Người H’Mông lạc sang Pakistan: Địa ngục trần gian
Sau một thời gian bị tra hỏi bằng cách dùng vũ lực ở nhà tù quân đội, Vừ Già Pó được chuyển giao về đồn cảnh sát khu vực. Trong gần 1 năm tại đây, những ngày mà người ta trông thấy Pó ăn cơm tù ngày càng thưa đi, rồi thậm chí nếu không phát hiện kịp thời, Pó đã không có cơ hội trở về Việt Nam kể chuyện “phượt” nữa.
Vào tháng 12/2013, tờ báo Dawn.com của Pakistan đưa tin một người đàn ông đã bị cảnh sát Pakistan bắt giữ do đi vào lãnh thổ nước này. Phải đến hơn 10 ngày sau, người đàn ông trên mới bắt đầu nói chuyện nhưng bằng một thứ tiếng kỳ lạ khiến cảnh sát ở đây không thể hiểu được. Với mong muốn giúp người này tìm được gia đình, đồn cảnh sát thị trấn Athmuqam, Pakistan đã đăng tải 1 đoạn clip đặc biệt để anh này nói bằng thứ tiếng của mình. Sau đó, nhân vật bí ẩn đã được xác định là Vừ Già Pó, một người dân tộc H’Mông, ở xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang của Việt Nam. Trong video, Vừ Già Pó cho biết: Cách đây 2 năm, anh đã rời khỏi địa phương để sang Trung Quốc làm thuê. Sau đó đi lạc sang Pakistan. Trở về nhà trong vòng tay của người thân, người đàn ông sinh năm 1977 này kể lại câu chuyện đầy ly kỳ về hành trình lưu lạc của mình.
Trong ký ức mập mờ đứt đoạn, Vừ Già Pó nhớ nhất là thời gian anh xuống tinh thần đến nỗi 2 lần đã suýt tự kết liễu cuộc đời. Nhắc đến chuyện ngày đó, anh Pó hề hà đem so sánh nỗi đau về thể xác ở nhà tù quân đội vẫn không nhằm nhò gì so với lúc xuống tinh thần đến việc tự mình lại muốn “hại” mình những mong giải thoát khỏi trần thế hỗn mang.
Buồn bã đến… nhịn ăn
Loa phóng thanh ở một nơi mà nhà cửa phần lớn đổ nát cứ ì èo báo, sau đó những tên râu ria với nước da ngăm đen cứ bình bịch bước đến rồi kéo lết Pó và nói gì đó như bảo anh rằng chúng sẽ đưa anh đến một địa điểm khác. Đúng như dự đoán của Vừ Già Pó, 1 xe thùng và 1 xe chở quân đội đã có mặt sẵn ở trước cổng nhà tù để đưa Pó lên đường.
Rất nhiều người tập trung đến để gặp trực tiếp anh Pó
Kí ức khi đó của Pó cứ mập mờ bởi anh không hề biết những tên to cao, ăn mặc kỳ quái ấy định đưa anh về xứ nào. Ý nghĩ trốn chạy cứ quẩn quanh trong đầu anh, nhưng sức lực thì kiệt quệ, đến đứng dậy còn khó, nói gì đến việc chạy thoát khỏi một đoàn người mà ai nấy đều khỏe hơn hẳn những người leo treo vách đá giỏi nơi quê nhà.
Đoàn xe chở Pó không hề dừng lại một phút nào cho đến khi đặt chân đến một địa điểm giam cầm khác. Pó kể rằng tù binh ở đó trông chẳng khác gì đám người Kinh ở xuôi lên lúc anh còn ở nhà thấy ở chợ Khâu Vai. Nhưng tại đó thì người ta không cho để râu dài xồm xoàm như thế, chỉ có 2-3 ngày sau là cả lũ người ở phòng anh đều bị cảnh sát cạo sạch bong.
