Người đàn ông trong bóng đêm của cuộc đời
Nếu không khiến anh nghĩ rằng cô là một ả đàn bà trơ trẽn và thô bỉ thì anh tới chừng nào mới nhẹ lòng để quên cô?
Thanh Quỳnh ngồi bệt xuống vệ đường. Cơn mưa xối xả òa ập xuống con phố nhỏ làm cho Quỳnh cảm thấy mình cô đơn hơn. Giá mà cơn mưa này có thể gột rửa đi những giận hờn, quá khứ và cả những thứ tình cảm cô muốn nó chết lặng đi… Nhưng cuộc đời nếu chỉ đơn giản thế thì đâu có ai đau khổ vì tình.
Như một phản xạ, Quỳnh bấm số gọi cho người đàn ông ấy. Lẽ ra, vào giờ phút này,người cô cần gọi phải là ai đó với danh xưng chồng sắp cưới mà cô đang có. Vậy mà Quỳnh lại gọi cho người đó, người đàn ông nằm sâu trong một miền tâm tưởng chỉ riêng mình cô biết:
- “Anh tới đón em nhé… Trời mưa to quá”.
Anh hỏi địa chỉ rồi cúp máy. Không cần an phải nói “Chờ anh nhé”, Quỳnh biết là anh sẽ tới. Đã bao giờ anh từ chối một sự cầu cứu, năn nỉ của Quỳnh đâu.
Anh đến và làm cho cơn mưa bỗng ngưng tạnh. Anh đèo Quỳnh đi trên con đường đầy lá rơi vì cơn mưa trút xuống:
- “Người ta nói… Anh yêu em, điều đó có đúng không?”
- “Kệ người ta nói…”
Quỳnh thấy cáu, thấy giận, thấy khó chịu thậm chí là muốn ứa nước mắt khi nghe anh nói những lời tàn nhẫn đó. Nhưng cô mong đợi câu trả lời thế nào? Rằng: “Đúng thế, anh yêu em?” trong khi cô đã là vợ sắp cưới của một người đàn ông đó? Thật nực cười, cô có quyền gì để giận hờn khi người ta nói không yêu cô? Cái sự hư hỏng của tâm hồn không phải lối đó đâu được phép.
- “Vậy tại sao anh lại tốt với em như thế. Anh biết thừa em có chồng sắp cưới rồi, em chỉ còn đợi anh ấy về mà thôi…”
- “Vì em tốt thì anh tốt với em. Bạn bè cũng có thể tốt với nhau…”
Anh cộc lốc, khô khan đến vậy mà sao Quỳnh lại cho phép con tim mình rung động khi mà cô đã bị ràng buộc vào đời một người đàn ông khác. Ờ, kì lạ thật, cô là người đàn bà kì lạ hay là vì sự kì lạ của anh mà cô như vậy. Anh cứ tốt, cứ như thể dám làm mọi chuyện vì anh mà chẳng bao giờ nó một lời yêu cô. Có lẽ anh có lí do để che giấu điều đó. Vì cô là của ai đó rồi.
- “Em sắp lấy chồng hả?”- Anh bắt đầu hỏi ngược lại Thanh Quỳnh.
- “Vâng”
- “Em vui chứ?”
Video đang HOT
- “Vâng”
- “Thế tốt. Thôi về đi…”
Nhưng đêm hôm đó, Thanh Quỳnh nằng nặc bắt anh đưa vào một căn nhà nghỉ tồi tàn, nơi ẩm mốc và chứa đựng sự hôi hám của những cuộc tình chớp nhoáng.
Quỳnh có chồng rồi, với mọi người điều đó rõ như ban ngày. Ai mà chẳng biết cô được ăn học, được thành tài, được công việc ngon nghẻ như ngày hôm nay là nhờ gia đình bạn trai lo liệu. Ngay từ khi cô còn là thiếu nữ trung học, chàng trai đó đã lo cho cô mọi chuyện. Cô trưởng thành theo thứ tình cảm mặc định đó. Cô tự mặc định đó là tình yêu cho đến khi cô gặp anh… người đàn ông làm cùng phòng.
Anh lạ lắm,có cái gì đó cần mẫn, quan tâm và yêu thương cô một cách vô điều kiện bất chấp xung quanh bao người gièm pha, đặt điều. Nhưng lúc nào anh cũng nói “Kệ họ” để cho phép mình cái quyền được quan tâm cô như anh muốn.
