con gái khác em không mạnh mẽ như lời anh nói đâu anh và đúng vậy vào những lúc yếu lòng nhất, vào những lúc cần có một chỗ dựa tinh thần để em vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất em đã ngả lòng mình vào một người khác.
Video đang HOT
Những lúc em tỉnh táo suy nghĩ lại những việc mình làm em cũng nhận ra rằng chẳng ai thay thế được anh dù anh không bên em? Nhưng hình như tất cả đã muộn rồi phải không anh? Em sợ em sẽ làm tổn thương người đó, người đã giúp em trong những khoảng thời gian tưởng chừng như không thể vượt qua.
Em thật lòng xin lỗi anh, em biết vắng em thì cuộc sống của anh chẳng có gì thay đổi cả, vì anh vẫn là con người như thế mà” không chấp nhận sai lầm” đúng không anh? Những lời em nói đây anh cho là gì cũng được nhưng mong anh hãy tin rằng em luôn luôn yêu anh dù em đã sai lầm trên con đường em đi.
Hãy tha lỗi cho em anh nhé! Hôn anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Niềm tin lung lay
Đã gần 4 tháng rồi mình xa nhau. Em thấy lòng mình vẫn không sao quên được những gì đã qua.
Vẫn có lúc trên đường đời tấp nập ta đã gặp nhau (em tin thế, linh cảm thế) nhưng tại sao mình lại không thể chào nhau như những người bạn thân thiết.
Chẳng nhẽ quãng thời gian đã qua lại mang đi vĩnh viễn một tình cảm đẹp giữa chúng mình. Tại sao anh không hỏi thăm em? Tại sao anh lại không là người dũng cảm như anh từng nói với em? Tại sao mình lại cố biến mình thành những kẻ xa lạ. Em sợ cảm giác đó và cũng sợ sự cư xử vô tình đó, anh có hiểu không?
Cách đây vài ba hôm thôi em đã vô cùng buồn và ám ảnh khi vô tình nhìn thấy sếp anh đi xe của anh (biển số xe đó làm sao em nhầm được) đến đón một cô bé nào đó trên đường NLB. Thật tình cờ lúc đó em đi bảo hành xe trên đường Tôn Đức Thắng nên đã nhìn thấy tất cả. Thất vọng thật đấy và buồn nữa. Đầu óc em lại liên tưởng biết bao điều và nó khiến em mệt mỏi với chính những suy nghĩ của mình.
Em đã nhìn thấy những điều không nên thấy và em sợ. Ước gì lúc này em có một người bạn đúng nghĩa là anh để được sẻ chia, được an ủi và ngồi với nhau trò chuyện mọi điều, như thế chắc em sẽ thấy mình thanh thản hơn rât nhiều. Em thèm cái cảm giác trước khi mình đến với nhau. Nó thật đẹp và cũng thật vui.
Dạo này anh có khỏe không? Công việc của anh tốt chứ? Anh đã được kết nạp Đảng chưa? Cuộc sống ổn không anh? Em thật sự rất muồn biết về anh nhưng thật sự không dám hỏi vì ngại.
Em biết chắc chẳng bao giờ anh vào mục này để đọc được những dòng tâm sự này của em đâu nhưng em cứ viết, viết để cho lòng nhẹ nhàng hơn và để thanh thản. Anh có nhận ra em không? Còn nhớ em không? Nếu nhận ra hãy liên lạc với em anh nhé?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em ra đi để trốn chạy tình cảm Anh, mới đó mà đã gần một tháng kể từ ngày em xa anh. Gần một tháng em sống trong đầy đủ cung bậc của cảm xúc. Có lúc thấy buồn xót xa, có lúc thấy tiếc nuối lại có lúc muốn quên đi tất cả. Nhưng có lẽ cảm giác nhớ anh và mong mình lại được hạnh phúc bên nhau như...