Thực ra, anh cũng chẳng buồn để ý đến những kẻ ngoại lai ở cùng phòng giam, bởi khi đó trong đầu anh chỉ có ý nghĩ duy nhất là gia đình. Còn việc tranh giành, thậm chí những hành động muốn thể hiện bản lĩnh đối với người khác của những người tù kia anh cũng mặc kệ. Mỗi đêm trôi qua là những cơn ác mộng về hình ảnh gia đình anh bị nước lũ cuốn phăng lại kéo về, khiến cái gối anh nằm luôn đẫm nước mắt. Đau buồn đến tận cùng, Pó không buồn ăn, anh sống lặng lẽ như một đứa trẻ người H’ Mông chưa đến tuổi biết nói biết nghĩ, anh chỉ ngủ, ngày nào cũng như ngày nào.
Video đang HOT
2 lần tự tử không thành
Trước lúc được đưa vào phòng giam, Vừ Già Pó cũng đã kịp quan sát qua loa khung cảnh nhà tù. “Nơi ấy không có những ngôi nhà cao tầng như những nơi mà tôi từng đi qua, duy chỉ có vài cái nhà khiến tôi gợi nhớ về trụ sở UBND xã Khâu Vai ngay bên trên chợ mà hằng tuần trước đó tôi vẫn đuổi lợn lên đó bán. Hầu như xung quanh nơi ấy không một bóng người dân sinh sống, baoquanh là những hàng rào thép kiên cố”. Pó nhớ lại.
Ngày Pó về, chính quyền xã cũng đến thăm hỏi.
Thời gian tại đây, Pó buồn đến tái tê, anh càng hy vọng bao nhiêu thì lại càng tuyệt vọng khổ đau bấy nhiêu. Trong suốt 2 năm, trong đầu anh chỉ có ý nghĩ duy nhất là về nhà. Rất nhiều lần anh đã có ý định bỏ trốn, nhưng nghĩ lại địa hình nhà tù, anh đành chịu.
Trong ngục tối, hết chán ăn anh lại nghĩ đến việc tìm đến cái chết để giải thoát. Phần là vì cũng đã gần 2 năm tìm đường về mà không chút hy vọng, phần lại nghĩ rằng người vợ ở quê nhà ngóng trông lâu quá lại tìm một mối khác nên càng khiến anh buồn rầu. Anh muốn tìm cái chết. Nghĩ là làm, anh ra hiệu với một người bạn tù xin tìm thuốc độc và cuối cùng anh bạn ngoại quốc đó đã đáp ứng.
Buổi sáng trước bữa cơm tù, Vừ Già Pó mở nắp lọ và định dốc hết vào miệng thì bị người bạn tù kia giữ lại. Hóa ra trong câu chuyện bằng cách ra hiệu bằng hành động của 2 người, anh bạn tù của Pó chỉ tưởng rằng anh sử dụng thuốc độc để đánh bả lũ chuột đêm nào cũng chạy lông nhông trong phòng giam.
Sau lần ấy, suy nghĩ của Pó đã được cải thiện hơn, người bạn tù mà anh không hề biết đến tên vì bất đồng ngôn ngữ lại càng giúp tình bạn giữa 2 người được thắt chặt. Nhưng cũng chỉ sau đó một thời gian ngắn, anh bạn thân ngoại quốc của Pó được thả ra. Một mình Pó buồn bã ngồi trong góc phòng tối tăm không người hiểu thấu nỗi niềm, Pó lại tính đến chuyện tự vẫn.
“Cái ngày ấy trong đầu tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ. Chán nản với cuộc sống, tôi tháo thắt lưng ra rồi dùng hai tay thắt chặt cổ mình để được giải thoát khỏi sự khổ đau. Nhưng ngay lập tức có một tiếng hét lớn, sau đó một vị cách sát đã mở cửa, giật lấy thắt lưng của tôi và dùng rùi cui đánh liên tiếp vào người tôi”. Pó ngược dòng thời gian kể.