Còn người mà cô gọi bằng chồng? Anh ở một nơi xa lắm, anh không chạm tới trái tim bao lần muốn run lên vì yêu của Quỳnh. Anh rất gần nhưng không thuộc về thế giới mà cô đang kiếm tìm.
Đêm hôm đó, Thanh Quỳnh chẳng hiểu cái động lực nào khiến cho cô muốn thành người đàn bà hư hỏng đến như vậy:
- “Mình bên nhau một đêm nhé” – Thanh Quỳnh nói và cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên người.
- “Để làm gì?”
- “Để… nhớ về nhau”
Anh cười khẩy thật mỉa mai sau cái lời ngụy biện đó của Quỳnh. Anh mở cửa phòng và không quên nhắc lại:
- “Anh không có ý định nhớ về em theo cách ấy. Mặc áo vào, em là gái có chồng rồi. Anh không thích là kẻ thừa thãi trong đời em. Anh cũng không ngờ em là con người như vậy”.
Anh bước ra khỏi căn phòng, bước ra khỏi cuộc đời Quỳnh như thế. Khi anh quay đi, Thanh Quỳnh đã thở phào, có lẽ cách này sẽ khiến anh quên được cô để yêu một người khác thuộc về anh. Nếu không khiến anh nghĩ rằng cô là một ả đàn bà trơ trẽn và thô bỉ thì anh tới chừng nào mới nhẹ lòng để quên cô?
Đêm đó nằm trong căn phòng hôi hám ấy, Thanh Quỳnh cố gắng nhồi nhét hình ảnh người đàn ông mang tới cho cô cảm giác yêu thương thực sự vào một góc thật sâu trong trái tim.
Nhưng phía bên ngoài căn phòng, dưới cơn mưa đêm tầm tã, một người đàn ông cũng đi về trong câm lặng. Đâu phải chỉ mình Quỳnh diễn màn kịch là kẻ lẳng lơ, anh cũng phải đóng vai một gã khinh khỉnh với tình yêu để cô nghĩ rằng anh không hề đau khổ. Chỉ khi cô tin anh hạnh phúc, thì cô mới hạnh phúc bên chồng.
Có những cuộc tình ngay cả một tiếng yêu cũng chẳng được nói ra, nhưng nó vẫn là những cuộc tình thực sự, chỉ là nó giống như bóng một người bước vào màn đêm, mờ dần, mờ dần… rồi mất hút.
Theo Guu
Cổ tích về bóng đêm
Hễ Bóng Đêm buồn và muốn khóc, Ánh Sáng sẽ lại đến và lau khô những giọt nước mắt ấy, để Bóng Đêm không còn cô đơn, buồn bã nữa.
Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi Bóng Đêm chiếm toàn bộ trái đất, Bóng Đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất.
Thời gian dần trôi, bên cạnh Bóng Đêm còn có Ánh Sáng mặt trời, Ánh Sáng của những vì sao le lói. Bóng Đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là Ánh Sáng.
Thế là Bóng Đêm rất ghét Ánh Sáng, ghét nhiều đến nỗi, Bóng Đêm chẳng thèm để ý đến Ánh Sáng nữa. Hễ ở đâu có Ánh Sáng thì Bóng Đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.
Bóng Đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích Ánh Sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng Ánh Sáng. Còn khi Bóng Đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng Đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi Ánh Sáng xuất hiện, Bóng Đêm ghét Ánh Sáng, giận Ánh Sáng lắm, giờ đây Bóng Đêm tuyệt giao hổng thèm chơi với Ánh Sáng luôn và cũng chả thèm chơi với muôn loài. Mặc kệ, Bóng Đêm sẽ một mình lặng lẽ, sẽ chỉ chơi đùa, cô độc một mình Bóng Đêm thôi.
Một ngày mưa, khi Ánh Sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nước đâu mà lắm thế. Đợi khi Ánh Sáng khuất xa, Bóng Đêm bước ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên Bóng Đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ...
Bóng Đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang sợ Bóng Đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì Ánh Sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn mưa hôm nay. Bóng Đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa bé, Bóng Đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn Bóng Đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn khi xung quanh Bóng Đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ.
Bóng Đêm quát:
- Không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì Ánh Sáng bỏ ngươi lại đúng không? Vì luyến tiếc đúng không?
Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng:
- Bóng Đêm chẳng đáng sợ đâu, mà cũng chẳng khóc vì Ánh Sáng, em ghét Ánh Sáng nên em mới khóc thế này, sao đêm tối không dài mãi ra, sao Bóng Đêm không là vinh viễn, em khóc vì đêm tối trời mưa và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với Bóng Đêm thế này! Để khóc thoải mái hơn!
Rồi chợt đứa bé la lớn "Ối", đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương. Bóng Đêm mủi lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích Bóng Đêm bao giờ?
Bóng Đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn những giọt nước mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, Bóng Đêm im lặng.
Đứa bé bắt đầu thút thít và nói:
- Em không muốn trời sáng, vì không muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người em, em ghét Ánh Sáng vì Ánh Sáng làm mọi người chê cười em, trong Ánh Sáng em phải không được khóc, khóc thì bị chê cười, chế nhạo, xấu hổ lắm. Trong Ánh Sáng em phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng em vẫn chỉ là đứa trẻ thôi mà... Chẳng có điều gì của Ánh Sáng làm em vui cả. Trong Ánh Sáng người ta sẽ dễ dàng nhận ra em và mang cho em những vết thương lớn nhỏ, mà thế thì, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng lắm.
À, Bóng Đêm hiểu rồi, Ánh Sáng làm lòng đứa bé đau đớn, nên nó cần đêm tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào một góc thật kín, thật tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng Bóng Đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. Bóng Đêm trầm ngâm, không dưng Bóng Đêm thấy lòng mình buồn buồn, đứa bé khóc mãi thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thương sẽ đau hơn... Và rồi, lần đầu tiên Bóng Đêm nhớ đến Ánh Sáng. Muốn Ánh Sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi đường cho nó, soi rõ vết thương để mẹ nó chăm sóc.
Bóng Đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ... rồi dùng cái cell phone mà Ánh Sáng cho (Ánh Sáng bảo có lúc ngủ quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, Bóng Đêm mà thèm gì cái cell phone, nhưng giờ là lúc cần thiết).
- Alô, Ánh Sáng hả? Đừng ngủ nữa, đến ngay với Bóng Đêm!
Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng Bóng Đêm, gì mà dịu dàng thế, mà hiền nữa, đâu như Ánh Sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng Ánh Sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một buổi thôi mà.
Ánh Sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé, một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp .
Bóng Đêm nhìn Ánh Sáng nói:
- Hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo lại mau mau nghen.
Rồi Bóng Đêm từ từ quay lưng bỏ đi, Ánh Sáng nhìn theo và nói:
- Là đứa trẻ thì được quyền có sự che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là Bóng Đêm, không ai trông thấy mà tưởng mình không cần che chở, hãy gọi cho Ánh Sáng khi đêm quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu Bóng Đêm cả, vì chỉ có đêm tối người ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là ngọn nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời. Chẳng bao giờ Bóng Đêm cô độc cả, biết không?
Bóng Đêm im lặng, mường tượng như Bóng Đêm khóc, vì Ánh Sáng thấy từ khóe mắt Bóng Đêm có những giọt nước mắt rơi ra mà. Mà tại sao Bóng Đêm khóc thì có lẽ chỉ có Ánh Sáng biết mà thôi, những giọt nước mắt ấy long lanh trong những tia sáng ban mai. (Mà sau này người ta gọi những giọt nước mắt ấy là những giọt sương).
Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, rồi Ánh Sáng khẽ khàng hôn nhẹ, và lau khô những giọt nước mắt của Bóng Đêm.
Và ngày nào cũng thế, hễ Bóng Đêm buồn và muốn khóc, Ánh Sáng sẽ lại đến và lau khô những giọt nước mắt ấy, để Bóng Đêm không còn cô đơn, buồn bã nữa.
Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày hôm sau. Nếu muốn được an ủi, yêu thưong hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình.
Theo Guu
Hoang phí 10 năm làm 'người đàn bà trong bóng đêm' của anh Có lần Quang bảo tôi: "Hay là em lấy chồng đi, đừng chờ anh nữa... Mà thôi, em lấy chồng thì anh sẽ buồn đến chết mất. Cuộc sống này sẽ vô lý biết bao nếu như anh không có em...". Cuối cùng thì tôi cũng cắt được cơn nhức đầu và lạnh run bằng một nồi xông giải cảm tự chế chỉ...