Theo Khampha
Người H'Mông lạc sang Pakistan: Đòn tra tấn dã man
"Người ta bắt tôi rồi nhốt tôi với những kẻ khác, trông ai cũng hung hăng như muốn ăn thịt người. Hôm sau lại có mấy kẻ kéo tôi vào một phòng riêng rồi dùng roi to vụt mông, tát mặt, lấy túi nilon úp vào đầu rồi đổ nước đá...", Pó kể.
Vào tháng 12/2013, tờ báo Dawn.com của Pakistan đưa tin một người đàn ông đã bị cảnh sát Pakistan bắt giữ do đi vào lãnh thổ nước này. Phải đến hơn 10 ngày sau, người đàn ông trên mới bắt đầu nói chuyện nhưng bằng một thứ tiếng kỳ lạ khiến cảnh sát ở đây không thể hiểu được. Với mong muốn giúp người này tìm được gia đình, đồn cảnh sát thị trấn Athmuqam, Pakistan đã đăng tải 1 đoạn clip đặc biệt để anh này nói bằng thứ tiếng của mình. Sau đó, nhân vật bí ẩn đã được xác định là Vừ Già Pó, một người dân tộc H'Mông, ở xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà Giang của Việt Nam. Trong video, Vừ Già Pó cho biết: Cách đây 2 năm, anh đã rời khỏi địa phương để sang Trung Quốc làm thuê. Sau đó đi lạc sang Pakistan. Trở về nhà trong vòng tay của người thân, người đàn ông sinh năm 1977 này kể lại câu chuyện đầy ly kỳ về hành trình lưu lạc của mình.
Trong cuộc hành trình hơn 2 năm, Vừ Già Pó đã "lập kỷ lục" đi xuyên 12 quốc gia, đi bộ qua những vùng khắc nghiệt nhất từ châu Á sang châu Âu. Có lẽ nếu không bị đội quân có vũ trang bắt lại ở vùng chiến tuyến biên giới bang Kashmir của Ấn Độ và Jamu (Pakistan) thì không thể biết anh Pó sẽ đi đến đâu. Tuy nhiên, trong những ngày tháng tại đây, Pó đã phải nếm trải không ít những trận đòn "không tưởng".
Túm tóc, tát tới tấp
Sau những ngày sống trong sợ hãi, Vừ Già Pó chạy trốn. Nhưng cuộc trốn chạy không thành, Pó bị bắt lại ở xứ người. Trong lúc này, anh càng buồn rầu và tưởng chừng như mọi hy vọng về với gia đình đều khép lại, bởi khi đó anh bị giam trong ngục tối cùng những tên lì lợm trông như muốn ăn thịt anh ngay tức khắc.
Pó nhớ lại, hôm bị bắt, anh bị những kẻ đeo súng trên người lôi lên trên bờ rồi hỏi vài câu gì đó mà anh không hiểu. Sau đó, một tên cầm tay anh khóa lại rồi một tên nữa lục lọi người anh không tha một chỗ nào. Vốn không có gì trên người, nên những tên này đã kéo anh lên thùng xe rồi mới đưa về nơi khủng khiếp nhất mà đời Vừ Già Pó từ trước tới nay từng thấy.
Pó niềm nở kể chuyện
"Ngày hôm sau có 2 người đến áp giải tôi vào một phòng kín, bên ngoài có khoảng hơn chục người đứng gác. Sau đó một tên có khuôn mặt hung ác đập mạnh xuống bàn hét to rồi nói câu gì mà tôi không biết. Trông hắn hung ác nên tôi chỉ lắc đầu sau mỗi câu hắn hỏi. Được một giờ đồng hồ, 2 tên kéo tôi lại gần dây thừng rồi buộc 2 tay tôi treo lên cao, sau đó dùng roi to vụt mạnh vào mông. Đau quá tôi gào lên, được một lúc thì tên to béo lại tiếp tục vụt mạnh vào lưng, mông, hắn vừa đánh vừa hét". Mắt Pó đục ngầu nhớ lại.
Những ngày tháng bị giam cầm khiến Pó đen đúa hơn cả khi đi phơi nắng trên đường, khắp cơ thể đau ê ẩm vì những trận đòn. Thậm chí lưng anh bị đau đến nỗi đêm về cũng không tài nào ngủ được, hay có khi đang ngủ bỗng bật dậy vì mơ thấy những tên hung ác cầm roi vụt liên hồi vào người. Không biết họ nói gì, Pó chỉ còn biết cách ngồi im chịu đựng cả những cái tát khiến anh hoa mắt, để những hôm sau đó hai bên mặt Pó sưng lên như quả cà chua. Theo Pó, những người cùng bị giam như anh ai cũng bị đánh đập nên hầu như ai cũng biết đồng cảm với nhau, tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng đã biết nhường nhịn thể hiện bằng hành động.
Niềm vui kèm nước mắt
Chụp nilon, đổ nước đá xuống đầu
Nhìn tờ lịch treo trên góc tường phòng giam giữ, Pó mới biết mình đã chạy trốn rồi đi lạc khỏi đất Trung Quốc hơn 1 năm. Anh lại nhớ vợ con, khi đó trong suy nghĩ Pó chỉ muốn có được đôi cánh bay ngay tức khắc về nhà để được bên vợ, bên con cho dù khổ thế nào anh cũng vẫn sẽ chịu đựng.
Ước muốn là thế, nhưng trên thực tế, anh đang phải gánh chịu những trận đòn khắc nghiệt nhất mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao. Anh chỉ nghĩ rằng mình muốn tìm đường về nhà, chứ đâu có tội tình gì mà người ta lại đánh anh đau đến thế. Chưa hết, những người này còn dùng những đòn tra tấn vô cùng kỳ quái như dùng túi nilon chụp vào đầu rồi dùng nước lã pha đá đổ lên đầu, hay dùng rùi cui lăn rất mạnh lên chân, đùi... khiến chân Pó tê tái, đến mấy ngày hôm sau cũng không thể đứng dậy nổi.
Pó bên gia đình
Pó kể: "Cứ cách một ngày là chúng lại đưa tôi vào phòng đó đánh. Trong đó họ phải có ít nhất 10 loại chiêu trò để hành hạ người ta. Tôi cũng chẳng hiểu nổi ra làm sao nữa. Cái đời tôi lúc đó sao khổ đến thế, hết cái này rồi đến cái khác quấn lấy trói chặt tinh thần lẫn hành hạ thể xác".
Hơn 3 tháng bị giam giữ, ngoài những đòn tra tấn dã man, Pó còn bị bỏ đói, những lúc như vậy anh chỉ muốn tìm đến cái chết. Phần vì gia đình, phần lại muốn về nhà tìm hiểu nguyên nhân tại sao một người vốn lương thiện như anh lại bị đối xử như thế. "Nếu ở Trung Quốc vì muốn hỏi tình hình gia đình nhưng họ không hiểu tưởng rằng chúng tôi muốn bỏ trốn nên đánh đập thì không nói, nhưng đằng này lại thế. Nhưng tôi vẫn gắng gượng chịu đựng tất cả những mong sẽ được trùng phùng" - Vừ Già Pó nói.
Theo Khampha
Người H'Mông lạc sang Pakistan: Chạy trốn trước họng súng Pó đi mãi, đi mãi mong tìm được đường về nhà đoàn tụ cùng các con nhưng anh vẫn không thấy nơi nào có đá nhiều giống như nhà mình. Trên đường đi, anh thấy những ngôi nhà dọc đường đổ nát, tiếng súng inh ỏi, rất nhiều người ngồi trên xe ô tô cầm súng, Pó chạy trốn. Vào tháng 12/2013, tờ...